Chương 1422: An bài trước khi đi

Quan Lộ Thương Đồ

18:24 - 11/07/2023

Trương Khác đương nhiên không biết có người đoán đúng mục đích y đối phó với Tào Hổ là vì triệt để giải quyết ẩn họa hộ Trần Ninh trước khi tốt nghiệp rời trường, lúc này y đang chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày của mình. - Tôi cần cổ phần của cô làm cái gì? Trương Khác trố mắt nhìn, hôm nay y tới bộ phận hành chính tổng hợp, cơ cấu trợ lý của y đặt tại tổng bộ Thương vụ Cẩm Hồ Trung Quốc tìm Diệp Tiểu Đồng an bài công việc cho chuyến hành trình sang Perth sắp tới, không ngờ gặp được Tạ Tử Gia, còn muốn y mua 15% cổ phần của cô ta ở Cao Khoa KV. - Cao Khoa KV hiện chẳng còn gì vui nữa, địa vị thị trường đã được xác lập, tôi chẳng bày ra được trò gì, đành kiếm chuyện khác làm thôi. Tạ Tử Gia nhìn Trương Khác chằm chằm: - Tất cả do anh hại, cho nên anh phải mua cổ phần của tôi. - Tôi hại thế nào? Trương Khác trố mắt, nhất thời không hiểu: - Anh dám nói anh giúp Cao Khoa KV có được địa vị hôm nay không phải vì đã đưa Trần Tĩnh lên giường, hừ... Trương Khác toát mồ hôi lạnh, chỉ muốn bịt miệng nữ ma đầu này ngay lập tức, nhìn quanh không có ai chú ý, giơ tay đầu hàng: - Cho dù cô muốn bán thì trước tiên cũng nên hỏi anh trai cô chứ, hiện giờ trong tay anh ta đang dư dả còn gì. - Tôi chẳng thèm tìm bọn họ, toàn là hạng nhát gan. Tạ Tử Gia bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ: - Hơn nữa tôi chẳng thèm dính líu với bọn họ, nếu anh không mua, tôi lấy nó đi thế chấp vay ngân hàng. - Cô thế chấp làm cái gì, cô lấy tiền làm gì? Trương Khác không khỏi tò mò: - Mua cổ phần pháp nhân, trong tay tôi có mấy chục triệu đã mua sạch rồi, cơ hội hiếm có, hiện giờ các nơi đang bán tống bán tháo, tôi định mua thêm vài trăm triệu. Tạ Tử Gia thoáng cái đã phấn khích nói: - Tới khi đó tôi trọng tổ lại, tạo dựng lên một Tử Gia hệ, nói không chừng chẳng thua kém gì Cẩm Hồ hệ của anh, thực sự không được thì qua hai năm nữa cồ phiếu được lưu thông thì bán lấy tiền thôi... - Chẳng trách vừa mới xảy ra sự kiện Hải Túc không lâu, Tạ Ý rút lui cô lại nhảy vào, cẩn thận để mình lún luôn vào đấy. Trương Khác không tán thành lắm: - Nếu nói kiếm tiền, đợi Cao Khoa KV lên TTCK rồi, thu lợi chẳng phải còn nhiều hơn bên giờ sao? Tạ Tử Gia nhìn Trương Khác, đột nhiên nản chí: - Nhưng mà tôi buồn, Sáng Vực trọng tổ rồi sẽ phát triển ổn định mấy năm, chẳng có gì kích thích để làm cả... Xoay xoay di động trong tay, Tạ Tử Gia đột nhiên nói: - Hay cho tôi tham gia Cẩm Hồ với, Sáng Vực là xí nghiệp của Cẩm Hồ, tôi cũng được coi là một nửa nhân viên Cẩm Hồ chứ? Trương Khác nghẹn lời, đầu óc cô bé này xoay như cái chong chóng, chừng như dừng lại là buồn chán mà chết, ý nghĩ kỳ quái nảy ra liên tục. Tạ Tử Gia thấy Trương Khác trố mắt không nói, cô càng nghĩ càng thấy chú ý này của mình có lý, từ chỗ Trần Tĩnh, cô tìm hiểu được toàn bộ diện mạo của đế quốc Cẩm Hồ, biết lập nên một tập đoàn cạnh tranh với Cẩm Hồ là rất mong manh, có điều nếu như mình vào được tầng quyết sách của Cẩm Hồ, trở thành thành viên hội nghị 29 người, thậm chí là những người đứng đầu hội nghị, chủ ý của mình chưa chắc kém hơn Trương Khác, lúc đó y có cổ phần nhiều cũng phải nghe lời mình. Nghĩ tới cảnh điều hành hội nghị, chỉ bảo Trương Khác làm việc, Tạ Tử Gia càng hưng phấn: - Anh có thấy kích động không? Nhân tài như tôi nếu chẳng phải anh lừa được Trần Ninh thì làm sao có được? Nếu muốn đổi cổ phần gì đó, có phải tôi đi tìm Diệp Tiểu Đồng là được không? - Tôi còn chưa đồng ý cơ mà. Trương Khác cuối cùng cũng nói xen vào được, Tạ Tử Gia là người có thiên phú thương nghiệp nhất mà Trương Khác từng thấy, nhưng tính cách quá siêu thoát, thiếu chững trạc, tư tưởng đầu cơ quá lớn. Trương Khác lo Tạ Tử Gia phá hỏng sức mạnh ngưng tụ và quy hoạch lâu dài của Cẩm Hồ, nhưng phải nói nếu không như vậy cô chẳng này ra được ý tưởng thiên tài, nghĩ một lúc Trương Khác nói: - Hay là cô giúp tôi lập một hạng mục này đã, còn chuyện gia nhập Cẩm Hồ đợi cuộc họp lần sau tôi sẽ cho cô câu trả lời. - Khi nào các anh họp? Muốn sử dụng tôi miễn phí là không được đâu nhé, hơn nữa hạng mục không hay tôi không làm. Tạ Tử Gia nói liến thoắng: - Cuộc họp sẽ tổ chức đầu tháng 7, Ái Đạt tiếp nhận một công ty máy chơi game, khi đó đối thủ sẽ là PS2 của Sony và Xbox sắp ra mắt của Microsoft, thế nào, đủ kích thích chưa? - Oa, cạnh tranh với Sony và Microsoft? Coi như anh có mắt nhìn người, không tùy tiện lấy một hạng mục ra đối phó cho có. Tạ Tử Gia mắt sáng rực, gật đầu như thể sợ muộn một giây thôi Trương Khác sẽ đổi ý, sốt ruột sấn tới trước mặt y nói vội: - Hiện ai đang phụ trách hạng mục này? Tôi đi tìm anh ta. - Vương Tuyên, hiện anh ta đang ở Tân Thái, tôi sẽ thông báo cho anh ta, thạm thời cô sẽ là phó tổng phụ trách hạng mục, phụ trách khai phát thị trường, tiền lương giống và đãi ngộ giống anh ta. Trương Khác hơi ngả người ra sau tránh, không phải ngực hơi nhỏ thì chạm là cái chắc rồi, nhưng phải thừa nhận ma đầu này rất xinh đẹp. - Vương Tuyên à? Cái tên vô dụng của Cty thiết bị giáo dục điện tử Ái Đạt? Miệng Tạ Tử Gia vẫn cay độc như cũ, khẽ vỗ vai Trương Khác: - May mà anh tìm tôi đấy, nếu không chắc chắn sẽ lỗ chỏng gọng, mau thông báo cho hắn, mai tôi tới Tân Thái, chuẩn bị nghe lệnh tôi. Rồi ngửa đầu bước đi rất kiêu ngạo, rõ ràng không thèm nghe Trương Khác nói mình chỉ là cấp phó. Trương Khác càng nghĩ càng thấy chuyện này bất thường, vào văn phòng Diệp Tiểu Đồng nói: - Tiểu Đồng, tính kế sau lưng người khác không phải là thói quen hay đâu. Diệp Tiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Trương Khác, không nhịn được phì cười: - Có mỹ nữ giúp không thích à? - Cô ta à, quên đi, ngực phẳng lỳ như cái bảng, làm sao so được với Tiểu Đồng của tôi chứ? Trương Khác cố ý nhìn hau háu ngực Diệp Tiểu Đồng trả đũa, sau khi sinh con chỗ đó của cô càng thêm bắt mắt, phối hợp với chiếc áo trắng phập phồng, cùng đồng phục hấp dẫn, rất dễ dẫn dụ người ta nghĩ bậy. - Chỉ giỏi mồm mép, người ta ngực nhỏ nhưng đầu to, nha đầu này lần trước ở nhà cậu khiến tôi phải chấn động, tôi rất muốn xem cậu và cô nhóc đó, ai lợi hại hơn ai. Diệp Tiệp Đồng bày ra cái vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn ưỡn ngực lên chẳng ngại ánh mắt Trương Khác: - Hơn nữa Diệp Đào sắp cai sữa rồi, tôi không định làm ở đây nữa, thế nào, có thể để cô nhóc đó thay thế tôi không? - Cô ta à? Tính cô ta không thích hợp, cô ấy xung phong hãm trận thì tốt hơn là trấn giữ hậu phương. Trương Khác lần thứ hai trong ngày giơ tay đầu hàng, không dám nhìn ngực Diệp Tiểu Đồng nữa: - Tôi hoài nghi cô ta căn bản không ngồi yên nổi một ngày. - Tính tôi không phải như thế à? Chẳng phải cũng bị cậu nhốt tại đây sao? Diệp Tiểu Đồng bất mãn nói: - Hơn nữa cậu hi vọng Thương vụ Cẩm Hồ phát triển nghiệp vụ đại lý xuất nhập khẩu trong nước, chuyện cần xung phong hãm trận không ít. - Tôi biết ủy khuất Tiểu Đồng, cùng lắm tôi điều Tương Vi về vậy. Trương Khác gãi đầu, rồi quan tâm hỏi: - Vì sao không muốn làm nữa, có phải trong nhà có chuyện muốn đi không? - Sợ ở gần cậu quá bị tên sắc ma cậu hãm hại lúc nào không hay đấy. Diệp Tiểu Đồng lườm Trương Khác một cái, y nhạy bén với tâm tư nữ nhân thế, chẳng trách... Lại cảm khái nói: - Tôi chỉ nhớ những ngày bôn ba khắp nơi thôi, ngày ngày nhốt trong văn phòng và quanh quẩn bên con sắp ngột ngạt chết rồi. Dù sao tôi cũng đợi anh Kiến Bân chỉnh hợp xong hệ thống vận chuyển hậu cần rồi mới tính, hiện giờ không vội, đánh tiếng trước cho cậu chuẩn bị thôi. Vả lại còn có Trần Phi Dung và Hà Huyền nữa cơ mà, thêm vào Tạ Tử Gia, ba tiểu mỹ nhân chưa đủ thỏa mãn cậu à? - Nữ nhân các cô đúng là, sinh con rồi cái gì cũng dám nói. Trương Khác phản kích: - Tôi đuổi cô tới chỗ anh Thiệu, để anh ấy trông coi vợ mình cho kỹ, không khéo cô hại danh tiếng thanh bạch của tôi. - Anh ấy à? Diệp Tiểu Đồng đột nhiên không nói nữa. Trương Khác thở dài, từ cách làm việc như điên của Thiệu Tâm Văn, y đã mơ hồ phát hiện quan hệ vợ chồng Diệp Tiểu Đồng có vấn đề, kéo ghế xuống ngồi gần cô, là bạn bè lâu năm y có trách nhiệm chia sẻ: - Sao rồi, cãi nhau với anh Thiệu thật đấy à? Diệp Tiểu Đồng nhìn Trương Khác một lúc, cuối cùng nói ra: - Thực ra cũng không có gì, chỉ là anh ấy gần đây vì chuyện Diệp Đào có xung đột mộtchút, vốn tưởng anh tôi không có con, cho nên Diệp Đào mới mang họ Diệp, hiện giờ có Tiểu Đinh Hương, anh ấy muốn sửa lại họ cho nó... Anh ấy thay đổi rồi, luôn cảm thấy ở rể làm tổn thương tự tôn nam nhân, cho rằng người Diệp gia ai cũng xem thường mình, nên suốt ngày cắm đầu làm việc, muốn có thành tựu chứng tỏ bản thân.. Nói tới đó không kìm được thầm thở dài: - Trước kia tôi yêu anh ấy vì anh ấy hiền lành chất phác, không giống những người trong đại gia tộc như chúng tôi.. Chuyện này Trương Khác cũng nghe nhiều, hôn nhân môn đăng hộ đối không hoàn toàn là vì tư tưởng phong kiến cổ hủ, mà đó là nhu cầu thực tế, chuyện lọ lem lấy hoàng tử chung sống hạnh phúc chỉ có trong cổ tích thôi, nhất thời chỉ biết an ủi: - Có lẽ ở gần nhau quá cũng phiền, đợi tôi từ Perth về sẽ an bài chuyện này, hai người sống xa nhau một chút làm mới tình cảm cũng tốt. Còn chuyện Diệp Đào, sửa đi sửa lại không hay, làm tổn thương lão gia tử, cũng không có lợi cho tương lai của Diệp Đào. Để tôi đi khuyên anh Thiệu nhé? - Ừ, ý tốt của cậu, tôi nhận rồi. Diệp Tiểu Đồng nói ra được, tâm tình tốt hơn rất nhiều: - Lo tốt chuyện cậu ấy, cậu nhiều nữ nhân như thế, tới lúc cậu sẽ đau đầu... Được rồi, chúng ta bàn việc thôi, mỗi lần cậu đi xa là tôi chết mệt...