Chương 35: Sự thật

Trình Lang không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Buổi sáng suýt chút nữa là cãi nhau với Tống Chân, nhưng chỉ có một mình cô là nổi nóng, Tống Chân vẫn rất lý trí, thậm chí nếu không phải vì mệt, chỉ sợ trên mặt nàng cũng chẳng có bất kỳ dao động cảm xúc nào... Cảnh tượng này gần như trùng khớp với những gì Trình Lang ngày đêm lo sợ. Cô vô số lần mơ thấy Tống Chân chất vấn mình, cảnh tượng đó rất giống với ngày hôm nay. Bây giờ nó đã thật sự xảy ra, nhưng lại không hề có sự bi thương và phẫn uất như trong mộng. Hoặc có thể nói, cô đã quá quen với những cảm xúc này rồi chăng? Có lẽ là vậy. Có những lời đã nói ra, có những lời chưa kịp nói, nhưng cho dù chưa nói hay đã mở miệng, Trình Lang đều cảm thấy áp lực trên người mình giảm đi rất nhiều, bị Tống Chân đối xử lạnh lùng lại cảm giác thật dễ chịu, cái này có lẽ cũng là một loại bệnh! Trình Lang cũng rất mệt nên quyết định đi ngủ sớm. Cảm xúc tích tụ lâu ngày đã được giải thoát, cả người cũng thả lỏng đi rất nhiều, vừa chạm gối liền chìm vào giấc ngủ. Chẳng qua là Trình Lang không ngờ được, tuy điện thoại Đồng Hướng Lộ gọi đến có thể cúp máy, nhưng những cảnh tượng rối loạn trong mơ lại không thể nào tránh được. Nói là mơ, nhưng đó cũng là hiện thực khắc sâu trong đáy lòng. Thời điểm bắt đầu của giấc mộng này vừa hay chính là kết thúc của giấc mơ trước. Lúc ấy thiết bị của khoa Tuyến tố bị hỏng, nhưng có dữ liệu cần phải được xử lý gấp, cho nên họ đã gọi nhân viên nước ngoài đến sửa chữa, tuy nhiên phải mất đến hai ngày, thời gian hai ngày đối với những nhân viên nghiên cứu khoa học phải tranh thủ từng giây từng phút là không thể chấp nhận được. Trong nhóm lập tức có người đưa ra kiến nghị mượn thiết bị của nhóm thí nghiệm Đồng gia Quân khu III, bọn họ tới mượn thiết bị cùng loại, chỉ tính vài dữ liệu lẻ tẻ, sẽ không bị rò rỉ tư liệu ra ngoài, hơn nữa toàn bộ quá trình này sẽ không quá mười phút, người của Quân khu III hẳn sẽ không keo kiệt như vậy. Trình Lang có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời thành viên nhóm kia, sang phòng thí nghiệm của Quân khu III hỏi mượn. "Được thôi, nhưng mà dữ liệu của chúng tôi cũng nằm trong thiết bị, không thể cho mượn miễn phí, phải có điều kiện". Đồng Hướng Lộ là nhóm trưởng, lúc đó rất vui vẻ, gần như ngay lập tức đồng ý. Trình Lang đang muốn nói có thể để nhân viên của Quân khu III giám sát trong lúc họ mượn thiết bị, thì thấy Đồng Hướng Lộ cong môi cười, nói: "Tiến sĩ Trình, cô add WeChat với tôi đi, nếu sau này có câu hỏi nào liên quan đến vấn đề nghiên cứu khoa học thì tôi có thể tìm cô hỏi một chút ~" Giọng điệu ám muội. Tất cả mọi người đều biết Trình Lang là Alpha, Đồng Hướng Lộ là Omega, lập tức ồn ào lên. Cuối cùng, thiết bị mượn được, cũng được thêm WeChat. Lúc đầu Trình Lang có hơi miễn cưỡng, nhưng Đồng Hướng Lộ add xong cũng không nhắn tin chào hỏi, giống như không phải xem cô là người đặc biệt gì đó, trong lòng Trình Lang cũng thở phào. Hôm đó chỉ add WeChat, lần đầu tiên nói chuyện cũng thông qua mặt giấy, Đồng Hướng Lộ gửi sang cho cô một luận án, không có chào hỏi, câu đầu tiên đã hỏi thẳng vấn đề mình không hiểu, thoạt nhìn thì một chút lễ phép lịch sự cơ bản cũng không có, nhưng mà... Con cái thế gia luôn thể hiện bản thân quá mức lịch sự, Trình Lang khi nói chuyện với bọn họ luôn cảm thấy giả tạo, Đồng Hướng Lộ thẳng thắn như vậy, ngược lại lại làm cho cô cảm thấy có vẻ thật tình. Lần đầu tiên nói chuyện là về nghiên cứu khoa học. Lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí là cả một tháng tiếp theo, hai người rất nhiều lần nói chuyện phiếm, nhưng... Thật sự thì đó chỉ là những cuộc thảo luận mang tính học thuật thuần túy, đều là cầm luận án nói chuyện thí nghiệm. Ở phương diện nghiên cứu khoa học, Đồng Hướng Lộ thật sự rất có tài, tư duy của hai người cũng rất hợp nhau. Quan trọng là, hai người có thể thường xuyên bổ khuyết cho nhau, đưa ra những ý tưởng bất ngờ, cả hai bên đều làm đối phương rất kinh ngạc, dần dần, cả hai cũng thật sự ngưỡng mộ nhau về mặt học thuật. Trình Lang cũng không biết việc đó bắt đầu từ khi nào, Đồng Hướng Lộ nói hôm nay mình có một luận án mới, nhưng nàng bị sốt cho nên ngày mai mới có thể nói chuyện được, nếu không thì khi bị bệnh đầu óc nàng sẽ chậm chạp không theo kịp Trình Lang, Trình Lang cũng trò chuyện cùng nàng, quan tâm hỏi han mấy câu... Cuộc trò chuyện này bắt đầu, cũng đánh dấu cột mốc từ đây về sau, nghiên cứu khoa học không còn là nội dung duy nhất trong khung chat nữa. Chờ đến khi Trình Lang nhận ra, thì phát hiện Quân khu III đã đến phòng thí nghiệm ở nước ngoài được ba tháng, mối quan hệ trên mạng của cô và Đồng Hướng Lộ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Còn vấn đề giữa cô và Tống Chân, Tống Chân cũng đã dành thời gian để an ủi cô, nhưng Trình Lang vẫn tức giận, cảm thấy Tống Chân coi trọng công việc hơn cô. Năm đầu tiên khi ra nước ngoài cô luôn là người gọi cho Tống Chân, sau khi xảy ra mâu thuẫn vào cuối năm, tuy nói Tống Chân đã gọi đến để dỗ dành nhưng sau đó nàng lại bận rộn nên không gọi cho cô nữa, còn cô thì đang giận dỗi nên cũng không muốn gọi cho đối phương, muốn Tống Chân có thể tự phát hiện ra trước, nhưng cuối cùng cô vẫn tự làm nghẹn chết bản thân mình.  Thật ra, có đôi lúc Trình Lang cũng biết tính tình của mình không được tốt. Nhưng... Tống Chân từ nhỏ đến lớn đều đối xử rất tốt với cô, những lúc cô cảm thấy bức bối, những lần bùng phát vấn đề, khi nhìn thấy Tống Chân hối hận, cô đều cảm thấy được quan tâm được yêu thương, loại cảm giác này rất mâu thuẫn, nó không tốt, cũng trở thành thói quen xấu, nhưng không những không sửa được mà còn làm cô ngày càng trở nên ỷ lại hơn, đến nỗi không biết sợ là gì...  Chỉ là sau khi ra nước ngoài, Tống Chân không còn ở bên cạnh cô nữa, hiển nhiên cũng không thể suy đoán tâm tư tình cảm của cô được. Nhưng cuối năm đó Tống Chân không đến, Trình Lang luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm thấy... Cảm thấy dường như đối với Tống Chân thì nghiên cứu khoa học quan trọng hơn cô nhiều. Điều này nghe có vẻ thật vớ vẩn, nhưng rất nhiều lần Trình Lang cáu giận cũng không dám so sánh bản thân mình với nghiên cứu khoa học, cũng không biết có phải là do cả hai quá hiểu nhau hay không, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có cảm giác cô đối với Tống Chân không bằng nghiên cứu khoa học. Cô không thể so được với khát vọng và ước mơ của Tống Chân... Đây là điều mà Trình Lang không muốn thừa nhận. Cô luôn hy vọng bản thân là quan trọng nhất với Tống Chân. Là người quan trọng nhất, là việc quan trọng nhất, Trình Lang muốn tất cả đều là cô. Mâu thuẫn lâu ngày tích tụ lại, không biết từ lúc nào, cô cũng bắt đầu nói một hai câu với Đồng Hướng Lộ. Cuối tuần, Tống Chân tăng ca, Đồng Hướng Lộ hẹn cô đi chơi, là hoạt động tập thể, tuy rằng nhân viên nghiên cứu của Quân khu III và Quân khu I luôn giữ bí mật với nhau về dự án của đôi bên, nhưng suy cho cùng họ cũng đều là người Hoa Quốc ra nước ngoài làm việc, cho dù thân phận địa vị có thế nào thì bọn họ cũng là người có cùng một màu da, vẫn có cảm xúc thân thiết, hai nhóm đi chơi cùng nhau, mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ. Cũng không biết từ khi nào, Đồng Hướng Lộ bắt đầu hẹn Trình Lang đi chơi riêng, lần đầu tiên đến chỗ hẹn, trong lòng cô có chút lo lắng, nhưng Đồng Hướng Lộ rất thoải mái, thậm chí bởi vì tính cách của mình, Đồng Hướng Lộ còn có rất nhiều bạn bè ở nước ngoài, lần đầu tiên Trình Lang không thể thả lỏng, Đồng Hướng Lộ có thể nhìn ra, nhưng nàng không nói gì, cũng không đi lại quá gần. Lần thứ hai, lần thứ ba... Trình Lang bắt đầu thả lỏng, Đồng Hướng Lộ cũng sẽ kêu cô ra ngoài đi chơi. Trượt băng, trượt tuyết, tham gia các giải đấu cờ vây nghiệp dư của Hoa Quốc, đủ mọi loại hoạt động kỳ lạ, lúc đầu thời gian đi chơi chỉ giới hạn vào ban ngày, sau đó thấy Trình Lang không để ý, Đồng Hướng Lộ thử hẹn vào buổi tối, Trình Lang tới. Ít lâu sau, mối quan hệ của hai người dần thu hẹp. Còn cuộc tranh cãi một chiều của Trình Lang với Tống Chân cũng kéo dài tới mùa hè. Mùa hè ở tòa nhà thí nghiệm Đại học Quân y có phúc lợi, có kỳ nghỉ hè bởi vì quá nóng, trong lòng Trình Lang đã lên ý định từ gần cả tháng trước đó, cô muốn Tống Chân ra nước ngoài thăm mình, cô rất nhớ đối phương, hơn nữa, tuy nói hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng... Thật ra vẫn chưa từng tiến thêm một bước... Yêu nhau 6 năm, còn chưa từng làm gì với nhau, chợt nghe thì có vẻ khó tin, nhưng chỉ cần biết quá trình thì cũng cảm thấy rất bình thường. Khi còn học cấp ba, năm 17 tuổi Trình Lang phân hóa, nhưng cấp ba... Đương nhiên cũng không thể đi quá giới hạn. Lên đại học, trường học có ưu đãi đối với các sinh viên là AO, họ có thể học nhảy lớp. Nghiên cứu phát minh thuốc là phương hướng phát triển mà Tống Chân xác định sau khi vào trường, biết rằng bắt đầu từ đại học năm ba có thể đăng ký phát triển các dự án, năm thứ nhất Tống Chân điên cuồng tham gia các khóa học tự chọn vào cuối tuần, nàng mong muốn có thể hoàn thành xong tín chỉ của cả bốn năm học trong năm thứ nhất, bởi vì nếu làm được như vậy thì sau này sẽ có nhiều thời gian hơn cho nghiên cứu khoa học... Cấp ba đã rất bận, năm hai và năm ba thì không sao, nhưng ở năm nhất đại học, Trình Lang gần như không thể tìm thấy Tống Chân những lúc rảnh rỗi, nếu nàng không phải ở phòng tự học thì chính là đang trên đường đến lớp, đặc biệt bận rộn. Không bao lâu sau, Tống Chân tiếp tục học bằng kép. Trình Lang không có bất kỳ cảm giác gì với cả hai chuyên ngành, nhưng cô cảm thấy nếu sau này cô chỉ có một bằng cấp chính quy thì sẽ kém hơn so với Tống Chân, vì thế cô đăng ký học nhảy lớp, muốn thử sức một chút... Không ngờ cô lại vượt qua kỳ thi cuối năm, Tống Chân khuyến khích cô tham gia nghiên cứu sinh trong mấy năm tiếp theo ở đại học. Năm nhất và năm hai của hai người cứ như vậy, địa điểm hẹn hò chuyển từ sân thể dục sang phòng tự học. Tống Chân theo đuổi lý tưởng của chính mình, có hoài bão là tốt, Trình Lang bên cạnh đồng hành cũng cảm thấy không tồi. Hơn nữa, khi ngửi phải quá nhiều Pheromone Tống Chân sẽ cảm thấy khó chịu, mỗi lần cô phấn khích, tuyến thể sẽ luôn phát ra một ít... Đến năm thứ ba, bọn họ đăng ký dự án, không ngờ trường học lại xem trọng, ba người họ mỗi ngày đều vùi đầu vào thí nghiệm, không có thời gian để phong hoa tuyết nguyệt... Trình Lang cảm thấy không sao, Tống Chân ở phương diện này cũng không quá đặt nặng, cả hai vẫn còn là học sinh, từ trong xương cốt, nàng đơn thuần cảm thấy chút chuyện người trưởng thành này nên bước ra khỏi cổng trường rồi xảy ra thì sẽ tốt hơn. Kết quả là thuốc thử Z được mọi người hưởng ứng nhiều hơn mong đợi... Cho đến khi tốt nghiệp, Trình Lang ra nước ngoài, trước khi đi thì đăng ký kết hôn với Tống Chân, nhưng cũng chỉ có đăng ký kết hôn mà thôi... Nhớ tới phương diện này Trình Lang cũng có chút tâm tư, nhưng nếu Tống Chân không đến được thì cô có tâm tư cũng vô dụng! Lúc cuối năm cô nổi giận với Tống Chân, tuy bây giờ không phải là có lễ hội gì, nhưng Đại học Quân y cho nghỉ bởi vì nhiệt độ cao, Tống Chân cũng nên đến thăm cô một chút, Trình Lang nghĩ vậy. Nửa tháng sau, cuối cùng cô cũng nói chuyện này với Tống Chân, Tống Chân đồng ý. Lòng Trình Lang tràn đầy vui mừng, cô đặt sẵn chỗ ăn uống, giải trí, thậm chí là cả khách sạn qua đêm cũng chuẩn bị kĩ càng, nhưng ai ngờ, trước giờ lên máy bay, Tống Chân không nghe điện thoại của cô, chờ tới khi đã trôi qua hai tiếng, Tống Chân mới gọi báo lại cho Trình Lang, nàng nói có một thai phụ trong tình trạng nguy cấp đến phòng thí nghiệm phụ, nàng không dám đi...  Bỏ lỡ chuyến bay này, cũng có nghĩa là nàng không đến được. Trình Lang không muốn nghe Tống Chân giải thích, lập tức cúp điện thoại, vô cùng tức giận, hậu quả của sự tức giận là vào ngày đáng lẽ ra sẽ đưa Tống Chân đi chơi, cô đã tìm đến Đồng Hướng Lộ, cô cũng không phải không có bạn bè, không cần phải ngồi gặm nhấm nỗi tức giận một mình, nhưng lúc Trình Lang hẹn Đồng Hướng Lộ ra ngoài lại không ngờ được, hành động của mình trong mắt Đồng Hướng Lộ có một ý nghĩa khác. Buổi chiều, sau khi ra khỏi thủy cung, Đồng Hướng Lộ thấy cô không vui nên đề nghị đi đến quán bar, Trình Lang đồng ý... Buổi tối đó, cô vì buồn bực Tống Chân mà uống rất nhiều rượu, lại trùng hợp một điều, hôm đó Đồng Hướng Lộ đến kỳ động tì.nh... Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, đầu đau kinh khủng, Đồng Hướng Lộ đang không mặc gì ngồi trên giường hút thuốc, dấu vết trên người đều là do cô hôm qua để lại... C.ắn, m.út, in rõ mồn một, ký ức hiện lên rõ ràng trước mắt...  1 Trình Lang gần như phát điên lên. Trong đầu lúc đó chỉ có hai chữ, xong rồi. Cô xong rồi. Cô và Tống Chân cũng xong rồi. Nếu Tống Chân biết được, chắc chắn sẽ không tha thứ, chắc chắn sẽ ly hôn với cô. Người như Tống Chân, một người lý trí như vậy, cho dù bản thân có khó chịu bao nhiêu cũng sẽ không hành xử theo cảm tính, nàng thật sự sẽ chọn từ bỏ...  Tống Chân hiểu Trình Lang, Trình Lang dĩ nhiên cũng hiểu Tống Chân, đây cũng là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô. Nỗi sợ hãi như một cái bóng, hoàn toàn không thể thoát ra được. Thậm chí Trình Lang đã từng nghĩ tới việc che giấu chuyện này cả đời, nhưng cô là một nhân viên nghiên cứu khoa học, là một người tin tưởng thuyết vô thần, cũng là người biết chỉ số thông minh của Tống Chân cao thế nào, Trình Lang cũng càng rõ ràng rằng không có chuyện gì là có thể giấu được cả đời. Nhất là những chuyện xấu, càng muốn giấu đi, nó sẽ càng lộ ra. ... Trình Lang tỉnh dậy, người đầy mồ hôi, xoa xoa thái dương, thở dài bất lực với Đồng Hướng Lộ âm hồn bất tán, cũng cảm khái với cái bóng ma tâm lý này, chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng mỗi lần nhớ tới thì mỗi một chi tiết đều rõ rành rành trước mắt. Đứng dậy đánh răng rửa mặt xong, Trình Lang nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, thoáng nghĩ tới những chuyện sau đó. Sau đó, rất hỗn loạn. Cô muốn nói cho Tống Chân nhưng lại không dám, sau mấy lần đấu tranh tư tưởng, cô cuối cùng cũng quyết định gọi cho Tống Chân, nhưng nàng lại không nghe máy, cô gọi cho Tả Điềm, Tả Điềm nói Tống Chân đang cùng mọi người đi tìm thuốc, lần này đi tới chỗ khá xa, Tống Chân dẫn theo vài nhân viên của phòng thí nghiệm, thuốc mọc trên núi, có khả năng do tín hiệu không được tốt cho nên không nghe điện thoại. Tín hiệu cứ kém suốt cả ngày hôm đó. Trình Lang bỗng nhiên cảm thấy những thái độ và cảm xúc có lỗi của mình với Tống Chân thật buồn cười. Những thứ đó đặt lên người Tống Chân thật buồn cười. Cô không nói gì, người ta còn vô cùng vui vẻ đi tìm hái thuốc kìa, Trình Lang cảm thấy thật thất bại, lần đầu tiên cô thừa nhận, so với lý tưởng của Tống Chân cô thua kém hơn rất nhiều. Những chuyện kế tiếp cực kỳ hoang đường. Đã từng cùng với Đồng Hướng Lộ phát sinh quan hệ, Trình Lang cũng để mặc bản thân sa ngã, Đồng Hướng Lộ lại ngầm ám chỉ, thuận nước đẩy thuyền, giống như nam châm hút lẫn nhau, mang theo sự oán giận và tức giận với Tống Chân, hai người đã xảy ra rất nhiều lần, cô thậm chí còn thích nghe tiếng Đồng Hướng Lộ bởi vì Pheromone của cô mà thở d.ốc. 1 Tống Chân không quan tâm cô, thì trên đời này vẫn sẽ có người khác để ý tới cô. Tống Chân không đến, vậy thì cô cũng không cần Tống Chân nữa, trở về nước thì sẽ chia tay, sẽ ly hôn, sẽ... Như vậy là xong. Nếu có thể mãi mãi sa đọa như vậy thì cũng tốt. Nhưng kẻ khó lừa nhất không phải là người khác mà chính là bản thân mình. Trút giận, làm loạn gần một tháng, đêm nào cũng lăn lộn với Đồng Hướng Lộ, Trình Lang cuối cùng cũng không tự lừa mình được nữa, cô không yêu Đồng Hướng Lộ, cũng không thể buông bỏ được Tống Chân... 1 Sang tháng thứ hai, Trình Lang bắt đầu mất ngủ, cũng không đi tìm Đồng Hướng Lộ để làm bản thân tê liệt nữa. Làm một người phụ trách phòng thí nghiệm, trong thời gian thân thiết với Đồng Hướng Lộ, cô đã bảo mật rất tốt các tư liệu của thuốc thử Z, ngoại trừ lần đầu tiên phát sinh quan hệ, trên người cô có một USB chứa các tư liệu không quan trọng, thì sau này cô luôn đề phòng với Đồng Hướng Lộ, tuy rằng từ trước tới nay Đồng Hướng Lộ chưa từng nhắc gì đến vấn đề thuốc thử, lần đầu tiên cũng không có dấu vết nào cho thấy nàng đã động chạm vào USB, nhưng trong tiềm thức cô vẫn rất đề phòng. Đồng Hướng Lộ từng chê cười cô về chuyện này, Trình Lang cũng mỉa mai phản bác lại, nói Đồng Hướng Lộ còn nghiêm hơn so với cô, ra khỏi phòng thí nghiệm thì không mang theo bất cứ tư liệu nào trên người, lần đó hai người tan cuộc không mấy vui vẻ...  Sau đó, cô cũng bắt đầu đi khám bác sĩ. Sau đó nữa, Đồng Hướng Lộ đưa ra đề nghị trước khi về nước cả hai vẫn sẽ giữ mối quan hệ thể xác, tuy rằng không đe dọa Trình Lang quá mức rõ ràng, nhưng Trình Lang vẫn có thể nghe ra ẩn ý trong những câu nói đó, cho nên... Cô đồng ý. Cô vốn tưởng rằng chỉ cần sau khi về nước, Đồng Hướng Lộ sẽ trở về Quân khu III, khoảng cách xa, hai người sẽ cắt đứt liên hệ. Vốn nghĩ sau khi về nước... Trước hết cứ thân thiết cứ tận hưởng thời gian ở chung với Tống Chân, sau khi chuyện với Đồng Hướng Lộ bị bại lộ, Tống Chân chắc chắn sẽ yêu cầu ly hôn, Trình Lang cảm thấy việc này là không thể tránh khỏi, nhưng nếu có thể giấu giếm được nửa năm, kéo dài thời gian ở bên nhau thêm được một chút thì thái độ của Tống Chân chắc hẳn cũng sẽ dịu đi ít nhiều. Chuyện này Trình Lang không cầu mong Tống Chân có thể tha thứ, cũng sẽ không từ chối đề nghị ly hôn của nàng, chỉ là cô hy vọng...  Hy vọng bản thân có thể có thêm một cơ hội. 1 Lúc đó cô kiêu ngạo tự phụ, không muốn cúi đầu xuống, nhưng đó chỉ là ảo tưởng của cô, loại kiêu ngạo này cũng chẳng tồn tại được bao lâu... Và rồi... Ngay lúc cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tất cả bùng nổ... Trình Lang chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn bộ dáng phờ phạc của mình, cô nghĩ, thật đáng đời! Cúi đầu, tiến sĩ Trình thành công trong mắt bao nhiêu người chậm rãi cúi đầu, lưng cũng cong xuống... Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những lời ngày hôm qua Tống Chân đã nói, Trình Lang cảm thấy trái tim mình như bị một nguồn sức lực vô hình bóp chặt, làm cô không thể thở nổi. * "Cô có bằng chứng không?" Trong trung tâm huấn luyện nghiệp vụ Cục An ninh Quốc gia, một phát đạn được bắn ra, ngay giữa hồng tâm, mười điểm.  "Không có." Dứt lời, súng trong tay Trúc Tuế cũng bắn ra một viên đạn, trúng vào hồng tâm. Bên cạnh Trúc Tuế không ai khác chính là cấp trên trực tiếp của cô, Đội trưởng Vưu, Vưu Thần Tinh. Vưu Thần Tinh, nữ, cũng là một Alpha cấp S, mùi hương Pheromone được giữ bí mật, tuổi tác không đến 30 tuổi, nhiều lần lập được công trạng xuất sắc, được quốc gia đặc cách đề bạt làm trưởng bộ phận chi nhánh số ba của Cục An ninh Quốc gia, cô cũng là người trẻ tuổi nhất trong các trưởng bộ phận của Cục An ninh Quốc gia. **Sorry mn nhiều, ở một chương nào đó lúc đầu truyện mình không biết nên có lỡ edit nhầm Vưu đội thành nam, mình đã sửa lại rồi á!! Khi Trúc Tuế mới vào Cục An ninh Quốc gia, Vưu Thần Tinh vừa nhậm chức, bây giờ Trúc Tuế sắp được thăng chức, Vưu Thần Tinh cũng đã lập được rất nhiều thành tích ở chi nhánh số ba, đứng sau các thành tích đó đa số đều có công của Trúc Tuế. Vưu Thần Tinh đặt khẩu súng trong tay xuống, thay đạn, nhàn nhạt nói. "Lúc trước tôi điều cô qua đó đơn giản là vì thân phận của cô, thuốc thử Z đã sắp tiến vào lâm sàng, nếu dùng thân phận của cô để chen chân vào, đại đa số mọi người sẽ đều cho rằng cô đang nhân cơ hội cọ quân công". Trúc Tuế có thể che giấu bản thân bằng thân phận con nhà gia thế, làm vậy sẽ không ai nghi ngờ dự án bị rò rỉ thông tin. Hơn nữa, với thành tích quân sự hiện tại của Trúc Tuế thì chỉ thiếu một chút nữa là có thể thăng chức, Vưu Thần Tinh cũng cảm thấy cô rất giỏi, muốn nhanh chóng đề bạt cô lên làm phó trưởng bộ phận chi nhánh số ba, như vậy bản thân Vưu Thần Tinh sẽ có thuộc hạ, dễ làm việc. "Vậy ra tôi đây còn phải cảm ơn ngài sao?" Dừng một chút, Trúc Tuế cười cợt, lại nổ súng, "Xem ra, tôi ra nước ngoài mấy năm mà thói cọ quân công của thế gia vẫn không sửa được, cô không biết mấy ngày đầu tôi đến khoa Tuyến tố nhân viên nghiên cứu ở đó nhìn tôi với ánh nhìn khinh bỉ như thế nào đâu". Cọ quân công, đi đến đâu cũng không phải thành tích vẻ vang gì. Vưu Thần Tinh cười: "Đây chính là điều chúng ta cần, cô không chịu hiểu cho còn suốt ngày âm dương quái khí với tôi!" "Hơn nữa, xong được vụ này thì thành tích quân sự của cô cũng tăng lên đáng kể, chịu khó nhẫn nhục chịu đựng một chút". Trúc Tuế thở dài, "Người khác thì cảm kích lòng tốt của trưởng bộ phận đây, nhưng sao tôi lại chỉ cảm thấy tôi trà trộn vào chỗ đó không được tốt lắm!"  Vưu Thần Tinh cười nói, "Nào, sao lại nói vậy, nhờ nhiệm vụ này mà cô còn cưới được vợ không phải sao, đừng cho là tôi không biết, mấy thập niên rồi mới có một Omega cấp S xuất hiện, lại còn là ở Hoa Quốc, Trúc nhị cô ra tay cũng thật nhanh!"  Trúc Tuế nhướng mày lên, không ngờ Vưu Thần Tinh đều đã biết hết. Nhưng cũng không có gì bất thường, không phải lãnh đạo tình báo lớn nhất toàn Hoa Quốc chính là trưởng bộ phận chi nhánh số ba Cục An ninh Quốc gia Vưu Thần Tinh đây sao! Trúc Tuế không muốn nói về Tống Chân với Vưu Thần Tinh, im lặng.  Vưu Thần Tinh thấy cô mãi vẫn không nói tiếng nào, nên cũng tự nhiên chuyển chủ đề về lại mục đích hôm nay của Trúc Tuế khi quay về Cục An ninh Quốc gia, "Nếu như là chuyện của Quân khu I thì đơn giản, nhưng bây giờ muốn kiểm tra Quân khu III thì rất rắc rối". "Không vội, nếu là thật thì tôi đoán sẽ lại xảy ra thôi". Vưu Thần Tinh tháo kính bảo vệ mắt xuống, nhìn về phía Trúc Tuế. Trúc Tuế híp mắt nhắm mục tiêu, bắn một phát chính xác khác, khẳng định nói: "Bây giờ thuốc thử Z đã sắp tiến vào lâm sàng, những chuyện đã xảy ra trước đó có thể tra không được, nhưng những chuyện sau này thì khác, có tôi ở khoa Tuyến tố, chỉ cần Quân khu III ra tay sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của tôi, đến lúc đó nếu thực sự là do Đồng gia làm, vậy thì chúng ta lần theo manh mối, đây không phải là sở trường của Vưu đội ngài sao!" Vưu Thần Tinh nhìn bộ dáng chắc nịch của Trúc Tuế, cong môi cười, "Cô tiếp thu rất nhanh đấy".  Nói xong đột nhiên giơ khẩu súng đã được nạp lại đạn lên, không nhắm kỹ cũng không đeo kính bảo hộ, tùy tiện bắn một phát. Đoàng —— Vẫn ngay giữa hồng tâm. Vưu Thần Tinh hài lòng, "Bây giờ đang trong thời kỳ an toàn, cô cũng nên trau dồi thêm kỹ năng thiện xạ đi". Vưu Thần Tinh xoay người rời đi, Trúc Tuế ngẩn người, theo bản năng thử bắn theo cách của Vưu đội, giơ tay lên, bắn một phát... Tám điểm, lệch. Trúc Tuế nhìn vị trí ngắm bắn bên cạnh không còn ai, mới phản ứng lại, giật giật khóe miệng lắc đầu, "Khoe khoang!" * Ngày thứ ba phu nhân Brown được theo dõi, nhân viên khoa Tuyến tố đều đặn cho nàng dùng thuốc, đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Nếu hôm nay phu nhân Brown không có vấn đề gì, buổi tối là có thể về nhà. Tống Chân trực buổi sáng, buổi chiều, Tả Điềm đã trực ngày hôm qua cũng đến, trước khi tiễn phu nhân Brown đi, cô sẽ kiểm tra tổng thể lại cho nàng thêm lần nữa để đề phòng bất trắc.  Hai người kiểm tra các chỉ số và thảo luận về tình hình của phu nhân Brown, đều cảm thấy không có gì bất thường. "Ủa, trưởng khoa đâu, cô ấy không ở đây sao?" Tả Điềm cầm báo cáo đi đến, kỳ quái hỏi. "À, nói là trở về đơn vị một chuyến, buổi chiều sẽ đến đây, nếu cậu không vội thì chờ, còn nếu vội thì giao trực tiếp cho Viện phó Vinh đi, ông ấy dạo này luôn chú ý đến tình hình của khoa Tuyến tố, sẽ phê chuẩn". "Không sao, tớ không vội". Nghĩ đến cái gì, Tả Điềm hỏi, "Buổi chiều cũng là cậu trực à?" Tống Chân không ngẩng đầu, vẫn như thường lệ nói, "Tớ không trực được, Viện phó Vinh muốn tớ qua chỗ ông ấy nộp báo cáo có liên quan, dù sao thì chuyện của phu nhân Brown cũng là giao cho nhóm hai, tớ phải soạn báo cáo, ngày hôm qua cậu cũng thức cả đêm để trực rồi nên tớ hỏi Trình Lang có thể thay không, cô ấy đồng ý rồi".  Câu nào câu nấy đều là về chuyện công tác, một chút thái độ với Trình Lang cũng không thể hiện. Tả Điềm gãi gãi tóc, thấp giọng hỏi, "Vậy, mặc dù hỏi câu này rất kỳ lạ nhưng tớ vẫn muốn hỏi, cậu với cô ấy, hẳn là không giống với điều tớ đang tưởng tượng đâu đúng không?" Sẽ không sớm chiều ở chung, tình xưa nhen nhóm đó chứ? Tay đang cầm bút của Tống Chân bỗng nhiên cứng lại, không hiểu sao lại nghĩ tới thái độ quan tâm của Trúc Tuế khi bảo nàng ăn thêm hai miếng vào buổi sáng, lắc đầu bật cười, "Điềm Điềm, trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy, không có đâu". Vậy là, nàng lấy vé xem phim từ chỗ cô, chắc chắn là có đối tượng hẹn hò rồi. Tả Điềm vỗ đầu, "Cậu đừng trách tớ hỏi vậy, tớ thức suốt đêm, nên đầu óc mới có mấy suy nghĩ kỳ lạ như thế!" Câu này làm Tống Chân bật cười. Viết xong báo cáo, nộp lên cho Viện phó Vinh, Tống Chân lại sang phòng bệnh của phu nhân Brown xem một chút, tất cả đều bình thường. Lật lật ghi chép buổi chiều của Trình Lang, Tống Chân gật đầu với phu nhân Brown qua tấm kính, "Được rồi, 6 giờ tôi sẽ kiểm tra lại một lần nữa, sau đó cho cô ấy uống thêm một chút vitamin và dùng ít thuốc là có thể tiễn cô ấy về nhà". Trình Lang đứng bên cạnh nàng, liếc nhìn xung quanh không có ai, hỏi chuyện ngày hôm qua cô vẫn chưa kịp hỏi, "Gần đây em có vẻ rất thân với trưởng khoa Trúc!" Tống Chân ngẩn ra, ngẩng đầu lên. Ánh mắt trong veo, không có chút nao núng nào.  Trình Lang bị nhìn đến đơ người, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Cô ấy đang theo đuổi em sao?" Mấy chục giây trôi qua, bầu không khí im lặng khó xử. Trình Lang lại bổ sung thêm một câu, "Từ nhỏ người theo đuổi em đã rất nhiều, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu... Lần trước tôi nhìn thấy..." Trong khi cô còn đang do dự không biết nói như thế nào, Tống Chân đã nhanh chóng định thần lại, cúi đầu xuống nói, "Không phải". Logic của Trình Lang vẫn rất chặt chẽ, hỏi thêm một câu, "Vậy hiện tại hai người là người yêu sao?" Tống Chân lại ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lần này có chút lạnh lẽo.  "Tuy không biết bây giờ cô đang lấy thân phận gì để hỏi, nhưng đây là lần cuối cùng tôi trả lời, lần sau sẽ không nhắc lại, cho nên Trình Lang, cô nghe cho rõ, không phải". Hai người bọn họ là bạn đời hợp pháp, đương nhiên không phải người yêu. Trình Lang muốn nói lại thôi, Tống Chân không cho cô cơ hội mở miệng, đi vào phòng bệnh hỏi cơ han tình trạng cơ thể của phu nhân Brown. Ngay lúc Trình Lang định đi theo, điện thoại lại vang lên. Là mẹ Trình gọi. Gần đây Trình Lang cũng nhận được vài lần. Trình Lang biết mẹ Trình muốn nói cái gì, đi sang một bên nghe máy, đè thấp giọng nói: "Mẹ, có chuyện gì vậy?" "Không về, con nói bao lần rồi mà, không về được, Tết Đoan Ngọ tụi con không về..." Lần này chưa đợi cô nói xong, mẹ Trình ở đầu dây bên kia đã ngắt lời nói: "Biết, mẹ biết rồi, không về được thì không về được, con hung dữ cái gì?" Trình Lang nghẹn lời. Trình mẫu lớn tiếng nói: "Con không về, nhưng vừa lúc trường học được nghỉ, chúng ta sẽ qua đó!" Trình Lang cứng lại. Trình mẫu: "Ừm, mẹ muốn gặp hai đứa, bố của Tống Chân nghe mẹ nói muốn sang thăm hai đứa nên cũng muốn đi, hôm qua đã mua vé máy bay rồi, hiện tại đang ở sân bay, bây giờ sẽ đi làm thủ tục, đêm nay sẽ đến, mẹ gọi đến thông báo thôi!!"