Chương 2: Eo con trai còn có thể như vậy sao?
Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi!
15:55 - 14/01/2023
Ấn tượng của Lạc Hàn đối với Tống Thiên Trạch vẫn dừng lại ở thời cấp ba.
Lúc đó Tống Thiên Trạch học lớp Tám còn cậu học lớp Hai, hai lớp cách nhau chỉ một tầng lầu, bất kể là kéo cờ, chạy thể dục hay là trên đường đến nhà ăn, cậu luôn có thể bắt gặp hình bóng của người nọ ngay ánh mắt đầu tiên.
Học tập tốt, tính cách tốt, lớn lên đẹp trai, Tống Thiên Trạch đứng trong đám người vẫn luôn chói mắt như thế.
Càng quan trọng hơn là.......
“Đệt! Lớn lên chả khác nào mấy con đàn bà vậy mà lại được lũ con gái thích thế, nhìn mà tức á!”
“Ôi trời nhìn cái miệng hồng hồng này của cưng đi, mau để anh trai xem xem cái miệng phía sau có hồng hay không nào!”
“Mau! Lột quần nó ra cho tao Ách…….a a a a a a a a! Đứa nào!
“Đứa nào? Ông nội Tống của mày, còn không mau quỳ xuống cho ông.”
Đó là lần đầu tiên cậu cách Tống Thiên Trạch gần như thế và cậu cũng cho rằng đó là lần cuối cùng.
Thiếu niên dùng một tay vật tên cơ bắp đo đất, tên cơ bắp nọ đau đến kêu cha gọi mẹ.
“Nếu còn muốn cánh tay này, thì phiền chúng mày lăn cách xa ông đây một chút, rõ chưa?”
Một đám người chật vật nhanh chóng lăn lộn biến mất trong bóng tối.
“Bạn học, cậu không sao chứ?”
Ban đêm, ánh đèn đường yếu ớt chiếu xuống, đường nét gương mặt thiếu niên hiện lên rõ ràng.
- -----------
Cậu từng cho rằng sự giao thoa giữa cậu và Tống Thiên Trạch chỉ dừng lại ở khoảnh khắc kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Về sau, cậu thậm chí còn không biết Tống Thiên Trạch thi vào đại học nào.
Cũng không đi tìm hiểu.
Dù sao thì khi đó Tống Thiên Trạch bất quá cũng chỉ là hăng hái làm việc nghĩa mà thôi, không chừng ngay cả người mình giúp có bộ dáng ra sao hắn cũng không nhớ nổi ấy chứ, tìm hiểu rồi thì như thế nào.
Có điều ông trời đúng là đang trêu ngươi cậu mà, vậy mà lại khiến cậu lên năm ba trở thành bạn cùng phòng với Tống Thiên Trạch.
…….Kết quả ngay ngày đầu tiên cậu tới chỉ vì tính hướng của bản thân mà bị hắn cho vào danh sách đen.
Cậu xưa nay không hề hay biết, hóa ra Tống Thiên Trạch lại bài xích đồng tính luyến ái như thế?
Lạc Hàn nhất thời cảm thấy mỗi lần cậu nhìn trộm hắn hồi cấp ba cứ như một trò cười vậy.
Thế nhưng hai năm tiếp theo liệu cậu có thể vượt qua nổi không đây?
Bạn cùng phòng của cậu chán ghét cậu như vậy, còn muốn duy trì khoảng cách ít nhất 1 mét với cậu, tránh cậu như tránh rắn rết…….
Những ngày tháng sau này liệu sẽ trôi qua ổn chứ? Lẽ nào lại phải chủ động đổi phòng ký túc với người khác sao?
Không.
Đây là phòng ký túc trường học sắp xếp cho cậu, cậu dựa vào cái gì phải vì một người trong đó mà ủy khuất chính mình.
Cậu đã từng làm ra chuyện gì sai sao?
Không có.
Cậu thích con trai thì có gì sai sao? Không có.
Chỉ bản thân người nọ hẹp hòi, cậu việc gì phải cắn rứt lương tâm chứ?
Muốn bảo cậu nhân nhượng, không có cửa đâu.
Sau một phen đấu tranh tư tưởng dữ dội, Lạc Hàn đưa ra quyết định.
Cậu phải xé nát tất cả những ảo tưởng tốt đẹp đối với Tống Thiên Trạch thời cấp ba, phải xé nát tất cả những mơ mộng hão huyền, chỉ xem hắn như một kẻ chán ghét mình thôi, thái độ bình thường đối với hắn nên cứng rắn thì phải cứng rắn, tuyệt đối không thể cúi đầu.
Thích con trai căn bản không phải việc gì sai cả, cậu mới không cần cúi đầu.
**
Con đường từ ký túc xá đến nhà ăn quấn lấy Lạc Hàn đến choáng váng đầu óc.
Cậu vân vê thẻ cơm, rơi vào khó khăn giữa việc lựa chọn 10 ô cửa đang bốc hơi nghi ngút kia.
“Hế, Lạc Hàn Hàn! Nhanh như vậy lại gặp mặt rồi!” Lý Hàng không biết từ khi nào nhô đầu từ phía sau lên, tự nhiên ôm lấy bả vai cậu, “Vừa tới ký túc xá chính còn chưa biết món nào ăn ngon đúng hơm? Nghe tôi đi, đi tới ô cửa số 8 gọi một phần cơm thịt hầm, bảo đảm ngon nhứt nách!”
Hà Tiểu Nặc từ một bên khác cũng ôm lấy bả vai cậu, “Cơm thịt hầm *mãi đỉnh, nhất định phải ăn, không ăn hối hận cả đời ráng chịu.”
(*) Gốc là yysd (chữ viết tắt của tiếng Trung 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”)
Tuy có hơi không thích ứng kịp với sự nhiệt tình của bạn cùng phòng nhưng Lạc Hàn vẫn ngoan ngoãn đi đến ô cửa số 8.
Trên bàn ăn.
Lạc Hàn ngồi ở giữa, hai người bên cạnh vừa chống cằm vừa nhìn cậu ăn cơm.
Bữa cơm này làm sao ăn vào đây, lúng túng ghê.
Cũng không cần phải…….nhiệt tình như vậy chứ?
“Cái đó…….trên mặt tôi có dính gì sao?” Cậu hỏi.
Hà Tiểu Nặc: “Không không, chỉ là cảm thấy cậu lớn lên quá ư là đẹp thui, cứ như búp bê ấy.”
Lý Hàng: “Mập chết tiệt, mau thu hồi nước dãi lại ngay, người ta còn đang ăn cơm đó, mày có thấy buồn nôn không hả?”
“Mày mới buồn nôn í! Cái miệng chết bầm thật sự quá đáng ghét, câm mẹ mày đi!” Hà Tiểu Nặc không thèm để ý đến Lý Hàng, kéo ghế lại gần Lạc Hàn một chút, “Aiyo Tiểu Hàn Hàn, vừa nãy sau khi bọn tôi đi, Tống Thiên Trạch có phải bày ra cái bản mặt thúi hoắc với cậu không?”
Tay cầm thìa của Lạc Hàn hơi khựng lại.
“Haizzz, tôi biết ngay mà.”
Lạc Hàn hiểu.
Chuyện Tống Thiên Trạch chán ghét đồng tính luyến ái hai người bạn cùng phòng này đều rõ ràng trong lòng.
Hà Tiểu Nặc vỗ vỗ vai cậu, thở dài một hơi, “Tiểu Hàn Hàn, cậu thật bất hạnh mà, lại giẫm chuẩn xác ngay bãi mìn duy nhất của Tống Thiên Trạch.”
“…….”
“Có điều lại nói…….cậu thật sự, là…….sao?”
“Phải.” Lạc Hàn nhìn cậu ta, “Thế nào, tôi là gay, các cậu cũng ghét bỏ tôi sao?”
“Đương đương đương nhiên không rồi!” Tiểu Mập Mạp bị dọa đến thịt mỡ cũng lắc lư theo, “Bọn tôi mới không giống cái tên chóa chết Tống Thiên Trạch kia đâu, cứ như là gay khắp thiên hạ nợ tiền nó vậy, vừa nhắc tới gay liền lật mặt như lật bánh tráng dị.”
Lý Hàng lên tiếng phụ họa: “Đúng thế. Lạc Hàn cậu cứ yên tâm, bây giờ đã là thời đại nào rồi, bọn tôi sẽ không bao giờ kỳ thị đồng tính luyến ái đâu. Lại nói, nếu được một bé trai xinh xẻo như cậu yêu thì đó chính là vinh hạnh của tôi nha, giới tính không quan trọng!”
Hà Tiểu Nặc: “Bỏ đi ha, chỉ với cái ‘nhan sắc’ ma chê quỷ hờn của mày hả, gay người ta cũng là thích trai đẹp đó có được không?”
Lý Hàng: “…….”
Hà Tiểu Nặc: “Không sao đâu Tiểu Hàn Hàn, cậu không cần sợ Tống Thiên Trạch, nó không thích cậu nhưng bọn tôi thích, cậu đừng thèm để ý đến nó là được, nếu nó bắt nạt cậu thì cậu cứ nói với tôi và Hàng Tử, dựa vào *200 cân thịt này của tôi cũng có thể đè chết nó!”
(*) Bên Trung: 200 cân = 100kg
Lạc Hàn bị hai tên chúa hề này không ngừng chọc cười, họ cùng nhau ra khỏi nhà ăn, một đường từng người kể về những chuyện lý thú của khoa mình, dăm ba câu đã trở nên thân thiết.
Lúc ba người cười đùa trở về ký túc xá, Tống Thiên Trạch đang ngồi trước máy tính gõ mã code.
Nghe thấy tiếng động mở cửa, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc một cái.
Nếu đổi lại là bình thường thì hắn đã sớm chạy đến trước cửa vồ lấy Tiểu Mập Mạp liều mạng khi dễ nó rồi, nhưng hiện tại lại lòi ra một tên gay nào đó, hắn đang cảm thấy buồn bực vô cùng.
“Nào nào nào Tiểu Hàn Hàn, chúng ta add cái WeChat đi, đúng lúc để tôi kéo cậu vào nhóm chat của phòng ký túc 303 nà.” Nói rồi Hà Tiểu Nặc mở mã QR ra đưa đến trước mặt Lạc Hàn.
Vừa thêm bạn tốt xong, Lạc Hàn liền bị kéo vào một nhóm WeChat có tên [Sự cám dỗ trở về chuồng hêu (4)].
“Phụt----” Lạc Hàn không nhịn được cười ra tiếng, “Vì sao lại lấy cái tên này?”
Hà Tiểu Nặc giới thiệu lần lượt từng cái avatar của thành viên trong nhóm với cậu: “Cậu nhìn nè, cái biệt danh heo đại này là của tôi, heo nhị là Lý Hàng, heo tam là Tống Thiên Trạch, mục tiêu của chuồng hêu 303 chúng tôi chính là ăn sập thiên hạ!”
“Vậy tôi vào nhóm chẳng phải chính là heo tứ sao?”
“Đúng thế đúng thế, mau đổi cái biệt danh nào!”
Lý Hàng: “Đúng đó Lạc Hàn, tôi cũng muốn add WeChat của cậu, cho tôi quét phát nào.”
“Ồ được.”
Lý Hàng add xong, hô một tiếng về phía Tống Thiên Trạch: “Ai ai heo tam ca, mau bỏ cái mã code rách của mày sang một bên đê, cũng qua đây add Lạc Hàn đi.”
Tống Thiên Trạch không hiểu, hai cái tên này sao lại có thể thân thiết với một tên gay như vậy chứ.
Hồi năm nhất mới vừa quen biết hai người họ cũng không giống như vầy đâu?!
Tống Thiên Trạch dùng sức gập mạnh laptop lại, hai tay khoanh trước ngực, đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, “Vì sao tao phải add WeChat của cậu ta? Tao không add đấy?”
“Mịa, không phải chứ, Tống Thiên Trạch mày có thể đừng.......”
Không nói đến gay hay không gay, tốt xấu gì cũng sắp thành bạn cùng phòng sống chung nhau hai năm trời, ngay cả cái WeChat cũng không muốn add, Tống Thiên Trạch đây mẹ nó rõ ràng chính là muốn xa lánh người ta mà.
“Đừng làm sao?” Hắn liếc mắt nhìn Hà Tiểu Nặc, “Tao nói rồi, tao, không, add.”
“Không sao đâu,” Lạc Hàn nặn ra một nụ cười với hai người bạn cùng phòng khác, ngay lúc ánh mắt giao nhau với người nào đó ngay tức khắc trở nên lạnh lẽo như băng, “Tôi cũng không quá muốn add vị bạn học này.”
Cho dù hai người cách nhau một đoạn, nhưng Hà Tiểu Nặc vẫn có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt đang tràn ngập nơi đây.
Trong cái chuồng heo này có hai con heo không hợp nhau, heo đại ca và heo nhị ca cảm thấy rất nà tiệt dọng đó.
*
Giường của Lạc Hàn chính là giường trên Tống Thiên Trạch.
Buổi tối, ba người khác đều ngồi vào chỗ của mình làm việc riêng, chỉ có mỗi Lạc Hàn vẫn đang loay hoay với đống hành lý của mình.
Dọn dẹp được một lúc, Lạc Hàn dừng tay, chậm rãi đứng dậy từ trên đất, cậu bước đến chỗ thang leo, lấy khăn lông đang treo ở bậc thứ ba ra.
“Ai cho phép cậu chạm vào đồ của tôi?” Tống Thiên Trạch đẩy ghế sang một bên, tiến lên phía trước túm lấy cái khăn lông kia, kết quả không cẩn thận dùng lực vung quá mạnh nên khiến tay Lạc Hàn lưu lại một vệt đỏ.
Da Lạc Hàn vốn trắng như tuyết, hơi dính chút màu sắc khác liền sẽ nhìn thấy vô cùng rõ rệt, rõ ràng chỉ bị mép khăn lông quẹt qua một đường thôi nhưng lại giống như bị roi da quất một cái vậy.
…….Tại sao da dẻ con trai lại có thể trắng bóc và mềm mại như vậy chứ?
Đúng rồi, bằng không sao lại có thể câu dẫn đàn ông ha? Rất nhiều gay đều là cái dáng vẻ này, hừ, buồn nôn.
“Giường của tôi là giường trên cậu, chứng minh cái thang leo này không phải là vật chuyên dùng của Tống Thiên Trạch cậu, nếu không lấy cái khăn đó ra thì sao tôi leo lên được giường của tôi? Còn có,” Lạc Hàn vươn vệt đỏ kia đến trước mặt Tống Thiên Trạch, “Cậu không đến mức như vậy chứ, Tống Thiên Trạch?”
“Cậu………” Tống Thiên Trạch cau mày tiến tới gần một bước.
Hà Tiểu Nặc thấy vậy, vội ôm lấy eo Tống Thiên Trạch kéo về sau, “Không đến mức không đến mức, Tiểu Hàn Hàn, cậu đừng chấp nhặt với choá mà, cậu dọn dẹp của cậu đi, không hề làm phiền tới bọn tôi chút nào hết, yên tâm đi ha!”
Xung đột chỉ tạm hòa hoãn khi Hà Tiểu Nặc ra sức ngăn cản.
Nhân lúc Tống Thiên Trạch ra ngoài rót nước, Lạc Hàn cấp tốc dọn dẹp tất cả đồ đạc trên đất sạch sẽ, sạch đến nỗi không nhìn thấy một sợi tóc nào.
Để xem người nọ còn có thể tìm cớ như thế nào.
“Eee vừa hay nước trong cốc của tao nguội rồi, Tống Thiên Trạch, qua đây rót cho tao một cốc nước đi cu.” Lý Hàng vừa duỗi người vừa bắt chuyện với hắn.
“Tự mình không có tay?” Tống Thiên Trạch ngoài miệng tràn đầy ghét bỏ nhưng vẫn cầm bình thủy đến trước bàn Lý Hàng, không nguyện ý rót nước cho cậu ta.
Đồng thời lúc này, Lạc Hàn đang ngồi xổm tại cửa sắp xếp tủ.
Chiếc áo thun màu xanh lam trên người cậu rất mỏng, size hình như có hơi nhỏ, ngồi xổm xuống như vậy gần như cả nửa đoạn eo gầy gò đều lộ ra ngoài.
Eo của Lạc Hàn gầy hơn so với eo của mấy đứa con trai thông thường, lại bởi vì da dẻ cực kỳ trắng trẻo nên nhìn từ góc độ này, đường rãnh lưng cong cong như ẩn như hiện, như có như không, dưới ánh đèn lại hơi phiếm hồng nhàn nhạt.
Lúc đầu Tống Thiên Trạch chỉ tùy ý liếc mắt một cái, sau đó dưới tình huống bản thân hoàn toàn không có ý thức mà hai tròng mắt không hiểu ra sao dính chặt tại nơi đó.
Hắn chỉ không thể hiểu nổi eo con trai còn có thể như vậy sao, đây mà tính là eo của một đứa con trai sao? Là trát phấn lên đó hay là đã đi hút mỡ?”
“Ôi đệt! Bỏng chết tao rồi! Tống Thiên Trạch mày mẹ nó rót thẳng lên tay tao luôn rồi?? Mắt mày mọc dưới đít hả?"
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tống: Cảm ơn lời mời gọi của cậu, người ta đã bị mắng mỏ rồi, không có cái loại ham muốn trần tục đó đâu (nhắm mắt).