Chương 486

"Đàm Nhi, vừa rồi ngươi tận mắt nhìn thấy Giang Hằng đi vào sao?” Nam Cung Nguyệt nhìn về phía sương phòng, hỏi Đàm Nhi. Đàm Nhi lập tức gật đầu: “Chính mắt nô tỳ nhìn thấy, sau khi nhìn thấy hắn ta đi vào liền tức tốc chạy đi tìm phu nhân.” Nghe thấy những lời này của Đàm Nhi, Vân Nhược Linh mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may vừa rồi Đàm Nhi không nhìn thấy bọn họ trèo qua cửa sổ. Nhưng mà khi bọn họ tới cũng rất cẩn thận, thăm dò địa hình xung quanh, thấy không có ai mới đi vào cứu người. "Vậy thì tốt rồi, chỉ cần Giang Hằng đi vào, vậy thì có thể xong việc rồi. Nguỵ Quốc phu nhân sẽ dẫn người tới bắt gian nhanh thôi. Đến lúc đó sẽ có kịch hay để xem.” Nam Cung Nguyệt cười nói. Nhìn dáng vẻ thâm hiểm của nàng ta, Vân Nhược Linh hối hận vì đã không gọi Trưởng công chúa đến. Nếu Trưởng công chúa nghe được những lời này thì nhất định sẽ nhìn thấu Nam Cung Nguyệt. Đáng tiếc, nàng tính sai rồi. Đúng lúc này, cách đó không xa, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt đi tới. Nàng nhìn kỹ, người đó chẳng phải là tiểu thiếp Lâm Lang sao? Nàng lập tức trốn kỹ, xem nàng ta đến tìm Nam Cung Nguyệt để làm gì. Không lâu sau, Lâm Lang đã nhìn thấy chủ tớ Nam Cung Nguyệt ở trên đường mòn, nàng ta vừa chạy tới vừa thở hổn hển nói: “Nguyệt nhi, ta tìm ngươi lâu rồi, hoá ra ngươi ở đây. Ngươi chạy đến đây làm gì vậy?” Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Lâm Lang chạy tới thì toàn thân phát run, sau đó giả vờ điềm tĩnh nói: “Ta tới nhà xí, ngươi tìm ta có việc gì?” Lâm Lang nhìn bốn phía xung quanh, sau đó tiến sát lại gần Nam Cung Nguyệt, mắt liếc qua liếc lại, lạnh lùng nói: “Ly vương phi của phủ các ngươi mất tích rồi. Nàng ta nói nàng ta đi nhà xí, nhưng ta thấy đi rất lâu rồi cũng chưa quay lại. Ngươi nói xem nàng ta làm cái gì?” "Không biết, nàng ta thì có thể làm được gì chứ?” Nam Cung Nguyệt nghi ngờ nói. "Ta cũng không biết, ta nhìn thấy hình như nàng ta bị đau bụng, nói không chừng bây giờ vẫn đang cố gắng ở trong nhà xí, thật là đáng đời.” Lâm Lang nói đến đây thì đột nhiên nhìn qua Nam Cung Nguyệt: “Nguyệt nhi, lần trước không phải ngươi hỏi ta, dùng thủ đoạn gì để đấu lại Đại phu nhân, giành được trái tim của lão gia sao? Ta nói cho ngươi biết, ta sử dụng kế huỷ hoại sự trong sạch của Đại phu nhân, bà ta lập tức mất hết sự sủng ái. Thêm vào nữa là bà ta vì chuyện này mà tâm tình không tốt, buồn bực đến sinh bệnh nặng, chẳng sống được mấy ngày. Sau này toàn bộ Điển Nghi phủ chính là thiên hạ của ta.” "Vậy sao? Ngươi thật là lợi hại, ngươi dùng phương pháp gì vậy, nói cho ta nghe xem nào.” Nam Cung Nguyệt giả vờ bày ra dáng vẻ của thỏ con, nói. Trên thực tế, thực sự muốn tàn nhẫn thì nàng ta cũng không thua kém Lâm Lang. Lâm Lang đắc ý cười nói: “Ta bỏ tiền ra mua chuộc một kẻ xấu, bỏ thuốc vào trong đồ ăn của Đại phu nhân rồi để tên đó cưỡng bức bà ta. Ta đưa lão gia đến bắt gian, lúc đó y phục của hai người bọn họ xộc xệch, bộ dạng chật vật, bị lão gia bắt được. Ngươi nói xem, nam nhân bị nữ nhân đội nón xanh thì còn có thể thương yêu nữ nhân đó được không? Vốn dĩ Đại phu nhân của nhà chúng ta đã là hoa tàn ít bướm, không được sủng ái, nếu không phải vì mấy hài tử thì lão gia đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn bà ta. Bây giờ bà ta lại vụng trộm với nam nhân ở sau lưng lão gia, lão gia lại càng không thích bà ta. Lão gia vì thể diện của mình nên đã đè chuyện này xuống, chỉ xử lý tên kia chứ không xử lý Đại phu nhân. Nhưng từ đó trở đi, Đại phu nhân hoàn toàn bị thất sủng. Vì Đại phu nhân tức giận đến mức sinh bệnh nặng, bây giờ sắp chết rồi. Lão gia đã đồng ý với ta, đợi Đại phu nhân chết rồi sẽ cho ta lên làm chính thất.” Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Lâm Lang, Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy nữ nhân này rất độc ác.