Chương 20: 20: Ôm

Tống Chân nói xong, toàn bộ văn phòng an tĩnh đến mức, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Nhịp thở của Trình Lang tăng thêm, tay niết chặt, sắc mặt đã chứng minh hết thảy. Sự thật là có một số việc, không thể cãi lại. Một lời nói dối biến thành một chuỗi câu nói dối đi kèm, Trình Lang không có ngốc mà trực tiếp thừa nhận nên Trình Lang chỉ nói. "Hạng mục thuốc thử Z nói ra cái gì cũng đều không có. Mỗi một phân đoạn tôi đều tham dự. Thực chất là không tồn tại hành vi chiếm đoạt thành quả nghiên cứu khoa học của người khác." Lời này...... Phó viện trưởng Vinh: "Do vậy, cô thừa nhận thuốc thử Z là do Tống Chân sáng tạo ra sao?" Trình Lang không chần chừ nửa giây mà phản bác ngay, "Không hẳn ạ. Xác thật hạng mục năm đó là hạng mục tâm huyết của cả ba người bọn cháu. Nếu Tống Chân đã muốn khởi tố cháu, vậy thì giao cho toà án phán xử đi." Giới học thuật, viện nghiên cứu khoa học, đối với người sáng lập hạng mục đều có những tiêu chuẩn, và quá trình tiến hành đưa ra phán đoán riêng của chính họ. Trình Lang có thể nói như vậy, chứng minh ở trên phương diện này, cô ta có hiểu biết. Chắc hẳn với phán quyết đó, kết quả sẽ không trở thành vết nhơ của giới học thuật, trong lòng phó viện trưởng Vinh mới an tâm hơn một ít, đồng thời cũng có cảm giác là lạ. Tức khắc quay sang chỗ Trình Lang xác nhận, "Cô Tống cũng không phải là thực nghiệm viên nghiên cứu tồi. Hiện tại, hạng mục thăng cấp, quốc gia có quy định hạng mục cấp S cần loại bỏ phòng thí nghiệm phụ. Tiến sỹ Trình, cô có muốn tiếp nhận nhân viên từ phòng thí nghiệm phụ hay không......" "Cháu chưa nghĩ tới chuyện đó." Không đợi phó viện trưởng nói hết câu, Trình Lang đã đoạt lời. Trình Lang: "Hai năm trước, nhân viên phòng thí nghiệm đều là những người ưu tú được tuyển chọn từ mọi miền trong nước, họ còn là Alpha cấp bậc cao, tư duy nhạy bén. Cháu nghĩ Beta sẽ không thể đuổi kịp." Tả Điềm nghe xong cảm thấy cực kỳ không vui, "Trình Lang, cô là đang kỳ thị Beta sao?" "Tôi chỉ muốn việc nào ra việc đó. Thêm nữa, tôi cũng không nghĩ bởi vì hai bên sát nhập, mà kéo chậm tiến độ hạng mục......" Tả Điềm trừng mắt nhìn Trình Lang, giống hệt ngày đầu tiên cô gặp cô ta. Trình Lang không sợ, nhưng trong tầm mắt cô ta, Tống Chân vẫn ngồi im, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô ta. Chờ trong phòng lần thứ hai an tĩnh trở lại, Tống Chân mới hướng về phía phó viện trưởng Vinh, đâu vào đấy cất lời. "Phó viện trưởng Vinh, bác cũng nghe rồi đấy ạ. Tiến sỹ Trình từ chối tiếp nhận chúng cháu. Vậy nên, cháu mới hướng đến viện nghiên cứu khoa học để xin thành lập tổ nhóm nghiên cứu thuốc thử Z thứ hai. Với thành viên khác, cháu cần xác nhận lại cho thật chính xác, sau đó cháu sẽ giao cho bác." "Ở phiên tòa khởi tố, cháu cũng sẽ kiên trì tới cùng." Phó viện trưởng Vinh nhìn hai bên, thấy Trình Lang và Tống Chân, ai cũng không chịu lui bước, sau cùng đành gật đầu đồng tình. Tống Chân nói thêm mấy câu với phó viện trưởng Vinh mới mang theo Tả Điềm đứng dậy rời đi. Từ khi vào cửa Trình Lang đã luôn đứng, phó viện trưởng Vinh bảo cô ta ngồi, cô ta cũng không ngồi, sắc mặt xanh mét đứng nghe toàn bộ sự việc. Mà từ đầu tới tận lúc rời khỏi, Tống Chân cũng chưa từng đoái hoài đến Trình Lang. Một khắc đi ngang qua nhau, Trình Lang cắn răng, chắc như đinh đóng cột nói, "Em tố cáo với nội dung đó, chắc chắn không có khả năng thành lập án." Hàng mi dài của Tống Chân hơi rũ, như cũ một chữ cũng không nói ra, cước bộ đều đều bỏ đi cùng Tả Điềm. Thái độ hoàn toàn coi thường Trình Lang! Trình Lang chỉ cảm thấy có cái gì đó không phải, trong lòng không ngừng vỡ ra, như ai đang nhéo vào da thịt, nhịp đập trên trán nhảy thình thịch...... * Về phía Tả Điềm và Tống Chân, hai người chân trước chân sau vừa ra khỏi cửa của khoa Tuyến Tố, lúc này Tả Điềm mới dám bộc lộ ra nỗi lo, nói: "Chân Chân, cậu muốn tố cáo, tớ cảm thấy......" "Cảm thấy chúng ta sẽ thua kiện sao?" Tả Điềm lặng im, nhưng đây cũng là một loại câu trả lời. Vẻ mặt của Tống Chân còn mang theo chút nhợt nhạt, cô chỉ cười, "Tớ cũng cảm thấy rất khó thắng." "Nhưng dụng ý của bản thân tớ không phải là thắng kiện. Chính là......" Được Tống Chân nhắc khéo như vậy, với một người làm nghiên cứu khoa học như Tả Điềm, như thế nào sẽ không hiểu, lập tức xua tay ý bảo Tống Chân không nên nhiều lời. Dừng một chút, Tả Điềm nhớ tới cô còn chuyện khác muốn hỏi, "Bởi thế, cậu và Trình Lang, là......" Hôm nọ, bọn họ cùng nhau đề ra phương pháp xử lý chuyện của phòng thí nghiệm. Hai ngày vừa qua, Tống Chân bận đi thu thập tư liệu, hai người cũng không gặp gỡ, sự việc đã nói vẫn chưa triển khai. Hiện giờ, Tả Điềm bất ngờ nhắc đến.....!Tống Chân thở dài, đưa tay nhéo chân mày. Trầm mặc vài giây, Tống Chân lại nói: "Kỳ thật, nếu không có sự việc của Trúc Nghi, thì trong hai ngày vừa qua tớ cũng đang muốn đi tìm cậu. Nếu cậu đã hỏi, chọn ngày chi bằng nhằm vào ngày......" "Khoan, chọn địa phương khác đi. Hôm nay chúng ta sẽ tâm sự." * Màn đêm tịch mịch, Tống Chân trở về nhà muộn hơn so với Trúc Tuế. Tống Chân đi uống rượu. Không uống say, Tống Chân vào nhà cũng không có đọc tài liệu, liền ở trên sô pha bật một khúc nhạc, yên lặng lắng nghe. Ban đầu Trúc Tuế còn phân vân không biết có nên đi xem cô ấy hay không...... Trúc Tuế không nắm chắc được ở loại thời điểm này, Tống Chân có mong muốn cô xuất hiện tại đó hay không...... Cô đành đợi ở thư phòng, thuận tiện hỗ trợ Tống Chân làm xong đơn xin thành lập tổ nhóm thử hai và văn bản khởi tố Trình Lang, hoàn thành hết mới đi ra ngoài, cô ấy bắt gặp Tống Chân đang nghiêng người, nhắm mắt, dựa vào số pha, có vẻ sắp chìm vào giấc ngủ. Khó lắm Tống Chân mới có được một tối không phải làm việc, Trúc Tuế dùng pheromone của mình để giúp cô có thể ngủ ngon hơn. Trúc Tuế bước qua bế Tống Chân lên, đưa đến trên giường phòng ngủ. Lúc đắp chăn, Tống Chân giống như tỉnh dậy, mở to con ngươi ướt át nhìn Trúc Tuế, nhìn chăm chú đến mức khiến trong lòng Trúc Tuế không yên..... Tống Chân say rượu, mỉm cười, thấp giọng nói, "Bạn tốt, cậu nói đúng, con người thật sự vẫn luôn như vậy. Đều là do trước nay mắt tớ có vấn đề nên mới không thấy rõ được cách làm người của cô ta ra sao?" Hỏi xong, tươi cười biến mất, bĩu môi, đem chính mình cuộn tròn, dường như chịu sự ủy khuất. Trúc Tuế hiếm lắm mới có cơ hội chứng kiến được bộ dạng này của cô, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng trước giọng điệu của cô. Thở hắt ra một hơi, Trúc Tuế lẩm bẩm, "Chị......" Nửa câu sau lại nói không ra...... Rốt cuộc, Trúc Tuế cúi người đem góc chăn đắp lại thật ngay ngắn cho Tống Chân, duỗi tay chạm lên gương mặt của cô, cảm nhận được khô ráo mới tắt đèn, động tác tay chân nhẹ nhàng từ từ rời đi, khẽ đóng cửa. * Lợi dụng tình huống lập công, Tống Chân hướng viện nghiên cứu khoa học đồng thời trình ra hai vấn đề "Xin" và "Khởi tố". Trúc Nghi là con dâu của phó viện trưởng Vinh. Cơ hồ, bên phó viện trưởng Vinh không làm quá trình bị phức tạp lên, ngắn gọn, chỉ cần văn bản vừa đưa ra đã được đồng ý. Người khác thì phải chờ mười ngày, nửa tháng, Tống Chân lại phá lệ được duyệt cấp tốc. Vì lẽ đó, các loại tư liệu cần chuẩn bị cũng nhiều không kém, làm cô bận đến đầu tắp mặt tối. Tuy rằng đảm nhiệm chức vị trưởng khoa của khoa Tuyến Tố, nhưng Trúc Tuế lại không phải là nhân viên nghiên cứu, càng không tham dự vào việc ở phòng thí nghiệm của Trình Lang. Cô chỉ làm có công việc quen thuộc của khoa, khi Trúc Tuế nhàn rỗi sẽ sẵn tay giúp Tống Chân sửa lại tài liệu. Không xem không biết, vừa nhìn vào đã khiến Trúc Tuế kinh ngạc. "Hạng mục và mô hình ban đầu đều do chị đề ra. Vậy tại sao lúc trước chị không tự mình để tên bản thân là người sáng lập ra nó mà lại nhường cho Trình Lang?" Tống Chân nói có sách mách có chứng, "Ban đầu không nghĩ đơn vị quân y sẽ coi trọng nó như vậy. Kế tiếp......!Nói ra có khả năng người ta sẽ khinh bỉ tôi, bởi vì Trình Lang là Alpha, hạng mục để tên của cô ta, so với hai đứa Beta như chúng tôi, càng được đơn vị quân y để tâm, có các loại nâng đỡ. Vì vậy......" Trúc Tuế đã hiểu, khi đó đơn vị quân y đã có định hướng nghiêng tài nguyên sáng lập hạng mục về phía Alpha và Omega. Tống Chân chuẩn bị chu đáo, phó viện trưởng Vinh xét duyệt nhanh, sấm rền gió cuốn đưa lên tòa án quân sự, không hề chậm trễ nửa khắc. Không quá phải đợi lâu, liền xác định được ngày mở phiên tòa tố tụng. Toà án thẩm vấn đương nhiên yêu cầu cán bộ cấp cao của viện nghiên cứu khoa học tham gia. Vì thế Tống Chân hướng viện nghiên cứu khoa học đưa ra "Xin", tự nhiên được đẩy đến phán quyết sau cùng. Mọi việc nằm trong dự tính của Tống Chân, cũng rất hợp ý của cô. Đêm trước ngày phiên tòa mở ra, cũng lâu rồi Tống Chân mới lại bị mất ngủ. Trúc Tuế đang ngồi ở mé giường, phóng thích tin tức tố, nhìn Tống Chân lăn qua lộn lại, nhẹ di một tiếng. Ánh đèn mờ, nhưng thanh âm của Trúc Tuế lại rất rõ ràng, "Chị không ngủ được sao?" Tống Chân thẹn thùng, "Cứ nghĩ đến việc ngày mai mở phiên toà......" Tiếp theo, Trúc Tuế cúi đầu lại gần, kề mũi gần lưng của cô ấy, ngửi thử. Thoáng chốc, cả người Tống Chân cứng đờ. "Trách không được. Có lẽ, kỳ mẫn cảm đã đi qua." Kỳ mẫn cảm đi qua, không dễ dàng phát ra tin tức tố, cũng sẽ không còn độ mẫn cảm đối với tin tức tố của Alpha. Do đó, Trúc Tuế như thường lệ phát ra tin tức tố, đại khái......!cũng không đủ khả năng trấn an. Trúc Tuế dứt lời, Tống Chân cũng ngẩn ra, sờ sau cổ, tưk ý thức được, "Thật sự đã qua đi." "Vâng." Bất quá, khi mới phân hóa đã bị đánh dấu, kỳ mẫn cảm qua đi, nói không chừng ngày nào đó, giai đoạn động tình mãnh liệt sẽ tới...... Trong lòng Trúc Tuế thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra. Đồng hồ tích tắc trôi đi, Tống Chân vẫn chưa ngủ được, Trúc Tuế thở dài, buông xuống quyển sách trên tay. Ngay sau đó, dưới đèn đầu giường hiu hắt, Tống Chân buồn bã quấn chăn, bất ngờ bị ôm vào trong lồng ngực. Tống Chân ngây ngẩn, hô hấp ngưng lại, chớp mắt một cái, ngửi được phảng phất hương vị pheromone của Trúc Tuế. Hơi thở bạc hà mát lạnh, kèm theo cái lạnh nguyên thủy, không làm người chán ghét, mà ngược lại, khiến cô cảm thấy thực thích. Cũng có lẽ do vết đánh dấu ở gáy, khiến cô càng có cảm giác yêu thích. "Chị đừng nhúc nhích. Cứ để yên như vậy." Trúc Tuế ở sau tai cô, nhỏ giọng nói, "Pheromone của em là cấp S, không thể phóng thích toàn bộ. Bằng không, tính là có máy điều hoà, nhưng hàng xóm xung quanh cũng sẽ thấy không thoải mái......" Khi nói chuyện, khí nóng phả lên vành tai Tống Chân, làm mặt của cô đỏ ửng. "Kỳ thật, em còn có chuyện này vẫn luôn không tìm được thời gian cùng chị nói......" Tự hỏi một chốc, Trúc Tuế nói tiếp. Hương bạc hà bao quanh, Tống Chân bắt đầu có cảm giác buồn ngủ, giọng nói cũng mềm mại hơn, "Cô nói đi." Trúc Tuế nói thẳng, "Em chỉ là cảm thấy hơi không đúng. Hôm ấy, em đem áo khoác......!Sau đó, chị họ của em ngửi ra mùi hương tin tức tố của em, chị ấy lập tức liền hỏi quan hệ của hai chúng ta." Tống Chân nghe xong liền giật mình, thanh tỉnh tức thì. Tống Chân cảm nhận được Trúc Tuế đang thu cánh tay lại, cô bị ôm chặt hơn. Môi của người kia như có như không cọ qua vành tai của cô, mềm nhẹ thì thầm, "Yên tâm, em không có đề cập tới chuyện chúng ta đã kết hôn. Em nói......" Mùi bạc hà nồng đậm quanh quẩn chui vào trong tai làm cho Tống Chân thấy hơi ngứa, "Nói chị là bạn gái của em.":,,. - ----.