Chương 24
Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp
15:22 - 15/12/2022
Cơ thể cô mềm mại như vậy.
————————————————
Năm nay mùa thu ở thành phố N trôi qua thật lặng lẽ, sau tháng mười một cây cối hai bên đường hoàn toàn trơ trụi lá.
Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh khiến không khí vừa khô lại vừa lạnh, mùa khắc nghiệt nhất trong bốn mùa đã đến.
Đã hơn ba tháng kể từ khi Trương Mạn sống lại.
Trong kì thi hàng tháng vào đầu tháng mười hai, Trương Mạn nghiêm túc hơn rất nhiều.
Thành tích lần này quan trọng hơn cả mấy cuộc thi Vật lí trước kia, bởi vì lần này chủ nhiệm lớp sẽ chọn các học sinh đạt chuẩn để tham gia vào cuộc thi Vật lí vào năm sau.
Trương Mạn tính toán xong cả rồi, Lý Duy đã dạy bù cho cô hơn ba tháng, vì thế cô tiến bộ hơn trước kia cũng là chuyện hiển nhiên, sẽ không khiến anh nghi ngờ.
Thế là cô mặc nhiên làm, chỉ để trống bài cuối cùng vì nó hơi phức tạp còn lại cô hoàn thành gần như hết.
Quả nhiên, sau khi có kết quả thi cô đã khiến cho cả lớp nhốn nháo một phen, lúc mới vào học thậm chí cô còn là người không đạt tiêu chuẩn, điểm tối đa của một bài thi Vật lí là một trăm hai mươi điểm, vậy mà cô thật sự đạt được một trăm điểm, ngay cả chủ nhiệm lớp Lưu Chí Quân cũng nhìn cô bằng con mắt khác, chủ động gọi cô đến văn phòng cổ vũ và khen ngợi.
Sau khi Trương Mạn trở về từ văn phòng, cô háo hức đặt bài thi Vật lí lên bàn cậu thiếu niên, hai tay chống má, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, ý là muốn được cậu khen đó.
Cậu thiếu niên nhìn kết quả bài thi, rồi lại nhìn tới mấy chỗ cô bị mất điểm, hàng mày xinh đẹp khẽ cau lại.
“Bài cuối cùng, lần trước lúc học bù từng làm dạng tương tự rồi, hơn nữa cậu chỉ làm cho có.”
Trương Mạn liếc bài thi một cái, đúng là lần trước từng làm một đề như vậy.
Toi rồi, lúc làm bài thi cô hoàn toàn không đọc kĩ đề bài cuối cùng, vì nghĩ đây sẽ là một bài toán rất phức tạp, thế là cô dứt khoát bỏ trống.
Đầu óc cô nhanh chóng xoay vòng, cười đầy ngượng ngùng rồi cố gắng giải thích: “Là do tôi vẫn chưa làm quen dạng bài đó, lúc đó tôi đã cảm thấy đề này rất quen mắt rồi nhưng lại không nhớ phải làm như thế nào cả.”
Cậu thiếu niên gật đầu, không tiếp tục làm khó cô nữa.
Trương Mạn lái sang chuyện khác: “Lý Duy, đoán chừng sau này cậu sẽ tham gia thi đấu Vật lí đi nhỉ.
Cậu cảm thấy sức học của tôi như thế nào? Tôi có thể tham gia cùng với cậu không, gần đây tôi cảm thấy thật giống như Vật lí chơi rất vui.”
Lúc này cậu thiếu niên mới nghiêm túc nhìn cô một cái, giống như đang đánh giá xem cô có nghiêm túc không.
Tức thì Trương Mạn nghiêm chỉnh hẳn, hai tay khoanh lại bắt chồng lên nhau tới là quy quy củ củ, dáng vẻ vô cùng thành khẩn: “Tôi nói thật đó, cậu nhìn đi, tổng phẩy của tôi xếp chót lớp, nếu tôi tham gia thi đại học thì cùng lắm là đậu trường tuyến một thôi, nhưng nếu tôi tham gia thi đấu biết đâu lại có cơ hội ớ.”
Cậu thiếu niên nghe vậy thì nói khẽ: “Sẽ rất mệt.”
“Tôi mới không sợ đâu, lần tới đến nhà cậu cậu hãy dạy tôi làm đề thi nhé? Tôi đã tham khảo qua rồi, phạm vi thi gồm có Cơ học, Điện từ học và Nhiệt học, chúng ta cùng bắt đầu từ chương Cơ học, nhé?”
Cậu thiếu niên im lặng một lúc, dường như đang tính toán tính khả thi trong chuyện này, lát sau anh gật gù: “Được.”
…
Hôm nay về đến nhà, Trương Mạn phát hiện Trương Tuệ Phương lại không có ở nhà, trên bàn bày đồ ăn khuya giành cho cô, bên trên dán một tờ giấy bảo cô nhớ đi ngủ sớm.
Gần đây số lần bà về nhà muộn ngày càng nhiều.
Trương Mạn không khỏi nghi ngờ, không phải là bà đã gặp Trịnh Chấp rồi chứ?
Trái tim Trương Mạn thoáng hoảng hốt, song lại bảo mình phải tỉnh táo lại.
Thế là cô ngồi xuống ăn khuya, vừa ăn vừa cẩn thận suy nghĩ lại một vài mốc thời gian trong kiếp trước.
Cô nhớ rõ, kiếp trước lần đầu tiên Trương Tuệ Phương đưa Trịnh Chấp về nhà là tháng một năm sau, đó là một mùa đông tuyết rơi rất nhiều.
Khi đấy cô đã ầm ĩ với Lý Duy rồi, cả ngày buồn bã chán nản, cũng không có hứng thú học tập vì thế đối với một loạt các hành động của Trương Tuệ Phương cô cũng không lấy lòng để ý.
Nhưng tại sao cô lại có ấn tượng về ngày hôm đó chứ?
Lúc đến nhà, Trịnh Chấp đã cầm theo lỉnh kỉnh thứ, còn mua cho Trương Mạn một chiếc điện thoại mới tinh nữa.
Trương Mạn nhớ rõ, dáng người ông ta cao lớn, trông ông ta rất thanh lịch và đẹp trai đúng chuẩn người đàn ông trung niên với cái bụng phệ.
Khi hai người họ bước vào cửa, cả người đều phủ đầy tuyết.
Trịnh Chấp mặc kệ bản thân, trước tiên đưa tay lên cẩn thận phủi sạch tuyết trên đầu và bả vai Trương Tuệ Phương, động tác tới là dịu dàng.
Động tác kia, vô hình trung đã khiến Trương Mạn tiếp nhận ông ta, lúc đó cô cảm thấy, một người dịu dàng như thế, chí ít là người tốt.
Nhưng cô không hay rằng bề ngoài của ông ta quá có tính lừa dối, ông ta không chỉ lừa Trương Tuệ Phương mà còn lừa cả cô.
Hơn nữa, người đàn ông kia thật sự biết giả vờ giả vịt, dáng vẻ lịch lãm đầy quý ông tới là thế, kì thực từ đầu đến đuôi ông ta chính là một tên rác rưởi.
Nói cách khác, bây giờ là tháng mười hai, rất có thể Trương Tuệ Phương đã gặp Trịnh Chấp, có lẽ đang ở giai đoạn đầu của phát triển tình yêu đi.
Móng tay Trương Mạn véo mạnh vào lòng bàn tay, xem ra cô phải chú ý tới khoảng thời gian này, bằng mọi cách phải chia rẽ hai người bọn họ.
Tối hôm đó, phải mười một giờ Trương Tuệ Phương mới về đến nhà, sắc mặt bà như người say rượu, cởi giày đi vào trong, sau khi vào cửa còn vui vẻ ngâm nga hát.
Trương Mạn ngồi trên sofa xem tivi, đợi bà vừa vào cửa liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của bà.
Vừa nhìn là biết, cái kiểu tràn trề vui vẻ và ngọt ngào trên mặt Trương Tuệ Phương không thể gạt được người, kiếp trước lúc bà đưa Trịnh Chấp về nhà, trên mặt chính là biểu cảm này.
“Trương Mạn? Sao con còn chưa ngủ?”
Bà cởi áo khoác móc nó lên sau cửa, sau đó ngẩng cổ nhìn vào bàn ăn.
“Ăn khuya xong rồi? Ngoan nào, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa đấy, nhanh đi ngủ đi con.”
Tâm trạng bà rất tốt, vì thế giọng nói cũng dịu dàng không ít.
Trương Tuệ Phương xua xua tay đuổi cô vào phòng, còn mình thì nhỏ giọng gọi điện thoại, giọng vừa mềm vừa ngọt.
…
Ngày hôm sau, lúc đến trường Trương Mạn đã nói với Lý Duy thứ bảy này có thể cô có chuyện riêng, không thể đến nhà anh học học bù được, bảo anh đừng đợi cô.
Cây bút trong tay cậu thiếu niên ngừng lại, giọng mang theo lần lữa: “… Lại bị ốm sao?”
Logic nhạy bén của anh và cô dường như không thể cùng tồn tại.
Trương Mạn bị anh chọc cho phì cười, mừng không thôi: “Làm gì có ai ốm mà hẹn trước chứ? Tôi thật sự có chuyện, là chuyện trong nhà.”
Cậu thiếu niên gật đầu, không hỏi thêm.
——
Thứ bảy, Trương Mạn ngồi ở nhà cả ngày cũng không thấy Trương Tuệ Phương đi ra ngoài, không khỏi lấy làm nghi ngờ.
Nhưng nghĩ nghĩ một chút thì phát hiện, đại khái mọi người đều hẹn hò vào buổi tối đi, thế là cô lại dằn lòng chờ đến tối.
Khoảng bảy giờ hơn, trước tiên Trương Mạn nói với Trương Tuệ Phương cô muốn đi dạo phố với Trần Phi Nhi, sau đó đi xuống một tiệm cà phê ở trước nhà.
Cô gọi một ly latte, rồi lại đội thêm một cái mũ lưỡi trai sau đó đi tới ngồi trên chiếc ghế dài bên cửa sổ.
Vừa khéo cửa sổ sát đất của tiệm cà phê đối diện với cửa nhà bọn họ nên có thể nhìn thấy rõ chủ nhà ra ra vào vào.
Y như rằng, ước chừng nửa giờ sau Trương Tuệ Phương đi ra ngoài.
Bà vẽ một lớp trang điểm khói rất dày, ăn mặc cũng tinh tế tới là để tâm.
Chiếc áo bành tô màu đen dài và thắt lưng cùng màu, trông rất gọn gàng và nghĩa khí.
Bên trong vạt áo khoác lộ ra chiếc váy len đuôi cá màu camel, dưới chân là đôi giày cao gót mười centimet mà bà không thường mang.
—— Giữa một đám người mặc áo khoác lông và áo bông lớn, trông bà thật sự duyên dáng xinh đẹp.
Bà vừa đi vừa gọi điện thoại cho người nào đó, thật giống như đang hẹn gặp mặt ở đâu.
Trương Mạn thấy thế thì nhanh chóng ra khỏi tiệm cà phê đi theo đằng sau bà, nhìn thấy bà đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Trương Mạn nhanh chóng ngồi lên chiếc xe phía sau.
“Bác tài, cảm phiền bác đuổi theo chiếc xe phía trước giùm cháu với ạ.”
Chờ đến nơi Trương Mạn mới biết, Trương Tuệ Phương vậy mà đến một quán bar ở thành phố N, không phải là loại quán bar văn nghệ kia mà là một quán bar đúng ý đúng từ.
Xa xa cô nhìn thấy Trương Tuệ Phương khoác tay một người đàn ông ở cửa, bước vào quán bar.
Trái tim Trương Mạn chìm xuống.
Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng dáng người cao ráo, bóng lưng và cả tư thế nhấc chân kia đều là những thứ cô mãi mãi không thể quên, chắc chắn là Trịnh Chấp.
Cô đi theo bọn họ vào trong, song lại bị bảo vệ chặn lại.
“Cô bé, xin vui lòng xuất trình chứng minh thư, trẻ vị thành niên không thể đi vào.”
Trẻ vị thành niên không thể vào quán bar? Đúng là cô không hề biết chuyện này, kiếp trước lúc làm giáo viên cấp ba cô còn tới quán bar bắt một vài học sinh trốn tiết đó.
Nhưng cho dù Trương Mạn nói như thế nào thì bảo vệ chính là không cho cô vào, cô đặng phải thôi.
Tuy rằng nhiệt độ không quá thấp nhưng đầu mùa đông ở thành phố N rất lạnh, lại có gió lớn, gió biển vừa khô vừa lạnh thổi tới làm gò má cô đau rát.
Những thành phố giáp biển đều như vậy, nhiệt độ ngày đêm chênh nhau rất lớn, không ai có thể chịu được gió biển nổi lên vào đêm.
Đứng ở cửa bị gió thổi một lúc, Trương Mạn không sao cam lòng, bây giờ mới tám giờ, người trong quán bar vẫn chưa nhiều, cô ngồi trên bậc thang cấp ở cửa sau, muốn đợi thêm một chốc nữa sau đó nhân lúc người nhiều hỗn loạn sẽ lẻn vào.
…
Lý Duy ngồi trong phòng đọc sách, sau khi đọc xong trang cuối cùng của chương bốn thì đứng dậy đi vào phòng ăn rót cho mình một ly nước.
Anh không có thói quen nấu nước, coi như là mùa đông cũng luôn mua nước tinh khiết bỏ vào trong tủ lạnh.
Khoảnh khắc mở cửa tủ lạnh ra, hơi lạnh phả ra khiến anh run cầm cập.
Đột nhiên cảm thấy nhà rất trống trải.
Cả ngày hôm nay cô đều không đến đây, một mình anh ở nhà một ngày, vậy mà có chút không quen.
Bắt đầu từ khi cô đến nhà anh học bù và nấu cơm cho anh, thật giống như đã rất lâu rồi anh không ở nhà một mình trong thời gian dài như vậy.
Hơn nữa, hôm nay cô không có gởi tin nhắn cho anh.
Anh đã chuyển di động sang chế độ rung và đặt trong túi áo ngủ trước ngực nhưng cả ngày nay nó đều không có động tĩnh gì cả.
Cậu thiếu niên lấy một chai nước ra, vặn nắp chai, ngón tay thon dài cầm lấy thân chai, ngửa đầu uống một ngụm nước.
Anh cảm thấy, cần phải hỏi thăm cô một chút xem ngày mai cô có đến không.
Trương Mạn đang ngồi chờ ở cửa run đến lẩy bẩy thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Duy.
Cô muốn hỏi anh có chuyện gì sao song tín hiệu ở cửa quán bar không được tốt lắm, tiếng tút tút vọng rất rõ từ điện thoại, cô đứng dậy đi xa hơn một chút.
Cậu thiếu niên nghe thấy đầu bên cô có tiếng còi xe inh ỏi, còn có tiếng cười nói rộn rã, cô ở bên ngoài rồi.
Anh nhíu mày, nâng tay trái lên liếc nhìn đồng hồ, hơn tám giờ.
Đột nhiên trong đầu anh nhớ tới lần trước cô bị người ta chặn lại trong con hẻm nhỏ, nháy mắt đó trái tim anh chợt căng thẳng, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nôn nóng đi về trước hai bước, giọng càng thấp hơn: “Trương Mạn, cậu ở đâu?”
Trương Mạn duỗi bàn tay đang ủ trong túi áo ra cầm điện thoại, tức thì tay bị lạnh hun đến đỏ chót, lớp da tiếp xúc với không khí lạnh như có những chiếc kim nhỏ đâm vào: “Tôi ở bên ngoài, sao vậy?”
Cậu thiếu niên nghe được giọng của cô, bàn tay đang siết chặt khẽ buông lỏng: “Không có gì cả.”
Trương Mạn nhìn cửa quán bar: “Alo, Lý Duy? Tôi hỏi cậu cái này nhé, cậu có biết chuyện ở thành phố N trẻ vị thành niên không thể đi vào quán bar không? Quán bar kia tên là “Diệp Ngộ”, cách nhà cậu không xa.”
“Cậu đến đó làm gì?”
Giọng cậu thiếu niên có phần cứng nhắc.
“Tôi có việc phải vào trong một chuyến, nhưng bảo vệ khăng khăng không cho tôi vào.”
Lần này cậu thiếu niên im lặng hồi lâu: “Cậu đợi tôi ở cửa.”
Trương Mạn cúp điện thoại, tiếp tục ôm tay ngồi trên bậc thang cấp ở cửa hông của quán bar, không khí lạnh lẽo giúp cô duy trì tỉnh táo, cả người co thành một cục, xoa xoa tay sưởi ấm.
Thật may Lý Duy không để cho cô phải đợi lâu.
Rất dễ nhận thấy dáng người thon dài của cậu thiếu niên trong đám đông, anh đang đừng chờ đèn xanh đèn đỏ ở phía đối diện, sau lưng là bóng đêm sâu thẳm và ánh đèn sặc sỡ của các quán bar.
Anh mặc một chiếc áo khoác dày, tay đút túi, xem ra rất ấm áp, khoảnh khắc nhìn thấy cô hai đầu mày anh nhăn tít lại, thật giống như đang trách cô ra ngoài một mình vào ban đêm.
Ở thành phố N, con đường này được mệnh danh là con phố của các quán bar, cứ tối đến là lại bắt đầu ăn chơi trác táng, một cuộc sống về đêm đầy màu sắc và trụy lạc.
Dọc con đường vào cửa quán bar loại người gì đều có đủ, nữ lang(*) ăn diện xinh đẹp tinh xảo, thanh niên mặc com lê thẳng tắp, và những ca sĩ hát rong với bộ ria mép nhếch nhác cầm cây ghitar trong tay… Nhưng cậu thiếu niên với bộ đồ đơn giản, cứ vậy đứng giữa đám người lại đặc biệt dễ thấy.
(*) Chỉ một nhóm người, trong ngữ cảnh này được hiểu là gái gọi, gái nhảy…
Trương Mạn nhìn đến phát ngốc.
Cô thích cậu thiếu này, đúng là đẹp trai mà, ngay cả khi cô quen biết anh đã lâu nhưng chỉ vừa nhìn anh là cô lại mặt đỏ tim đập.
—— “Đi theo tôi.”
Cậu thiếu niên băng qua đường lớn, không nhiều lời, xoay người đi về cửa chính, sau đó nói với bảo vệ một câu rồi quay đầu lại vẫy tay với cô.
Trương Mạn đi theo phía sau anh, thuận lợi đi vào quán bar.
Trong lòng cô hơi nghi ngờ, Lý Duy cũng là trẻ chưa thành niên, nhìn cũng không lớn hơn cô là bao, tại sao nhân viên an ninh kia không cản anh?
Song việc cấp bách bây giờ không phải là đứng đây xoắn xuýt chuyện này, Trương Mạn kéo tay áo Lý Duy trốn đằng sau anh, hơi nghiêng đầu chỉ để lộ mỗi đôi mắt, sau đó tìm kiếm bóng dáng Trương Tuệ Phương khắp nơi.
Kiếp trước, ngoài trừ mấy lần tới bắt học sinh trốn tiết thì quả thật cô chưa bao giờ ra ngoài qua đêm, y như rằng… rất ồn ào.
Trên sân khấu, đột nhiên DJ phóng thích tiếng trống, vũ khúc có tiết tấu nhịp nhàng, cùng với đó chính là giai điệu không ngừng lặp lại, tiếng nhạc có tần suất đinh tai nhức óc, lại thêm tiếng trống nặng nề khiến tai Trương Mạn căng ra, trái tim bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Thế nhưng đám người trẻ tuổi đang lắc lư ở chính giữa sàn nhảy kia lại hoàn toàn không quan tâm.
Chỉ cần có âm nhạc, là bọn họ có thể cuồng hoan.
Một cuộc sống ồn ào như vậy có thể khiến mọi người tự ảo tưởng rằng bản thân không cô đơn.
Tỷ như rượu, nó có thể khiến tâm trí bạn bị tê liệt sau đó không cần suy nghĩ.
Nhưng không hẳn là mọi người đến đây đều để nhảy, cũng có rất nhiều người tới đây một mình hoặc là cùng bạn bè uống vài ly.
Bên trong quán bar rất nóng, hai người cởi áo khoác sau đó tìm đến một chiếc ghế dài trong góc ngồi xuống.
Trương Mạn trốn sau lưng cậu thiếu niên, tiếp tục nhìn xung quanh, rất nhanh cô đã nhìn thấy Trương Tuệ Phương và Trịnh Chấp đang ngồi chỗ quầy bar, hai người bọn họ ngồi tới là gần, vừa nói vừa cười trong tiếng cụng ly.
Cô quan sát hành động của bọn họ, mặc dù có quen biết nhưng không tính là quá thân mật, thầm suy đoán lúc này hai người bọn họ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, chưa xác nhận quan hệ.
Cho nên, phải làm sao mới có thể quấy nhiễu quan hệ giữa hai người bọn họ trong giai đoạn này đây?
Lý Duy phát hiện từ sau khi bước vào quán bar cô gái cứ khăng khăng trốn sau lưng anh, không ngừng nhô đầu ra tìm kiếm xung quanh, cau mày, mặt mày rất nghiêm túc.
Anh nương theo ánh mắt của cô nhìn sang thì trông thấy một người phụ nữ dịu dàng ăn mặc chín chắn, đại khái là ngoài ba mươi tuổi, có gương mặt rất xinh đẹp.
Nhìn gò má kia, tựa hồ có năm, sáu phần tương tự cô.
Anh muốn hỏi cô tới quán bar làm gì, song lúc xoay người lại thì tay áo len sượt qua khuôn mặt đang nhô ra của cô, một chút áp lực này khiến khoảnh khắc đó gương mặt trắng mềm của cô biến hóa.
Anh nhớ tới cái cảm xúc mềm mại non mịn khi anh đưa tay lên lau vết bụi trên mặt cô trong cái lần đến bệnh viện tháo thạch cao đó.
Như thể dây thần kinh trên ngón tay cái có kí ức, bỗng nhiên có chút ngứa.
Cô gái nắm chặt ống tay áo của anh, nhìn chằm chằm về phía bên kia quầy bar, không nhìn rõ biểu cảm nhưng giọng có phần gấp gáp.
“Lý Duy, cậu nhìn bên kia xem, người phụ nữ mặc chiếc váy màu camel, là mẹ… tôi.
Bên cạnh là bạn trai mới của bà, ông ta không phải người tốt, cậu có thể nghĩ cách giúp tôi chia rẽ bọn họ không?”
Cô chau mày, cánh môi hơi dẩu, lúc nói chuyện hai má phúng phính cứ sóng xô sóng đẩy.
—— Xem ra bẹo sẽ rất tốt.
Ánh mắt cậu thiếu niên tối lại, trái cổ khẽ lăn.
“Này, cậu có nghe tôi nói không?”
Trương Mạn thấy anh không trả lời bèn lặp lại lần nữa.
Lúc này cậu thiếu niên mới lấy lại tinh thần, cẩn thận hỏi vài câu sau đó nghĩ ra một cách.
…
Trương Mạn nghe xong lời căn dặn của Lý Duy thì đi ra bên ngoài quán bar gọi cho Trương Tuệ Phương.
Trương Tuệ Phương đang trò chuyện với Trịnh Chấp, cảm nhận được di dộng rung nên lấy ra nhìn, thì ra là Trương Mạn.
Trong quán bar quá ồn nên không nhận cuộc gọi được, bà nói với Trịnh Chấp một tiếng sau đó đứng dậy đi vào toilet.
“Alo, Trương Mạn? Có chuyện gì sao con?”
“Mẹ có thấy cuốn sách Vật lí của con ở đâu không? Ngày mai con cần dùng nhưng lại tìm không ra.”
Trương Tuệ Phương cảm thấy lạ: “Không phải sách của con đều do con giữ à? Mẹ không thấy, con thử tìm ở trong phòng xem sao.”
“À… chiếc váy lần trước mẹ cho con í, mẹ để ở chỗ nào rồi ạ? Có thể con cần dùng đến nó ạ.”
“Trong ngăn kéo phía bên trái ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, con tìm thử xem.”
“… Con tìm không ra nơi, có phải mẹ nhớ nhầm rồi không nhỉ.”
“…”
Trương Mạn làm theo những gì anh đã dặn, cố gắng kéo dài thời gian.
Đợi đến khi Trương Tuệ Phương sắp hết kiên nhẫn với những câu hỏi của cô thì cô mới cúp điện thoại, lại lén lút đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lý Duy, nhìn về phía Trịnh Chấp.
Cô dụi dụi mắt.
Trịnh Chấp thật sự thừa dịp Trương Tuệ Phương không có mặt tán tỉnh một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm khác, người phụ nữ kia rất đẹp, nhìn mặt mũi đoán chừng mới hai mươi tuổi, dáng người muốn lồi lõm có lồi lõm.
Lúc này cô ta đang cười như một nhánh hoa run rẩy, lúc nói chuyện còn uốn một cái vặn một cái, thậm chí còn muốn dán lên người Trịnh Chấp.
Mà Trịnh Chấp cũng bận không thôi, khẽ đưa tay ôm lấy vòng eo cô ta, cứ mỉm cười dịu dàng nhìn chăm chăm cô ta mãi, đôi mắt đằng sau gọng kính vàng hơi nheo lại.
Dễ nhận thấy, ai cũng không cự tuyệt sự chủ động tiếp cận của phụ nữ.
Trương Mạn hô thầm một tiếng tốt quá rồi.
Thảo nào vừa nãy Lý Duy cầm lấy ví tiền, hóa ra là để thuê người tới mồi Trịnh Chấp.
Tuyệt quá, bây giờ Trịnh Chấp không thể ở cùng một chỗ với Trương Tuệ Phương nữa, háo sắc như ông ta, gặp được cô gái khác trẻ trung hơn xinh đẹp hơn chủ động quyến rũ thì làm gì còn để ý đến Trương Tuệ Phương nữa.
Y như rằng, Trương Tuệ Phưng từ toilet trở về nhìn thấy một màn này.
Bà vén mái tóc dài, đứng yên một lúc, cười khẽ.
Bà đứng tại chỗ cười một chặp rồi mới đi tới, lúc này hai người trước mặt đang im lặng.
Cô gái trẻ tuổi kia nhìn bà một cái, không thèm để ý, tiếp tục chạm cốc đối ẩm(*) với Trịnh Chấp.
(*) Vừa cụng ly vừa trò chuyện.
Mà Trịnh Chấp cũng ngẩn ra khi nhìn thấy bà, ấy thế mà ông ta giả vờ không quen biết gì bà cả, tiếp tục hành động tán tỉnh cô nữ lang trẻ tuổi kia, thế là bản tính của kẻ cặn bã đã bị tiết lộ rồi.
Trương Tuệ Phương nhìn cô gái kia cười cười, kéo cô ta ra, nâng ly rượu một cách duyên dáng sau đó giội thẳng lên bản mặt khiến người khác buồn nôn của Trịnh Chấp, cuối cùng bà giẫm lên đôi giày mười phân hất đầu, cầm lấy túi xách, đủng đỉnh đi ra khỏi quán bar.
Trương Mạn nhìn tới là hăng hái, thầm vỗ tay khen hay trong lòng, nụ cười trên khóe miệng không thể dừng lại.
Lấy tính tình của Trương Tuệ Phương mà nói thì ầm ĩ thành cục diện này hẳn sẽ không thể quay lại nữa rồi.
Không hổ là Trương Tuệ Phương, làm hay lắm! Hai tay cô bưng mặt, trái tim thả lỏng, không nghĩ chuyện này sẽ giải quyết dễ dàng như vậy.
Cô không có thì gian nhìn bộ dạng há miệng khiếp sợ của Trịnh Chấp sau khi bị bà giội ly rượu đỏ, mà chỉ dõi theo bóng lưng của Trương Tuệ Phương.
Bà đi tới là bình tĩnh, mỗi bước đi như thể sinh ra gió, như thể bà không hề buồn bã gì cho cam.
Trương Mạn lại vui mừng, còn tốt là cô phát hiện sớm chứ nếu để đến lúc Trương Tuệ Phương thật sự qua lại với ông ta, yêu ông ta nhiều hơn, e rằng chuyện sẽ không dễ dàng tới vậy.
Có thể có là do Trương Mạn nhìn quá chuyên tâm, giống như Trương Tuệ Phương cảm giác được gì đó nên quay đầu lại nhìn về phía này.
Thế là Trương Mạn đột ngột đối diện với ánh mắt của bà, sợ hết hồn bèn vội vàng nghiêng người ôm chầm lấy cậu thiếu niên bên cạnh, ôm tới là chặt, đồng thời còn vùi mặt thật sâu vào ngực anh.
Tựa hồ như thế có thể che giấu chính mình.
Cô căng thẳng chôn mặt vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Đừng nói chuyện, nhìn thử xem mẹ tôi đã đi ra cửa chưa?”
Lý Duy ngẩn ra.
Không giống với lần trước cô chôn mặt vào ngực anh khóc, khi đó anh chỉ nóng lòng dỗ dành cô nên không chú ý nhiều.
Nhưng lần này, mỗi một dây thần kinh chạy dọc cơ thể đều đang nhắc nhở anh hiện tại, ngay lúc này cô đang ở trong ngực của anh.
Nhiệt độ cùng nhịp tim của cô gái đều thông qua chiếc áo dệt kim truyền tới lồng ngực của anh, hai tay cô vòng ra sau lưng anh, ôm anh tới là chặt, đến nỗi giữa hai người bọn họ gần như không hề có khe hở.
Bởi vì xung quanh đều tù mù khiến giác quan của anh càng trở nên bén nhạy.
Trong quán bar ầm ĩ là thế, tiếng trống cùng âm thanh nam nữ la hét đinh tai nhức óc là thế, song khoảng khắc đó cậu thiếu niên nghe rõ tiếng trái tim mình đập dữ dội.
“Tùng, tùng, tùng…”, tiếng trống bên ngoài càng nhanh bao nhiêu, tiếng trái tim anh càng chao đảo bấy nhiêu.
Vào lúc này khứu giác của anh cực gì bén nhạy, anh ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cô, trong cỗ hương thơm ấy còn xen lẫn vị sữa ngọt ngào.
Cơ thể cô mềm mại như vậy, ôm anh chặt tới như vậy, dán vào lồng ngực khiến anh cảm thấy máu huyết trong người sôi tới đỉnh đầu, da đầu cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Dây thần kinh hai bên huyệt thái dương lại bắt đầu nảy lên, nhưng lần này không phải là nôn nóng bất an mà là một loại cảm giác khiến anh khó thể hình dung.
Phảng phất có một vạn con kiến đang bò qua đầu quả tim của anh, chúng gặm nuốt lấy anh, như thể nếu anh còn không làm một chuyện gì đó thì nó sẽ không sẽ không dừng lại.
Một người quy củ, cũng sẽ có tà niệm.
Thế là anh đưa tay lên, một bàn tay đặt sau lưng cô, một bàn tay đè gáy cô lại, ép cô càng dán chặt vào người anh.
Mãi đến khi ấn toàn bộ cơ thể cô vào ngực mình, anh mới khẽ tựa cằm l3n đỉnh đầu cô, có như thế cảm giác ngứa ran nuốt lấy trái tim người, mới thuyên giảm đôi chút.
Cậu thiếu niên nhìn vào cánh cửa trống rỗng, nơi sâu xa của trái tim bị ma quỷ dẫn đường, anh khàn giọng nói dối: “Đừng động, dì còn chưa đi.”
—— Tự nhiên trở thành kẻ tái phạm.
Tác giả có lời muốn nói:
Nói lớn lên cho chị nghe nào! Ngọt hay không ngọt! Hãy để tôi nghe thấy giọng của các chị em nào! Ha ha ha ha ah ~~.