Chương 398
Thiên Hậu Trở Về
13:30 - 15/12/2022
Vì quá căng thẳng nên đến tận khi Bùi Tử Hoành nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô vẫn không dám cử động.
Anh ta cúi người, đưa tay vuốt lên vạt áo Hạ Lăng rồi dừng lại ở nút áo trước ngực cô. Áo sơ mi thuần cotton rất mỏng, nhiệt độ từ đầu ngón tay anh ta truyền tới ngực cô khiến cô co rúm người lại.
Bùi Tử Hoành lập tức dừng lại một chút rồi thu tay về.
Anh ta nói: "Cởi quần áo ra đi, anh đưa em đồ sạch để thay."
Hạ Lăng cúi đầu nhìn áo sơ mi, chỉ thấy một vết rượu vang nhỏ, nếu như không nhìn kỹ thì không thể nào nhìn ra. Nhưng nhà họ Bùi nhiều quy củ, anh ta vẫn luôn luôn chú trọng, nên không muốn để cô tiếp tục mặc đồ như vậy đi ăn cơm.
Nhưng Hạ Lăng càng không muốn thay quần áo dưới mắt anh ta, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì? Cô thấy anh ta xoay người đi về phía tủ quần áo tìm đồ cho mình thì vội vã nhảy xuống giường, nói: "Tôi đi tắm."
Cô nói rồi chạy như trốn vào phòng tắm.
Phòng tắm này là do cô lắp đặt từ nhiều năm trước, ở gần phía sau giường. Khi đó tình cảm của bọn họ rất tốt, cho nên vách ngăn đều dùng thủy tinh trong suốt với màn che mỏng hoa văn mờ mờ ảo ảo rất đẹp. Hạ Lăng biết nếu nhìn từ bên ngoài sẽ thấy được những gì, kiếp trước, cô đã lười biếng nằm ở trên giường ngắm thân thể cường tráng của Bùi Tử Hoành dưới làn hơi nước dày đặc không biết bao nhiêu lần, cực kỳ động tình.
Nhưng bây giờ cô chỉ hận năm đó sao mình lại thích mấy trò gian trá thế này, đúng là mua dây buộc mình.
Cô khóa trái cửa phòng tắm lại, điều chỉnh đèn đến mức tối nhất, kéo tất cả màn che lại, nhưng vẫn không dám tắm bằng vòi hoa sen. Cô lần mò xả đầy một bồn nước, rồi đổ đầy bọt sữa tắm với cánh hoa hồng vào, đến tận khi không thấy mặt nước nữa mới nhanh chóng cởi quần áo và đồ dùng hàng ngày, ngâm mình vào trong đó.
Gần đây mỗi khi tắm cô đều như vậy, để không khiến anh ta động chút ý niệm mà cô đã phải phí rất nhiều tâm tư.
Mỗi lần Bùi Tử Hoành thấy cô che kín như vậy thì sắc mặt đều rất khó coi. Nhưng chẳng biết tại sao, anh ta cũng chưa từng ngăn cản, cũng chưa từng thật sự xâm phạm đến cô. Hạ Lăng luôn cảm thấy rất kỳ quái, anh ta có thể kiềm chế dục vọng như vậy từ khi nào thế? Cô đã là thứ anh ta độc chiếm trong lòng, như cá trên thớt, cho dù anh ta lăng nhục dằn vặt cô thế nào đi nữa thì cô cũng không thể trốn thoát khỏi bàn tay anh ta được.
Nhưng trái lại anh ta vẫn kiên trì dịu dàng như vậy, khiến lòng cô càng lo lắng không yên.
Nhưng cô tuyệt đối không dám hỏi anh ta vấn đề này, có thể chống đỡ ngày nào hay ngày đó, chỉ cần giữ được hiện trạng, bé con và cô đều sẽ cực kỳ an toàn. Có ai lại ngại ngày tháng an nhàn của mình quá nhiều không?
Phụ nữ có thai không nên ngâm mình trong bồn tắm quá lâu cho nên Hạ Lăng cố gắng tắm nhanh hết sức có thể, lấy một bộ đồ ngủ từ tủ quần áo nhỏ trong phòng tắm mặc vào. Bộ đồ ngủ này là hàng đặt làm từ một hãng có tiếng ở châu Âu, tháng trước khi danh sách hàng hoá gửi tới, cô đã không chút do dự chọn bộ kín đáo nhất.
Sắc mặt Bùi Tử Hoành u ám nhưng vẫn mua theo ý của cô.
Bộ đồ ngủ bằng cotton, tay dài quần dài, đều có nút cài cẩn thận, chỉ nhìn thấy cổ.
Hạ Lăng đi ra khỏi phòng tắm, sự chênh lệch nhiệt độ khiến cô khẽ run lên, cô thấy Bùi Tử Hoành đang ngồi trên giường, ngón tay vân vê điếu thuốc. Anh ta đã tìm giúp cô quần áo và đồ dùng hàng ngày, đó là một cái áo choàng rộng ở nhà, thêu chìm cực kỳ đẹp, đúng là kiểu mà cô từng thích nhất.
"Em tắm xong rồi hả?" Giọng anh ta khàn khàn.
Hạ Lăng gật đầu, đứng bên cạnh cửa phòng tắm, mùi thuốc khiến cô không thoải mái, nên không hề di chuyển.
"Qua đây đi." Anh ta nói.
"Anh dập thuốc đi." Cô nói.
Anh ta hơi nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời cô dập thuốc rồi mở cửa sổ cho mùi thuốc tản đi. "Bây giờ em không tiếp tục hát nữa, còn chú ý đến mùi thuốc như vậy làm gì?" Anh ta hỏi.
"Tôi không thích mùi thuốc." Cô lạnh nhạt đáp. Trong bụng cô đang có bé con, dù bây giờ vẫn không thể cho người khác biết nhưng cô cũng sẽ cố hết sức để con có hoàn cảnh sống khỏe mạnh.
Bùi Tử Hoành không truy cứu nữa, để cô ngồi xuống, rồi lấy ra một chiếc khăn lông to trắng tinh lau tóc giúp cô.
Động tác và lực tay quen thuộc.
Năm đó, khi tình cảm của hai người còn tốt, anh ta cũng rất thích giúp cô làm chuyện này, coi cô như một búp bê đẹp đẽ tinh xảo. Điểm khác biệt là khi đó cô rất hạnh phúc nên vô tư tiếp nhận tất cả sự chăm sóc của anh ta, thậm chí còn trẻ con thi thoảng lại chê anh chỗ này mạnh tay, chỗ kia nhẹ.
Thật ra, không có ai rõ ràng hơn Hạ Lăng, động tác của anh đã rất vừa phải, rất thoải mái rồi, nhưng cô cũng thích cảm giác được anh cưng chiều dung túng, giống như tất cả sự tùy hứng và vô lý của cô đều có thể được tha thứ.
Nhưng mà hiện giờ tất cả đều đã thay đổi.
Cô lo lắng cho bé con trong bụng, bít tết bữa tối không hợp khẩu vị của cô, cũng không biết bé con có thấy đói hay không? Còn cả chuyện cô dùng thuốc trong thời gian mang thai, Phượng Côn một ngày còn chưa trả lời cô thì một ngày cô cũng chưa thể an tâm...
Đang lúc cô ngẩn người, Bùi Tử Hoành hỏi: "Bữa cơm hôm nay em chưa ăn no hả? Em muốn ăn khuya món gì? Anh bảo mẹ Chu làm."
Hạ Lăng hoàn hồn: "Cái gì đó thanh đạm là được, cháo và đồ chua đi!"
Bùi Tử Hoành vẫn dịu dàng lau tóc giúp cô: "Thanh đạm như vậy sao? Không đủ dinh dưỡng đâu."
Hạ Lăng suy nghĩ một chút thấy cũng phải, khoảng thời gian trước để tránh bị nôn nghén nên cô đã ăn rất thanh đạm rồi. Bây giờ đã thành công làm Bùi Tử Hoành nghĩ là bọn họ từng "lên giường" thì có mấy phản ứng nôn oẹ cũng không sao. Quan trọng chính là đã làm bé con trong bụng phải chịu uất ức lâu như vậy, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng.
"Vậy thì nấu thêm chút canh đi!" Hạ Lăng nói: "Canh cá trích lâu rồi tôi chưa ăn."
"Trước đây em không thích ăn những thứ này" Bùi Tử Hoành nói vậy, nhưng cũng không phản đối: "Trong nhà có lẽ không có sẵn cá trích, để anh sai người mang từ nhà cũ qua đây, em ăn chút gì đó trước nhé." Trong ngôi biệt thự này chỉ có hai vị chủ nhân là anh ta và Hạ Lăng, cho nên nguyên liệu nấu ăn trong nhà đều là thứ hai người thích, vì vậy canh cá trích chả mấy khi được gọi không có trong phạm vi thực đơn. Nhưng bên nhà cũ lại khác, ở đó có rất nhiều người nhà họ Bùi, thứ gì cũng quý giá, khẩu vị kén chọn, cho nên nguyên liệu nấu ăn gì cũng được chuẩn bị sẵn.
Hạ Lăng nói: "Nếu tốn công như vậy thì không cần đâu, đổi sang canh xương sườn cũng được."
"Anh bảo mẹ Chu nấu canh xương sườn trước, đến khi cá trích đưa tới thì nấu canh cá, em ăn cả hai thứ." Bùi Tử Hoành vẫn luôn rất kiên trì với cô, ít khi thấy cô muốn ăn gì đó cho nên đương nhiên là sẽ cố hết sức để thỏa mãn.
Hạ Lăng không nói gì, nghe anh ta sắp xếp.
Ban đêm, canh sườn được đưa tới trước, cô uống hai ngụm đã cảm thấy khó chịu, đẩy ra. Sau đó khi canh cá trích đưa đến, cô ngửi mùi đã cảm thấy không chịu nổi, nhưng vì muốn bé con khỏe mạnh nên miễn cưỡng ăn vài miếng, rồi vẫn không nhịn được mà đẩy bát ra.
Bùi Tử Hoành cực kỳ lo lắng, lại nhắc đến chuyện muốn mời bác sĩ đến khám.
Hạ Lăng trấn an anh ta: "Mấy ngày nữa đi! Có lẽ tôi vừa mới bắt đầu làm việc nên chưa kịp thích ứng, hơi mệt mỏi nên khẩu vị không tốt." Thấy Bùi Tử Hoành có vẻ không tin, cô nói tiếp: "Tôi thực sự không thích tiêm, tôi đảm bảo mấy ngày tới sẽ nghỉ ngơi thật tốt, nếu thực sự vẫn không được thì anh hẹn bác sĩ sau nhé?"
"Nếu như mấy ngày nữa em vẫn không tốt hơn thì anh phải tìm bác sĩ đến đó." Bùi Tử Hoành đáp.
Hạ Lăng gật đầu, trước mắt qua được ải này rồi.