Chương 16: Nắm Tay

Chỉ thấy anh lấy ra một cái hộp sắt từ trong phòng: “Đây là tất cả số tiền mà anh đã tích cóp được từ trước đến giờ. Mỗi tháng anh có chín mươi hai đồng tiền trợ cấp, ngoại trừ mười đồng gửi về nhà hàng tháng thì số tiền dư lại đều ở trong này, còn có cả phiếu do quân đội phát nữa.”Nói xong, Tần Dược đưa hết tất cả cho Cố Kiều.Cố Kiều sửng sốt một chút rồi nhanh chóng hiểu rằng anh đang đưa tiền cho mình quản lý. Sau khi suy nghĩ một lúc thì cô nhận lấy cái hộp.Dù sao thì Tần Dược phải huấn luyện bận rộn như vậy, nếu cô đã tới đây ở thì nhất định phải thay anh xử lý những việc lặt vặt này. Hơn nữa, cô cũng đồng ý với bà nội Tần là sẽ chăm sóc Tần Dược thật tốt, nếu trong tay không có tiền cũng không có phiếu thì sao có thể bồi bổ cho anh cẩn thận được.Tần Dược thấy Cố Kiều đồng ý nhận lấy tiền của mình thì vui vẻ cong khóe miệng.Trước kia bà nội đã từng nói với anh rằng chỉ khi một người phụ nữ đồng ý chung sống thật tốt với người đàn ông của mình thì mới có thể giúp chồng quản lý tiền được, đây chính là biểu hiện của sự tin tưởng. Lúc đó, sau khi nói xong bà còn bảo anh chuyển lời lại cho ông nội, bảo anh nhanh chóng giao hết tiền riêng ra.Chuyện này cũng đã xảy ra từ lâu rồi nên Tần Dược cũng chỉ nhớ kỹ lời nói kia của bà. Lúc nhìn thấy Cố Kiều đồng ý giúp mình bảo quản tiền bạc và còn nói ra hết số tiền mà cô tiết kiệm được với anh thì nụ cười trên khoé miệng của Tần Dược càng ngày càng rõ ràng hơn, khuôn mặt lạnh nhạt ngày xưa trở nên vô cùng dịu dàng.Cố Kiều cũng không biết Tần Dược đang suy nghĩ cái gì bởi lúc này cô vẫn còn đang chìm trong niềm vui sướng tột cùng, nếu đem tất cả số tiền của cô và Tần Dược cộng lại thì cũng không ít. Không nghĩ tới mặc dù xuyên tới thập niên 70 nhưng cô vẫn là một phú bà nhỏ đấy.Phú bà nhỏ còn chưa vui vẻ xong thì nghe thấy Tần Dược hỏi: “Anh dẫn em đi xem thử phần ruộng mà nhà chúng ta được chia nhé?”Cố Kiều liên tục gật đầu: “Dạ được!”Sở dĩ kiếp trước Cố Kiều từng lựa chọn mở Nông Gia Nhạc chính là bởi vì cô rất thích cảm giác được tự mình trồng trọt. Bây giờ nghe được ở quân đội cũng có thể trồng trọt, hai mắt cô sáng ngời lên, lập tức gấp không chờ nổi mà giục anh: “Chúng ta đi nhanh đi anh.”Bây giờ bên ngoài trời đang mưa, hai người cầm ô đi song song trên đường.Đường ở nơi này đã được các chiến sĩ tu sửa đơn giản rồi trải một lớp đá vụn lên, chẳng qua bởi vì có một ít là đá cuội nên chỉ cần có mưa nhỏ thì đường sẽ rất dễ bị trơn.Tâm tư của Cố Kiều đều đặt lên trên đồng ruộng nên không chú ý tới đường đi, bỗng nhiên dưới chân cô trượt một cái khiến cả người không có trọng tâm mà ngã về phía trước. Lúc Cố Kiều cho rằng mình sắp ngã ra đất thì Tần Dược vòng tay ôm lấy cô.Đường xá ở đây toàn đá vụn nên nếu ngã thì cũng không phải là bị thương nhẹ thôi đâu. Tần Dược cực kỳ lo lắng, giọng nói cũng nghiêm túc hơn một chút: “Đi đường thì phải chú ý nhìn đường chứ, không được thất thần.”Cố Kiều cho rằng anh đang tức giận, vội vàng gật đầu: “Dạ.”Cô vừa định đứng thẳng dậy thì giây tiếp theo tay trái hơi lạnh đã bị người kia nắm lấy, bàn tay to mang theo vết chai nắm chặt lấy tay cô. Người đàn ông mới vừa đen mặt dạy bảo lúc nãy dường như có chút khẩn trương, mắt anh không tự chủ mà liếc về hướng khác: “Để anh dắt em đi cho an toàn.”Có thể nói việc dắt tay nhau đi dạo trong mưa lãng mạn một cách giản dị như thế, Cố Kiều cảm thấy Tần phó đoàn trưởng thật sự quá là chính trực. Cô không hề có gánh nặng tâm lý mà gật gật đầu.Thế nhưng cô không có phát hiện Tần phó đoàn trưởng cực kỳ chính trực trong lòng mình đang đỏ bừng cả hai bên tai.Nơi đóng quân của quân đội bọn họ chính là một bán đảo, diện tích rất lớn. Ở phía Đông của hòn đảo có một khu ruộng rất lớn, nhà Cố Kiều cũng khá gần đó. Nơi đây dựa vào lưng núi, cách đó không xa còn có một dòng sông nữa..