Chương 2: Người nhiễm bệnh

Mặt Chu Chấn trong nháy mắt mất hết màu máu. Hắn từ từ lùi lại, cho đến khi đến chiếc giường mà mình vừa ngủ. Mu bàn tay chạm vào mép giường lạnh ngắt, như một luồng khí lạnh thấm vào tận xương tủy khiến hắn tỉnh táo lại. Chu Chấn lập tức quay đầu nhìn lại chiếc "giường" mà mình vừa ngủ. Dưới ánh sáng đèn pin điện thoại, hắn nhìn rõ phía sau mình... hình dáng khung giường được hàn bằng những thanh thép màu bạc trắng, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Đây không phải là giường, đây là xe chở xác! Chu Chấn bắt đầu thở hổn hển, hắn đưa tay run rẩy sờ soạng trên xe chở xác. Không có chăn, không có ga trải giường, không có nệm, không có gối... Ngoại trừ cảm giác lạnh ngắt đặc trưng của kim loại thì trên xe chở xác không còn gì cả! Ầm! Chu Chấn hất tung xe chở xác, tiếng kim loại va đập xuống mặt đất vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo. Bóng tối như đặc quánh hơn, giống một tấm lưới kín kẽ, từ bốn phía âm thầm rơi xuống bao trùm lấy hắn. Tiếng vang dần tan biến, trả lại sự im lặng cho căn phòng. Cái lạnh len lỏi khắp nơi. Chu Chấn thở hổn hển, lại cầm lấy chiếc điện thoại, hướng màn hình về phía khuôn mặt mình. "Mở khóa bằng khuôn mặt thất bại" - dòng thông báo hiện lên. Hắn vội vàng sử dụng vân tay phải để mở khóa, lại thất bại. Vân tay trái, vẫn thất bại... Tiếp theo, hắn thử nhập mật khẩu, nhưng lại một lần nữa thất bại... Đây không phải là điện thoại của hắn! Chu Chấn bỗng chốc cảm thấy một nỗi sợ hãi vô biên ập đến. Mọi thứ xung quanh, vừa chân thực, vừa hư ảo! Phòng lạnh... Xác chết…… Điện thoại…… Túi ni-lông…… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình lại ngủ ở đây? Bỗng nhiên, Chu Chấn nhớ lại giấc mơ khi nãy…… Trong căn phòng học yên tĩnh, chỉ còn 15 phút cho bài thi toán, các bạn xung quanh đã bắt đầu chờ nộp bài, chỉ có bài thi của hắn vẫn trống rỗng. Trong lúc hắn vội vàng làm bài, tiếng chuông reo vang báo hiệu hết giờ, ngay khoảnh khắc then chốt đó thì bút bi lại không viết được chữ, hắn lại làm rách bài thi của mình… Nghĩ đi nghĩ lại, tiếng chuông tan học trong mơ hoàn toàn trùng khớp với tiếng chuông điện thoại vừa nãy. Và bài kiểm tra bị xé trong mơ chính là chiếc túi ni-lông trùm trên đầu mình! Đúng rồi! Hắn… cũng là một cái xác trong nhà xác này! Chiếc túi ni-lông treo trên cổ hắn là do chính hắn xé ra! Reng reng reng…… Tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên. Chu Chấn đột nhiên tỉnh lại, hắn nhìn vào màn hình điện thoại, dòng chữ nhấp nháy hiển thị tên người gọi: "Trung tâm an ninh." Là cuộc gọi cảnh sát hắn vừa báo khi nãy…… Chu Chấn dần dần bình tĩnh lại, bây giờ hắn có thể nghe, có thể nhìn, có thể báo cảnh sát, tuy không biết tại sao lại ngủ trong nhà xác này, nhưng có một điều có thể khẳng định…… hắn vẫn còn sống! Hiện tại, trung tâm an ninh gọi lại cho hắn chắc chắn là vì địa chỉ hắn báo trước đó là nhà của mình nên lúc cảnh sát đến lại không tìm thấy ai. Nghĩ đến đây, Chu Chấn nghe điện thoại: "Alo..." Ngay lập tức, giọng nói của nhân viên trực điện thoại vang lên từ đầu dây bên kia: "Chào anh Chu, đây là trung tâm an ninh. Theo như vụ án anh miêu tả khi nãy, đồng nghiệp của chúng tôi đã đến khu nhà Lãng Vân Thủy Ngạn." "Tuy nhiên, chúng tôi không phát hiện ra tình huống như anh mô tả, cũng không tìm thấy thi thể." "Hiện tại, chúng tôi cần xác nhận lại thông tin cụ thể với anh." "Anh vui lòng xác nhận lại một lần nữa, anh có thực sự sống tại tòa nhà 17, căn 2501, khu công nghệ cao Lãng Vân Thủy Ngạn, thành phố Tân Hải, và đã phát hiện ra thi thể trong nhà không?" Nghe giọng nói bình tĩnh và điềm đạm của nhân viên trực điện thoại, Chu Chấn cảm thấy an tâm hơn một chút. Bất chợt tỉnh dậy trong nhà xác, xung quanh toàn là người chết, chỉ có mình là người sống, trong tình cảnh này, chỉ có chính quyền mới có thể giúp hắn thôi… Mặc dù chính quyền vẫn chưa đến nơi, nhưng cuộc gọi lúc này cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Chu Chấn lập tức hạ giọng đáp lại: “Đồng chí cảnh sát, tình hình hiện tại hơi phức tạp, tôi thực sự đã phát hiện ra thi thể, nhưng địa điểm không phải nhà tôi, tôi cũng không biết đây là nơi nào.” “Nơi đây tối đen như mực, rất lạnh, có lẽ là một căn hầm.” “Hơn nữa, ở đây không chỉ có một thi thể mà có rất nhiều!” “Nơi đây rất giống nhà xác của bệnh viện, nhưng trang phục của các thi thể lại đủ mọi ngành nghề, không thấy quần áo bệnh nhân, nên có lẽ không phải bệnh viện.” “Tôi nghi ngờ có một tổ chức bất hợp pháp đã bắt cóc tôi!” Nói đến đây, Chu Chấn ép buộc bản thân bình tĩnh lại, đưa tay sờ sờ, ấn ấn lên thi thể bên cạnh nhưng không phát hiện thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc co rút hay vết khâu, xác định nội tạng vẫn còn nguyên vẹn, hắn tiếp tục nói, "Nhìn từ bên ngoài, những thi thể này đều có tứ chi nguyên vẹn, trên người cũng không có vết thương rõ ràng, không giống như tổ chức phi pháp buôn bán nội tạng." "Có điều, mỗi thi thể đều bị túi nilong trùm đầu." "Thi thể có cả nam, nữ, già, trẻ, nhưng nhìn không thể nhìn ra dấu vết tử vong, có lẽ tất cả đều bị người ta khống chế, dùng túi ni-lông siết chết!" "Có thể đây là một tổ chức tà giáo..." Nói một hơi hết những gì mình biết, Chu Chấn hít thở sâu vài lần, cố gắng giữ bình tĩnh. Có nhiều thi thể chết không bình thường như vậy, không ngoài dự đoán, chắc chắn đây là một vụ án lớn! Bây giờ, điều hắn cần làm là phối hợp tốt với chính quyền, cung cấp càng nhiều manh mối quan trọng càng tốt! Điều này không chỉ giúp chính quyền phá án mà còn để đảm bảo an toàn cho chính bản thân hắn! Lúc này, nhân viên trực điện thoại bên kia đầu dây trả lời ngay lập tức: "Anh Chu Chấn, những thông tin anh cung cấp, tôi đã ghi chép lại đầy đủ." "Sẽ có bộ phận chuyên môn tiến hành xác minh ngay lập tức." "Xin anh đừng lo lắng!" "Bây giờ, có một số câu hỏi cần anh trả lời nghiêm túc." Chu Chấn lập tức phối hợp: "Được!" Nhân viên trực điện thoại im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi với giọng vô cùng nghiêm túc: "Anh Chu Chấn, 11 x 22 x 33 x 44 x 55 trừ đi 66 x 77 x 88 x 99 bằng bao nhiêu?" Nghe câu hỏi kỳ lạ này, Chu Chấn bỗng cảm thấy hơi bất ngờ. Có điều, nghĩ đến đây là câu hỏi từ trung tâm an ninh nên hắn vẫn nhanh chóng tính nhẩm trong đầu, chỉ sau nửa giây đã trả lời: "-24948264..." Ngay khi vừa nói ra con số này, Chu Chấn bỗng cảm thấy đầu óc lại co rút đau đớn. Giống hệt như tình trạng lúc nãy! Dù không nghiêm trọng như khi nãy... Tích tích tích!!! Ngay lập tức, đầu dây bên kia vang lên tiếng báo động chói tai, sau đó là tiếng "tút" tút" như ngắt kết nối, rồi bỗng lại có tiếng teeeeeeee nhiễu xạ vang lên trong tai nghe, tiếp theo đó, bên kia bỗng chốc náo loạn, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên từ xa: "Người báo án là người nhiễm bệnh 'virus số lượng'!"" "Chuẩn bị máy định vị tín hiệu!" "Khóa chặt vị trí người nhiễm bệnh ngay!" "Số 41424, tiếp tục ra đề, không để người nhiễm bệnh cúp máy!" "Các bộ phận chú ý! Các bộ phận chú ý! Sau khi khóa vị trí người nhiễm virus số lượng, lập tức sơ tán mọi người xung quanh!" "Thông báo cho xạ thủ u linh chuẩn bị!" "Đội phản ứng nhanh chống bạo động chuẩn bị!" "Phi đội máy bay ném bom vũ trang chống khủng bố chuẩn bị!"