Chương 62: 【 Đưa tin 】 Bí ẩn con số

[Dịch] Quỷ Xá

02:36 - 16/09/2024

Chương 62: 【 Đưa tin 】 Bí ẩn con số Tỉnh dậy lần nữa, Ninh Thu Thủy thấy mình đang ở trong một không gian kín mít. Nơi này giống hệt một nhà tù. Chính xác hơn là tất cả bọn họ đều bị nhốt trong một chiếc lồng sắt khổng lồ. Trên đỉnh đầu treo lơ lửng một chiếc đèn lớn tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt. Cho dù có ánh đèn, Ninh Thu Thủy vẫn không thể nhìn thấy trần nhà, thứ ánh sáng yếu ớt kia dường như bị bóng tối vô tận xung quanh nuốt chửng... Ở bốn phía đông tây nam bắc, có tám cánh cửa sắt rỉ sét, mỗi cánh cửa đều có một ô nhỏ có thể trượt lên xuống, vừa vặn bằng kích thước một chiếc đầu người. Ngay chính giữa nhà giam là một chiếc bàn được chế tạo từ thép. Trên bàn đặt tám phong thư, tất cả đều rất sạch sẽ. Bên cạnh những phong thư là một chiếc đồng hồ, kim giây đồng hồ vẫn đều đặn nhích từng chút một. Trong không gian tĩnh lặng, lạnh lẽo và u ám này, âm thanh đều đều của kim đồng hồ bỗng trở nên rõ mồn một đến rợn người. Trên chiếc bàn sắt ấy còn có một thứ khác khiến tất cả mọi người lạnh sống lưng... Đó là thi thể của một đứa trẻ sơ sinh! Tám con người, họ nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện rõ vẻ sợ hãi. Không ai dám tiến lên trước. “Tiểu ca, chúng ta có nên đến xem thử không?” Lưu Thừa Phong khẽ hỏi. Ninh Thu Thủy gật đầu. Khoảng cách từ chỗ họ đứng đến chiếc bàn sắt khá xa, ánh sáng trong nhà giam lại lờ mờ khiến hắn không thể nhìn rõ chi tiết thi thể đứa trẻ. Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong là hai người đầu tiên bước đến gần chiếc bàn. Thay vì xem xét những phong thư, Ninh Thu Thuỷ tập trung quan sát thi thể đứa trẻ. Dù không phải là pháp y, nhưng hắn đã tiếp xúc với rất nhiều thi thể. Chỉ cần quan sát sơ bộ, Ninh Thu Thuỷ đã có thể đưa ra kết luận: “Bị siết cổ.” Hắn bình tĩnh nói, Lưu Thừa Phong nhíu mày đáp: “Xem ra nhiệm vụ lần này là tìm ra kẻ sát nhân... Chính xác hơn là kẻ đã giết hại đứa trẻ này!” Thấy hai người không gặp nguy hiểm gì, những người còn lại mới dè dặt tiến lại gần. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” “Không phải chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ đưa tin sao? Tại sao lại bị nhốt vào nhà giam?” “Tôi cũng không biết nữa. Tôi cứ tưởng nhiệm vụ đưa tin lần này sẽ đơn giản, ai ngờ lại bị nhốt ở đây!” Mọi người xôn xao bàn tán, giọng ai nấy đều lộ rõ vẻ hoang mang. Họ hoảng sợ là điều dễ hiểu. Tình huống trước mắt hoàn toàn khác xa so với dự đoán của họ, có thể nói là họ đến đây mà chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào! Giữa những tiếng xì xào bàn tán, một thanh niên có vẻ ngoài điềm tĩnh tiến lên trước, hỏi Ninh Thu Thủy: “Này anh bạn, cậu có phát hiện ra điều gì không?” Thanh niên này tên là Hứa Cương. Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Ninh Thu Thủy đáp: “Đứa trẻ trên bàn bị siết cổ.” Hắn chỉ vào cổ đứa trẻ. Mọi người nhìn theo, phát hiện trên cổ đứa trẻ có một vết hằn sâu, thậm chí còn lõm hẳn xuống, xương cổ chắc chắn đã bị tổn thương nghiêm trọng. “Tên khốn giết đứa trẻ này ra tay thật tàn nhẫn, rõ ràng là muốn đứa bé chết ngay lập tức.” “Thật khó tưởng tượng, ai lại có thể xuống tay tàn độc với một đứa trẻ tay trói gà không chặt như vậy chứ?” Có lẽ do đã trải qua hai cánh cửa trước đó, tố chất tâm lý của mọi người đã khá hơn. Khi nhìn thấy thi thể đứa trẻ trên bàn, họ không có phản ứng quá khích như tưởng tượng. Cũng có thể là do ở đây có nhiều người, hơn nữa thi thể đứa trẻ cũng không quá đáng sợ nên áp lực đè nặng lên họ cũng vơi đi phần nào. “Được rồi... Tình hình hiện tại mọi người đều đã rõ, chúng ta cùng nhau thảo luận xem sao!” Hứa Cương lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp căn phòng. Mọi người nhìn anh ta, không ai lên tiếng phản đối, xem như ngầm đồng ý với đề nghị của Hứa Cương. “Trên bàn có tám phong thư, chúng ta có tám người... Ý là mỗi người chúng ta sẽ phải đi đưa một bức thư sao?” Một cô gái rụt rè lên tiếng. Cô gái này có vẻ ngoài xinh xắn, tên là Hạng Oánh. Cô đang ôm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh, có vẻ như hai người khá thân thiết. “Tất cả chúng ta đều ở đây, ai đi đưa chả như nhau à?” Một người đàn ông có râu quai nón lên tiếng. Nhưng ngay lập tức, anh ta đã bị một người khác phản bác: “Ai đi đưa cũng như nhau? Vậy anh đi đưa hết chỗ thư này đi.” “Tại sao lại là tôi?” “Không phải anh vừa nói ai đi đưa cũng như nhau sao?” “Tôi...” Hai người cãi nhau vài câu rồi lại chìm vào im lặng. Rõ ràng không ai ngu ngốc đến mức không nhận ra việc đi đưa thư lần này ẩn chứa đầy rẫy nguy hiểm khó lường! Ninh Thu Thủy vẫn chưa động đến những bức thư trên bàn. Hắn quan sát xung quanh một vòng, sau đó rời khỏi khu vực trung tâm, tiến đến gần một cánh cửa sắt để kiểm tra. Lưu Thừa Phong cũng làm theo, tiến đến một cánh cửa sắt khác để quan sát, thỉnh thoảng lại sờ cằm, miệng lẩm bẩm gì đó. Vài người còn lại có vẻ nhút nhát hơn, không dám đến gần những cánh cửa sắt rỉ sét đó. Họ luôn có cảm giác đằng sau những cánh cửa sắt ấy... có thứ gì đó rất đáng sợ. Sau một hồi xem xét, Ninh Thu Thủy phát hiện ở góc trên bên phải mỗi cánh cửa sắt đều được đánh dấu một con số màu đỏ. Theo thứ tự là từ 1 đến 8. Hai cánh cửa phía Bắc là số 1 và 2. Phía Tây là số 3 và 4, phía Đông là số 5 và 6, phía Nam là số 7 và 8. Tám người họ đang đứng giữa tám cánh cửa sắt này. Ngoài con số, Ninh Thu Thủy còn phát hiện trên mỗi cánh cửa sắt đều ghi rõ tên "người nhận" thư. "Người nhận" thư có lẽ là manh mối liên quan đến việc gửi thư, nhưng những con số này có ý nghĩa gì? Đang chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng Ninh Thu Thủy nghe thấy tiếng hét kinh hãi của ai đó: “Chúa ơi! Hứa Cương, sau lưng anh... Cái gì kia?!”