Chương 15

Nhìn nụ cười thật tươi tắn của Manh muội, Yên Chi cứ nghĩ mình sẽ so sánh nó với ánh nắng buổi ban mai chứ. Nhưng cô lại cảm thấy muội ấy hình như không thật sự muốn cười lắm. Cứ giả giả thế nào ấy. - Manh Manh à, sao ta cứ cảm thấy muội nguy hiểm nhỉ? - Nô tì làm người sợ sao ạ? - A Manh liền hoảng vội quỳ xuống. - Nô tì không cố ý làm người nhớ lại chuyện bị ngã xuống lầu đâu! - Không phải chuyện đó mà! Mau đứng lên đi. Sau chuyện ngã lầu ấy không khiến ta sợ người hầu nữ đâu. Đứng lên và đỡ ta dậy đi. - Vâng tiểu thư. Bầu không khí dịu lại, A Manh đứng dậy đi đến đỡ cô khỏi giường. Yên Chi đi một mạch đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống. Quả nhiên là nữ chính có khác, cô tự nhìn bản thân trong gương mà cảm thán. Bệnh tật nhưng vẫn đẹp. Ôi, bản thân cứ đẹp như vậy thì cô sẽ yêu chính mình mất. Nhận ra mình đã đi hơi xa, cô liền ho mấy cái rồi kéo tủ đồ ra, lấy vài cây trâm bằng vàng cầm lên xem. Yên Chi nhìn trúng một cây bằng vàng tinh xảo. Thân trâm nhỏ gọn, thẳng dài. Đầu trâm uốn lượn tạo thành một cái hình tròn nhỏ để đính đá quý lên. Còn gắn thêm hai dây lắc ngắn vừa và mỏng. Cô ve vẩy cây trâm để hai con bướm đính trên dây lắc chạm vào nhau. Nhìn thích thật. - Cây này đẹp một cách giản dị. Muội xem. - Vâng. Yên Chi không nói gì thêm nữa liền cài cây trâm mình cho là hợp với A Manh lên búi tóc của nàng. Nụ cười trên môi cô chợt tắt vì thấy nó hơi kì kì. - Em búi tóc kiểu khác được không? Kiểu này không hợp với cây trâm. - Dạ? À vâng. A Manh gỡ trâm cài tóc và búi tóc ra, dùng tay không chải chuốt lại. Yên Chi đặt cây trâm xuống, cầm lược lên rồi cũng bắt đầu giúp nàng. - Búi kiểu gì nhìn trưởng thành tí. Đừng búi tóc hai bên nữa. - Vâng. Sau một hồi tân trang lại kiểu tóc. Yên Chi bắt đầu công cuộc cài trâm cho A Manh. Cô không biết mấy kiểu tóc thời xưa có những loại nào, cứ cài đại vài cái mà mình cho là đẹp lên. - Ô hô! Nhìn này nhìn này! Thấy mắt thẩm mỹ của ta thế nào? - Yên Chi thích thú kéo A Manh lại soi gương. - Tiểu thư...!Cái này có hơi cồng kềnh rồi ạ. Vả lại nô tì là hầu nữ, không được phép đeo quá nhiều trang sức. Để nô tì cài tóc lại cho người. - Rồi rồi, nhưng muội cũng đừng tháo vội trâm cài tóc ra nha. - Vâng. A Manh búi tóc và cài trâm cho Yên Chi rồi vội vàng bưng bát cháo lại đút cho cô ăn. - Cháo nguội hết rồi ạ. - Không sao. Ăn xong chúng ta ra ngoài chơi chút đi. Rủ thêm Kiều Vũ với cả Mặc Uyên, Hoàng Dĩ, Hoàng Ân, Hạ Cầm, Đình Uyển nữa. - Tiểu thư không phải người đang sốt sao ạ? - Ban sáng thôi. Ăn bát cháo này xong ta thấy mình khoẻ hơn hẳn. - Người...! - Lúc trước cái thời mới sinh viên năm nhất, ta phải vừa học vừa làm việc quần quật từ sáng đến khuya, ốm đau vẫn phải ráng lết đi. Dăm ba cái cảm sốt này có hề gì? - Tiểu thư người đang nói gì thế ạ? Yên Chi nhìn người con gái trước mặt mình rồi xoa đầu nàng, nở một nụ cười thật tươi tắn. - Nghĩa trên mặt chữ. Đưa bát cháo đây cho ta. - Vâng. Yên Chi cầm lấy bát cháo rồi múc ăn lấy ăn để cho thật nhanh. Sau đó đặt bát cháo trên bàn, kéo tay A Manh ra ngoài. - Tiểu thư, bát vẫn chưa dọn mà ạ? - Kệ đi. - Nhưng nô tì không thể để đầu như vậy ra ngoài được. - Cứ kệ đi mà! Hai người nhanh chân đến chỗ của Mặc Uyên đang làm việc. Nhìn dáng đi khập khiễng của huynh ấy, lòng cô bỗng dấy lên sự bi thương. Đã vậy còn phải bưng nước đi từ chỗ này sang chỗ kia, mồ hôi thì đầm đìa, tay đầy vết chai sạn. - Mặc Uyên, ta bảo huynh về nghỉ ngơi mà? - Tiểu thư? - Mặc Uyên vội bỏ chậu nước xuống. - Tiểu thư? Sao người đến đây ạ. - Kiều Vũ từ trong nhà bếp đi ra. Nhìn thấy bọn họ dù thương tích đầy mình nhưng vẫn cố gắng làm việc, cô bỗng dưng nhớ lại khoảng thời gian khó khăn của mình khi vẫn đang là sinh viên đại học. Dù cho có đau ốm bệnh tật thế nào, vẫn cố lết đi ra ngoài kiếm tiền cho bằng được. - Hai người lại đây. - Yên Chi thở dài. - Vâng. Hai người họ tạm gác hết mọi công việc, đi đến đứng trước mặt cô. Ai cũng cố cười tươi vui vẻ, chả dám tỏ ra một chút gì gọi là mệt mỏi cả. - Ở đây còn ai khác nữa không? - Còn vài người ở trong đó đang chất củi vào trong kho ạ. - Mặc Uyên lên tiếng. - A Manh, muội vào nhờ họ gọi Hoàng Dĩ, Hoàng Ân, Hạ Cầm và Đình Uyển đến đây hết đi. Củi chất sau cũng được. - Vâng. - A Manh chạy đi. - Có việc gì sao ạ? - Kiều Vũ thắc mắc. - Một việc rất quan trọng. Yên Chi đứng nghiêm nghị quan sát từng cử chỉ của hai người, làm bọn họ có hơi ngại. Ba người cứ đứng đó cho đến khi tất cả đều tập hợp đông đủ. Hoàng Ân cùng những người khác cũng đến hành lễ trước Yên Chi. - Tham kiến tiểu thư. Người có việc gì sao ạ? - Mọi người vất vả rồi. Vì vậy ta quyết định hôm nay sẽ cùng mọi người ra khỏi phủ đi chơi! - Tiểu thư, người không ra ngoài được đâu ạ. - A Manh nói. - Hở? Tại sao? - Sau chuyện người ra khỏi phủ đem về nhiều người ở kỹ viện thì thừa tướng tạm thời không cho người ra khỏi đây nữa ạ..