Chương 179
Thế Bất Khả Đáng
05:49 - 15/12/2022
Trans+Edit: Pinoneverdie
- --------
Trong phòng chỉ còn lại Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu hai người họ.
Hạ Diệu dùng một tay khoác lên vai Tuyên Đại Vũ, cả người kéo sát lại người hắn ta, tựa như một miếng bông lớn dán vào người Tuyên Đại Vũ. Đầu nghiêng qua, ánh mắt biến thái câu dẫn nhìn chằm chằm Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ tim đập rộn lên, vội vàng dùng tay che ánh mắt của Hạ Diệu.
"Đừng nhìn tôi chằm chằm như thế."
Hạ Diệu khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Tuyên Đại Vũ chột dạ cười cười, "Không có gì."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, đầu lệch qua dựa lên vai Tuyên Đại Vũ không nói lời nào.
Trong chốc lát, Tuyên Đại Vũ lại xoa xoa đầu Hạ Diệu.
"Nói xem, hai người vì sao chia tay." giọng điệu hào hứng.
Hạ Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, "Còn cao hứng như thế sao?"
"Nói mau!" Tuyên Đại Vũ cấp bách khó nhịn được 'vui sướng' trong lòng.
Hạ Diệu miễn cưỡng: "Có cái gì có thể nói?"
Tuyên Đại Vũ thấy Hạ Diệu không nói, tự mình suy đoán một chút.
"Không phải thực sự là do tên Điền Nghiêm Kỳ kia chứ?"
Hạ Diệu không nói chuyện có nghĩa là ngầm thừa nhận.
"Tôi đã nói rồi!" Tuyên Đại Vũ dùng ngón tay chỏ chỏ vào ấn đường của Hạ Diệu, "Tôi nói cái này gọi là cá đi tìm cá, tôm đi tìm tôm! Người ta muốn chính là 'nước tương Đông Bắc', một chén tổ yến như cậu dính vào làm gì?"
Hạ Diệu ăn ngay nói thật, "Nước tương Đông Bắc thực sự ngon hơn một chén tổ yến mà......"
".........nhất là do Viên Tung tự làm..." những lời này Hạ Diệu chưa kịp nói xong, Tuyên Đại Vũ đã dùng một câu chửi thô tục ở vùng Đông Bắc mắng Hạ Diệu, "Thứ đồ chơi không có tiền đồ! Cứ như vậy mà tiêu đời! Cậu không phải là đang nâng cao chí khí của người khác mà tự hủy diệt uy phong của mình sao?"
"Tôi đây không phải là tự hạ mình, tôi là thực tế mà nói, hắn quả thực đặc biệt xxx điểm á!" Sau đó đem toàn bộ các loại ưu thế sở trường của Điền Nghiêm Kỳ blab blab cái thứ nói một trận.
Tuyên Đại Vũ cười nhạt, "Có mấy thứ khả năng đó làm sao mà thao được? Viên Tung là tìm đối tượng yêu đương chứ có phải tìm quân vương toàn năng! Tôi nói cậu nghe, nam nhân chính là dễ đánh mất bản thân vì dục vọng, phải ngu ngu ngốc ngốc ngây thơ một chút thì mới có thể đánh thức ham muốn của hắn."
Hạ Diệu ôm dựa cánh tay của Tuyên Đại Vũ thật chặt.
Tuyên Đại Vũ cảm giác được Hạ Diệu đang run run, nhịn không được hỏi: "Cậu mặc dầy như vậy còn thấy lạnh? Tôi nhớ kỹ năm ngoái cậu bỏ đi ra Đông Bắc còn không thấy cậu cảm lạnh mà."Hạ Diệu sâu kín nói: "Năm ngoái? Năm ngoái có chỗ cho tôi cọ cọ sưởi ấm, năm nay đi đâu cọ?"
Nói xong buông Tuyên Đại Vũ ra, nằm dài trên ghế sa lon, ánh mắt sâu kín nhìn trần nhà.
Tuyên Đại Vũ nhìn Hạ Diệu đang "thất hồn lạc phách", nhịn không được hỏi: "Cậu có khỏe không đấy?"
Hạ Diệu thở ra một hơi dài, "Không có gì không tốt, tôi đã thành thói quen, ngoại trừ việc dương v*t có chút ngứa ngáy."
Tuyên Đại Vũ, "Nếu không tôi..."
"Dùng cái này!"
Tuyên Đại Vũ lời còn chưa nói hết, Vương Trì Thủy liền nhảy vào, đem một cái sextoy đến trước mặt Hạ Diệu, cười nói: "Tôi lúc độc thân vẫn dùng cái này, sử dụng tuyệt hảo lắm!"
Tuyên Đại Vũ không nhịn được xua đuổi Vương Trì Thủy, "Đi đi đi, cậu đó nha xem náo nhiệt cái gì?"
Hạ Diệu bỏ mặc trò đùa dai của Vương Trì Thủy qua một bên, mà cứ tập trung vào câu nói kia không buông tha.
"Cậu bây giờ không độc thân sao?"
Tuyên Đại Vũ cũng liếc Vương Trì Thủy, một bộ biểu tình thà chết không chịu thừa nhận, "Tôi sao lại không biết cậu có đối tượng rồi nhỉ?"
Vương Trì Thủy như là cố tình nói cho Hạ Diệu nghe, "Đêm qua tên cháu trai nào một mực sờ mó vuốt ve trên đùi tôi?
Tuyên Đại Vũ quay về bài xích một câu, "Đó là do cậu cứ chui vào trong ổ chăn của tôi, giường tôi nhỏ như vậy, bàn tay vô ý chạm qua đùi cậu cũng là lẽ dĩ nhiên đúng không?"
"Cảnh sát Hạ anh nghe thấy rồi đấy, cái này là lời nói từ một thằng đàn ông sao?" Vương Trì Thủy thổn thức sụt sùi.
Tuyên Đại Vũ giả bộ dùng chân đạp đuổi Vương Trì Thủy, "Còn nói nhảm có tin tôi đánh cậu không?"
Vương Trì Thủy tiến tới, "Anh đánh đi, đánh đi!"
Tuyên Đại Vũ đem Vương Trì Thủy đè xuống ghế sa lon một trận chà đạp.
Hạ Diệu nhìn hai người bọn họ đang nổi nóng với nhau, tình cảm so với ba tháng hè vừa qua coi bộ sâu đậm hơn, sớm chiều chung sống như vậy, khó tránh khỏi tình cảm sẽ phát sinh.
Giống như Viên Tung và Điền Nghiêm Kỳ, không để ý liền tương thích với nhau.
Ngay lúc Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy đang giằng co huyên náo, Hạ Diệu đột nhiên tuôn ra một tiếng rống.
"Tôi quyết định!!!"
Tuyên Đại Vũ và Vương Trì Thủy động tác dừng lại, không hẹn trước mà cùng nhìn về phía Hạ Diệu.
Vẻ lo lắng muộn phiền của Hạ Diệu đã bị quét sạch, ánh mắt nhấp nháy mà nhìn hai người bọn họ.
"Sẽ không bao giờ sống như thế này nữa!"
Vương Trì Thủy lúc này lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, vỗ vai Hạ Diệu nói: "Anh nên sớm nghĩ như vậy, có cái gì ghê gớm lắm đâu? Một lần nữa đoạt lại tình yêu! Đàn ông mà..phải can đảm lên!""Cậu sai rồi." Hạ Diệu kéo cổ áo Vương Trì Thủy lại gần nói, "Tôi muốn sống với hai người, chính thức gia nhập vào 'chiến đội ổ gà' của các người."
Vương Trì Thủy, "Gì?!"
- ---------------
Buổi tối, Hạ Diệu trực tiếp đi về nhà của Tuyên Đại Vũ, vẫn còn dùng đủ loại 'tranh thủ tình cảm', dùng giọng điệu của tiểu tam để khiêu khích với vợ cả chính thất.
"Ở lại nhà Đại Vũ có thể dùng đồ dùng được không?"
Chính thất sẽ có phong độ của chính thất, Vương Trì Thủy vung tay lên.
"Tùy tiện dùng!"
Tiểu tam vẫn có sự tự giác của tiểu tam, nhường chiếc giường lại cho Vương Trì Thủy, bản thân mình cùng Tuyên Đại Vũ ngủ trên sofa. Hai người cùng nằm, đồi đấu đồi, cùng nhau nói miên man những chuyện từ nhỏ tới lớn.
Đáng tiếc, Vương Trì Thủy có phong độ nhưng không có khí chất của một chính thất, cách mấy phút liền chạy ra phòng khách kiểm tra một chút.
Đi vào nhà vệ sinh.
"Chuyện là...tôi cần đi vệ sinh, các người cứ nói chuyện đi, tôi không quan tâm đâu!" tiếng nước tiểu vang lên rung trời.
Trong chốc lát lại đi ra, cố tình nói cực lớn tiếng, "Còn chưa ngủ sao? Ha ha... Hai anh em các người lại trò chuyện hăng say thế?"
Trong chốc lát lại đi ra, nói: "Cảnh sát Hạ anh có phải là chịu thiệt thòi quá không? Đi vào ngủ trên giường một lát đi, tôi ngủ trên ghế sofa một đêm cũng được."
"Không cần."
Mười phút sau làm mặt quỷ nhát ma.
"Hù uuuuuuu!!!! Hai người có sợ không nè?"
"..."
Đến sau cùng không ai phản ứng với cậu ta, Vương Trì Thủy một mình nằm trên giường hát ru.
"Tôi trốn ở trong ổ, chân đạp phải gà con, muốn cho cậu đẻ trứng, cậu càng đi càng gần, để lại hai dấu chân, tôi trở tay không kịp, đành ngã người lăn đi..."
Hạ Diệu nín cười giả bộ ngủ.
Đại khái là qua hơn nửa canh giờ, Vương Trì Thủy vẫn còn tiếp tục hát, tiếng hát càng ngày càng đau thương, triền miên xót xa. Hạ Diệu cảm giác bên cạnh có tiếng bước chân, hướng về phía mình càng ngày càng gần, tiếp theo liền có một luồng khí thở phà vào mặt.
Tuyên Đại Vũ ngồi xổm cạnh ghế sa lon, yên lặng nhìn Hạ Diệu một lúc. Sau đó lại đem chăn đắp lên cho cậu ta, lén lút đi vào phòng ngủ.
Rất nhanh, tiếng hát trong phòng ngủ liền chấm dứt.
Hạ Diệu không biết ngủ bao lâu, lăn một hồi lăn xuống đất, tay theo thói quen huơ huơ xung quanh, đến lúc sờ được cái gì đó thì chính là sàn nhà lạnh lẽo.
Đứng dậy đem chăn đặt lên ghế salon, chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ của Tuyên Đại Vũ.
Trong chăn, hai người họ ngủ rất ngon. Tuyên Đại Vũ nghiễm nhiên đem Vương Trì Thủy trở thành một cái gối ôm sống! Cánh tay vòng qua người Vương Trì Thủy, một chân gác lên thân dưới của cậu ta. Thỉnh thoảng còn vuốt vuốt nắn nắn cặp đùi của Vương Trì Thủy, hoàn toàn là vô ý thức nhưng vô cùng thân mật, thói quen này trong cuộc sống tích góp từng ngày, cuối cùng không thể bỏ.
Sáng sớm hôm sau, Tuyên Đại Vũ đi tiểu lúc trời còn chưa sáng, Hạ Diệu đã bỏ đi. Trong cái gạt tàn thuốc có mười mấy cái đầu lọc thuốc...
Tuyên Đại Vũ trong lòng có loại tư vị khó nói.
Một tuần lễ sau, Tuyên Đại Vũ tổ chức tiệc rượu mừng ngày công bố phim.
Bởi vì thân phận của người sản xuất hơi đặc biệt, mặt mũi to lớn, tiệc rượu lần này ngoại trừ mời truyền thông và tổ diễn viên, còn có những ngôi sao tai to mặt lớn đến đây, người mẫu diễn viên chưa nổi tiếng cũng mời đến để trợ oai tạo thế.
Oanh oanh yến yến tề tụ tại đại sảnh, không khí ở đây vô cùng náo nhiệt.
Vương Trì Thủy đột nhiên quét mắt, cảm giác có một thân ảnh quen thuộc, mặc chính trang sừng sững đứng ở trong đám người hỗn loạn, bên cạnh là hai tên bảo tiêu nghiêm nghị. Mặc dù không ở trong đám người kia vui ngoạn, cũng không giống những người khác đi mời rượu khắp nơi, kéo bè kéo cánh, như vẫn toát lên vẻ khí phách mạnh mẽ thu hút vốn có.
Vương Trì Thủy ngay lập tức nhảy đến, kích động hét lớn một tiếng.
"Đại thần thánh!"
Viên Tung mấy ngày nay không có cạo râu, râu ria cứ thế rậm rạp làm tăng thêm vài phần nam tính. Quay đầu thấy Vương Trì Thủy, khóe miệng cũng thoáng chốc vui vẻ.
"Chúc mừng."
Vương Trì Thủy cảm xúc vạn lần, cậu ta gửi thiệp mời cho Viên Tung chỉ là gửi cho có lệ,vì căn bản không nghĩ rằng Viên Tung sẽ tới, đã vậy còn dẫn theo nhân viên bảo tiêu của mình. Viên Tung từ trước tới nay không tham gia loại hoạt động vui mua tiêu khiển này, chỗ này giống như chỉ dành cho kỹ nữ hoặc cho mấy gã ăn chơi mà thôi, Vương Trì Thuỷ không ngờ Viên Tung lại hào hứng đến tham dự!
"Hắc, đại thần thánh à, tôi đang có chuyện phát cáu đây, anh có thể xem xét cho tôi một bảo tiêu hay không?"
Viên Tung không nói chuyện, người bảo tiêu bên cạnh mở miệng trước.
"Loại chuyện này anh vui lòng hỏi 'nhị vương gia' của chúng tôi, Viên Tổng đã thôi tham gia chuyện này."
"Nhị vương gia?"
(*) Nhị vương gia: người cầm quyền đứng thứ hai (the second manager).
Vương Trì Thủy còn không phản ứng kịp, đại sảnh đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn, Vương Trì Thủy cũng giống như mọi người liếc mắt nhìn, không khỏi kinh hãi sửng sốt.
Hạ Diệu một thân tây phục màu trắng chói lóa, bên trong là chiếc áo sơ mi đen, cùng màu với đôi giày da, vừa hợp mốt vừa cợt nhã tiến vào đại sảnh, làm lu mờ hết tất cả các đại minh tinh đang có mặt ở đây. Ngay cả Tử Đằng cũng không nhịn được nhe răng, "Tôi thao, đây là ai vậy?"
Người trợ lý bên cạnh nhỏ giọng, nói: "Nghe đâu là bạn hữu của tổng giám đốc sản xuất, con nhà dòng tộc."
Viên Tung dùng thị lực mười phần chăm chăm nhìn Hạ Diệu, cảm giác như đang muốn lột da xé thịt, rất mãnh liệt.
Hạ Diệu cũng không nhìn hắn cái nào, đầu tiên là ôm Tuyên Đại Vũ một cái, sau đó cùng người quen cụng ly nhiệt tình trò chuyện, khuôn mặt tươi cười dịu dàng. Cứ như vậy di chuyển mời rượu từ nơi này sang nơi khác, cuối cùng tới chỗ của Viên Tung, vẫn không nói câu nào.
Đến sau cùng, Viên Tung mở miệng trước.
"Một chút giống con người cũng không có."
...
HẾT CHƯƠNG!