Chương 427

Edit: cầm thú Thời điểm Sở Mặc ở trên giường bênh im lặng, Lăng Hiểu cũng không nói tiếng nào. Có lẽ đây chính là chuyện khó giải quyết nhất từ xưa đến nay. Bởi vì, căn bản cô không thể chứng minh, Sở Mặc không phải là "Sở Mặc". Đây chính là một tử cục. Mà phương pháp phá cục duy nhất... "Tới bây giờ, tôi muốn làm rõ chuyện này với cậu." Áp chế phức tạp trong lòng, Lăng Hiểu nâng mắt nhìn Sở Mặc trên giường bệnh: "Tôi muốn giải trừ hôn ước với cậu." "Ha ha." Lúc này, Sở Mặc nghe được lời của Lăng Hiểu, không khỏi cười lạnh: "Lấy hết tài sản của tôi, còn muốn bỏ chạy, cô nghĩ thật hay đó! Có điều... tôi sẽ không để cho cô dễ dàng đạt được đâu, tôi..." "Cho cậu..." Lăng Hiểu ngắt lời Sở Mặc, sau đó lấy văn kiện trong túi xách ra. "Văn kiện trước đây Sở Mặc ký, cho dù là bản chính hay bản phụ, tôi đều cầm tới đây, cho nên, những tài sản này đều là của Sở Mặc, mà hợp đồng này là Sở gia gia trước khi chết đã ủy thác cho tôi muốn tôi trở thành người giám hộ của Sở Mặc, tôi nghĩ... hiện tại cũng không cần thiết nữa rồi, cậu không phải Sở Mặc, tôi không cần phải chăm sóc cho cậu. Tôi muốn chúng ta tính toán rõ ràng một chút, như vậy sau này, mới có thể đoạn tuyệt, không còn nợ nần gì nhau!" Sở Mặc trên giường bệnh nghe thấy lời Lăng Hiểu nói, cả người liền ngây ngốc. Hắn không nghĩ tới, Lăng Hiểu sẽ làm như vậy. Chẳng lẽ cô ta... thật sự là người tốt? Ngay sau đó, trong đầu Sở Mặc lại có một giọng nói kích động khác. "Chị không cần em nữa?" "Có phải chị không cần em nữa phải không!" "Vì sao chị không cần em nữa?" Sở Mặc trong ý thức cực kì kích động, thậm chí bắt đầu giành lấy quyền sử dụng cơ thể. Biến hóa này rất bất ngờ. Lăng Hiểu tập trung nhìn Sở Mặc trên giường, nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, khuôn mặt vặn vẹo. Quả nhiên, loại tình huống này là... Đáy lòng Lăng Hiểu bỗng dưng lên một tia hy vọng, có lẽ... Linh hồn Sở Mặc vẫn còn tồn tại? Vừa nãy cô cương quyết như vậy, chính là muốn thử xem, tàn hồn của Sở Mặc còn ở đây hay không! "Sở Mặc! Có phải là em không? Em mau tỉnh lại, nói chuyện với chị, nếu không... chị sẽ không cần em nữa, sẽ thực sự bỏ rơi em đó!" Ánh mắt Lăng Hiểu lóe lên, lớn tiếng nói. "Chị ơi!" Lúc này Sở Mặc trên giường khuôn mặt vặn vẹo, cực kì khó khăn nói ra hai chữ. "Sở Mặc!" Lăng Hiểu kích động tiến lên vài bước. "Chị ơi, em rất... khó chịu." Sở Mặc lại nói thêm một câu, sau đó Sở Mặc đột nhiên ôm lấy đầu, ánh mắt biến trở về lạnh lùng. "Đừng ồn nữa, ồn muốn chết!" Giọng nói của hắn trầm thấp. "Cậu mới ồn, mau câm miệng cho tôi!" Lăng Hiểu hung hăng trợn mắt nhìn hắn, sau đó giọng nói dịu dàng: "Sở Mặc, chị biết em có thể nghe thấy tiếng của chị, chị nói với em, kẻ chiếm đoạt cơ thể em không phải người tốt, em nhất định phải giành lấy cơ thể mình, đuổi hắn ra khỏi cơ thể của em, có biết không?"" "A, cô nghĩ tôi muốn chiếm đoạt cơ thể người khác sao? Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi vẫn muốn trở về thế giới của mình!" Nghe Lăng Hiểu nói vậy, Sở Mặc trên giường bệnh lập tức nói không ngừng. Mặc dù trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, nhưng cục diện thực sự có chút rối loạn. Tình huống này Lăng Hiểu chưa từng trải nghiệm qua, nhìn thấy đồ giả mạo cứ chiếm quyền chủ động, Lăng Hiểu gọi Sở Mặc thêm vài lần, không nghe thấy hắn trả lời, cô hạ quyết tâm, lập tức lấy ra cục gạch của mình. Sở Mặc trên giường bệnh:!!! Cô muốn làm chi đó? Lăng Hiểu: Trên thế giới này không có chuyện gì mà một trận gạch không giải quyết được, nếu như không, vậy thì... lại đập thêm một trận nữa!