Chương 1410: Tới lúc kết thúc rồi
Quan Lộ Thương Đồ
18:24 - 11/07/2023
Cố Hiểu Mai vừa vào bếp, Vu Trúc liền nói nhỏ: - Thằng đó không phải tới tìm con đâu, nó tới tìm Tiểu Ninh đấy. Nói rồi đem hết mọi chuyện kể ra tuốt tuồn tuột, tất nhiên không bỏ qua chuyện Tào Hổ thay đổi mấy bạn gái liền.
Nhìn mẹ cau mày, Vu Trúc ấp a ấp úng một lúc mới nói: - Nó còn uy hiếp con, nói con không tác hợp Tiểu Ninh cho nó, nó sẽ làm mẹ mất chức.
Ánh mắt Cố Hiểu Mai dừng ở chiếc Audi đen bên ngoài, biển số A05001, bên cạnh còn có hai người đang đứng hút thuốc. Xe số một của Kiến Nghiệp sao? Xem ra tên Tào Hổ này có quan hệ không tệ với Đổng Giản Niên, lại nhìn con trai mặt đầy sợ hãi, Cố Hiểu Mai than thầm, đúng là tai bay vạ gió. Đưa tay xoa đầu con: - Cái chức phó thị trưởng này có mất cũng chẳng có gì to tát, không làm nữa mẹ còn có thêm thời gian chăm sóc các con, có điều mẹ muốn hỏi con, con có thích Tiểu Ninh không?
- Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì, con có thích Tiểu Ninh hay không, Tiểu Ninh cũng không thể theo hạng cặn bã đó. Vu Trúc cũng không biết phải trả lời ra sao.
- Được, mẹ không hỏi nữa, có điều nếu con nghĩ kỹ rồi, phải nói cho mẹ đầu tiên đấy. Cố Hiểu Mai yêu thương ôm con vào lòng: - Con không ưa hắn thì mẹ sẽ giúp con ứng phó với hắn.
Cố Hiểu Mai bê đĩa hoa quả ra, Vu Trúc ở lại trong bếp.
- Không ngờ lại là cháu của Ủy viên Tào, cậu tới vùng đất bé này thật vinh hạnh, hay là để tôi làm chủ mời cậu du ngoạn một vòng. Cố Hiểu Mai khách khí nói: - Tôi thông báo cho bí thư Lưu và thị trưởng Trương, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé.
- Không cần, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người, cứ để Vu Trúc và Trần Ninh đi chơi cùng tôi là được rồi. Tào Hổ phất tay, mỉm cười tự kiêu, có điều cười được nửa chừng nhớ thị trưởng Trương chính là cha Trương Khác, tức thì cười không nổi nữa.
Thấy hắn nhắc tới Trần Ninh, Cố Hiểu Mai cũng không vòng vo: - Ý cậu tới đây Vu Trúc đã nói cho tôi rồi, lý ra chuyện giữa đám trẻ các cậu không liên quan gì tới tôi. Có điều cậu tìm tới tôi rồi, tôi hỏi cậu hiểu Trần Ninh được bao nhiêu? Nhìn thấy mặt Tào Hổ có chút tức giận, Cố Hiểu Mai nói tiếp: - Trần Ninh là cô bé khổ mệnh, nó có bệnh tim bẩm sinh, có thể có nguy hiểm chết người bất kỳ lúc nào, tôi thấy cậu cũng là đứa bé ngoan, đừng chuốc khổ vào mình.
Tào Hổ chấn động, mãi lâu sau mới nói: - Tôi không quan tâm.
Cố Hiểu Mai mỉm cười: - Vậy tôi cũng không dám giới thiệu cho cậu, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện, tôi không biết ăn nói ra sao với Ủy viên Tào.
Được Cố Hiểu Mai tiễn ra ngoài, Tào Hổ vẫn có chút ngơ ngơ, Cố Hiểu Mai luôn mồm tốt cho hắn, vì trách nhiệm với Ủy viên tào, lại còn khóc vì Trần Ninh, làm hắn không nói được gì, từ chối Cố Hiểu Mai đề nghị đưa đi chơi, Tào Hổ trực tiếp lên xe về Kiến Nghiệp.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác vừa mới ở thư viện về, y đã quyết định tốt nghiệp xong sẽ rời Kiến Nghiệp, thời gian tiếp theo có lẽ y chẳng ở đây được nhiêu, đột nhiên sinh lòng lưu luyến nơi này, lái xe qua ngõ Học Phủ, chậm chậm đi trên đường Đông Hoa nhìn xung quanh, định tới công trường tòa nhà Cẩm Hồ.
- Này, sao không trốn nữa? Trêu đùa tôi vui lắm à? Đi, chúng ta kiếm chỗ, nói chuyện cho tử tế, mấy ngày nữa công ty mẹ tôi mở một bữa tiệc, mời anh và Trần Ninh cùng tới, đây là cơ hội anh mở rộng kiến thức xã hội đấy …
Thấy Tào Hồ kẹp cổ Vu Trúc đi qua, vừa đi vừa vỗ mạnh lên đầu Vu Trúc, Trương Khác không kìm được thở dài.
Nhắn tin cho Phó Tuấn, Trương Khác thuận tay ốc vít chỗ ngồi xe, đứng ở giữa đường, lạnh lùng nhìn bốn người đi tới, nói: - Thả người ra …
Thấy Vương Đào và Giang Đào dừng chân lại, Tảo Hổ ngẩng đầu lên, phát hiện ra Trương Khác, thấy y chỉ có một mình, mà xung quanh chỉ có ba bốn học sinh, không thấy đám vệ sĩ của Trương Khác, Tào Hổ mặt âm u, không biết nhân cơ hội này cho Trương Khác một bài học vì mấy lần phá đám chuyện của mình không, hắn không sợ Trương Khác, có điều e chuyện rùm beng lên ….
Giang Đào và Vương Đào đi theo Tào Hổ hung hăng quen rồi, thấy có kẻ lớn gan chặn được, thấy mặt Tào Hồ đanh lại, không suy nghĩ nhiều xông tới luôn, căn bản không nhớ thanh niên hơi gầy gò trước mặt là kẻ lần trước khiến Tào ca của bọn chúng phải nuốt giận bỏ đi.
Nhìn thấy Giang Đào vừa chạy vừa đeo vòng thép vào ngón tay, Trương Khác chửi thầm trong lòng, quay người vác chiếc xe đạp bên cạnh ném về phía bọn chúng, nhân lúc hai đứa bọn chúng tách nhau ra né trách, Trương Khác lao tới một bước, kéo chiếc xe đạp ném về phía Giang Đào, thuận tay lột yên xe ra, không nói một lời ném Tào Hổ.
Tào Hổ giật mình, hắn chưa từng gặp kiểu đánh nhau dã man như Trương Khác, vội vàng buông Vu Trúc ra né tránh, Vu Trúc thoát được khống chế, loạng choạng bỏ chạy về phía Trương Khác, lúc chạy qua chỗ Vương Đào ngã xuống đất tránh cái xe đạp, còn thuận chân đá vào đùi hắn một cái.
Thấy Vu Trúc còn muốn đạp tiếp, Trương Khác tóm lấy cổ áo hắn, rống: - Còn không chạy mau! Đẩy Vu Trúc một cái, dù y kẹp ốc vít trong tay chuẩn bị ác chiến, nhưng nhìn Giang Đào thì biết là hạng ham đánh đấm, y không sợ, nhưng không chiếu cố gì được cho Vu Trúc.
Khi Phó Tuấn dẫn người chạy tới chỉ thấy mấy nhóm học sinh đang chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi nhau: - Nhanh, nhanh, đánh nhau rồi, Trương Khác và Tào Hổ đánh nhau.
- Hai người này vì sao lại đánh nhau, hay lắm, có trò hay.
- Nghe nói hai người đó tranh nhau một nam sinh!
- Hả!?
Có người dẫn đường, Phó Tuấn mau chóng tìm được Trương Khác đang chạy ở phía trước, đằng sau thì có một đám đông đuổi theo, chẳng phân biệt được ai là người trùy đuổi, ai là người chạy theo xem náo nhiệt, Phó Tuấn đành hô lớn: - Khác thiếu gia, tôi tới rồi.
Tức thì có người muốn ngăn hắn lại, Phó Tuấn chẳng buồn nhìn, tung hai cú đấm cho hai tên đó ngã lăn quay, chân không dừng lại chút nào, tụ họp với Trương Khác và Vu Trúc.
Trương Khác nhìn Tào Hổ mặt đầy sát khí, hỏi: - Tại sao bắt nạt bạn trong trường?
Tào Hổ cười nhạt: - Ai bắt nạt, chẳng qua tôi tới mời cậu ta tham dự một bữa tiệc do công ty mẹ tôi tổ chức, anh chưa biết gì đã xông vào đánh người, còn nói tôi bắt nạt bạn, buồn cười, anh mới ỷ thế bắt nạt người khác.
- Không đúng, nó theo đuổi Trần Ninh, Trần Ninh không thèm để ý tới nó, nó liền muốn tôi lừa Trần Ninh đi chơi cùng với nó. Tôi không làm, nó liền tìm tôi gây sự. Trương Khác giúp hắn đánh nhau, ấn tượng của Vu Trúc với Trương Khác tốt hơn một chút, không coi Trương Khác cùng loại với Tào Hổ nữa.
Nghe nói là nguyên nhân này, Trương Khác mặt Trương Khác cũng sầm xuống, đi tới trước mặt Tào Hổ: - Mày nhớ vào, Đh Đông Hải không phải là chỗ cho mày hoành hành, đừng làm người nhà mày mất mặt.
Tào Hổ mắt tóe lửa, nhìn Trương Khác chằm chằm một lúc mới nói: - Nó không muốn giúp tôi thì thôi, lại còn dám cho tôi leo cây, cho nó một bài học để nó nhớ có gì sao? Liên quan quái gì tới anh? Hắn không tin lời Cố Hiểu Mai nói hôm đó, cho rằng đó chỉ là nói dối để lừa hắn không theo đuổi Trần Ninh nữa, hôm nay lại tìm Vu Trúc.
- Mày còn dám ý kiến à? Trương Khác bị hắn làm tức tới bật cười: - Cô ấy là bạn gái của người ta, còn mày là cái gì?
- Trần Ninh không phải bạn gái của nó, Vu Trúc chính miệng nói với tôi. Lúc này Vương Đào xen miệng vào:
Trương Khác không hứng thú thảo luận vấn đề này với bọn chúng, một số chuyện thế nào cũng phải đối diện mới có thể khắc phục được, đạo lý đó mặc dù Trương Khác hiểu, nhưng khi thực sự dẫm bước đầu tiên đâu phải dễ dàng, mình đã sống trong mơ quá lâu, cần kết thúc thôi, Trương Khác hít sâu một hơi nói: - Bữa tiệc đó, cậu không ngại mời thêm một người nữa chứ?
Tào Hổ không hiểu Trương Khác có ý đồ gì, nhưng không thể tỏ ra thua kém được, hừ một tiếng: - Nếu anh dám thì cứ đến. Rồi xoay người bỏ đi.
Trương Khác chẳng hứng thù gì với chuyện này nữa, ra hiệu cho đám Phó Tuấn lái xe tới, lúc đi qua bên phía Vu Trúc, hơi dừng bước chân nói một câu: - Thích thì hãy nói ra đi, tuổi xuân của con gái rất ngắn ngủi.
Nhìn bóng lưng Trương Khác rời đi như già hơn 20 tuổi, Vu Trúc đứng ngây ra, nước mắt lặng lẽ chảy, lẩm bẩm gì đó không ai nghe rõ.
****
Hết 7 phát nhé