Chương 114: Thường nhật (1)

Chương 114: Thường nhật (1) Thật muốn xem tận mắt quá. Nhưng công viên không cho hắn cơ hội đó, đứng tại chỗ bỗng nhiên hắn thấy nhẹ đầu, cả người bồng bềnh lên. Không, nói chính xác hơn, họ giống như mất đi thực thể, chỉ còn lại ý thức, không trọng lượng mà bay lên. Dư Hạnh không nhìn thấy Triệu Nhất Tửu và Vương Tuyệt, nhưng mơ hồ nhận ra họ ở gần đó. Ý thức của họ trôi lên không trung và bị đẩy xa dần bởi một lực đẩy. Dư Hạnh dần thấy được toàn cảnh công viên, lại nhìn thấy đồng hồ quay về không giờ, Alice bước ra từ tháp. “Chúc mừng các bạn rời khỏi công viên Alice!” Giọng nói trống rỗng của cô ta vang lên bên tai từng suy diễn giả. Alice đứng trước quảng trường, ngước nhìn các suy diễn giả bay đi ngược chiều, khuôn mặt vốn dĩ như cơ khí của cô ta bất ngờ nở một nụ cười cực kỳ sống động. Như thể một con quỷ vật giả làm vật vô tri vô giác, đột nhiên bỏ đi lớp ngụy trang. Dư Hạnh nhìn xuống từ góc độ như đang ở trên cao, hiểu ra một điều. Đây thật sự là một công viên sao? Quả nhiên, ngay sau đó, công viên phong cách steampunk trong tầm nhìn của các suy diễn giả như bị xé ra từng mảnh, lộ ra một sự thật đen tối. Từng luồng khí đen từ các công trình như bị đốt cháy bốc lên, Alice cũng mất đi vẻ bề ngoài xinh đẹp, trở thành một con quỷ khô héo mặc váy lolita đen. Từ một công viên với bánh răng và kim loại biến thành một địa ngục héo úa, mục nát. Các quy tắc của thế giới hoang đường chắc chắn có nhiều lỗ hổng. Giống như các bản thử nghiệm game và sản phẩm của công ty Garena, bug là chuyện bình thường. Vậy nên, công viên Alice ở trạng thái ban đầu, rất không hoàn thiện, đối với khách tham quan… Dư Hạnh cảm thấy nơi này thực chất là một dạng địa ngục khác. Địa ngục chuyên trừng phạt những kẻ phạm tội. Chặt tay, ngạt thở, nướng chín, giật mình, nghi ngờ, giết lẫn nhau… Tất cả chỉ là dưới danh nghĩa vui chơi, mang đến hình phạt thể xác lẫn tinh thần cho những suy diễn giả này. Tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy? Vì Dư Hạnh không tin rằng trong một trò chơi suy diễn như thế này, lại tình cờ tập hợp được hai thành viên của Đan Lăng Kính, một kẻ giết người hàng loạt và chính mình – cũng không phải người tốt. Còn về Triệu Nhất Tửu và Vương Tuyệt, hắn có linh cảm rằng hai người này cũng có quá khứ đen tối của riêng mình. Alice trở nên xấu xí vô cùng, khuôn mặt đầy lỗ hổng, nếp nhăn khắp nơi, làn da đen như bị rút hết nước, chỉ còn lại hai con mắt đỏ ngầu phát ra ánh sáng đỏ. Cô ta vuốt ve chiếc váy của mình, đột nhiên phát hiện thiếu một viên đá quý ở gấu váy. Lập tức, cô ta trở nên hung dữ, thét lên: “Ai đã lấy viên đá quý của ta!” Ánh mắt đảo quanh một lúc, rồi dừng lại trên ý thức của Dư Hạnh: “Ngươi – kẻ trộm, trả lại viên đá quý cho ta!” Dư Hạnh: “Ồ.” Trong giây lát, hắn thấy trước mắt mờ dần, khi trở nên rõ ràng, hắn đã đứng trước kho dụng cụ thể thao, xung quanh là biển người, bốn tiếng hơn trong trò chơi suy diễn, ngoài đời chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng khi hắn bóp viên hồng ngọc trong túi quần, quay đầu lại, ánh mắt kỳ lạ của Chúc Yên vẫn chưa kịp thu hồi, bị hắn bắt gặp ngay. “Nhìn anh làm gì?” Hắn cười. Trong mắt những người khác, hắn lẽ ra luôn đứng đây, có lẽ chỉ ngây người một chút. Chúc Yên chen qua đám đông, bước tới vài bước, quan sát hắn một lượt: “Vừa rồi anh đi đâu?” Xung quanh vẫn là biển người chen chúc, tất cả vật dụng cá nhân trên người Dư Hạnh đều còn nguyên, mọi trạng thái trong quá trình suy diễn đều không mang về hiện thực. Ngoại trừ viên hồng ngọc và chiếc hộp quà màu đen trong túi quần, hắn như chưa từng đi đâu, luôn ở đây. Nhưng Chúc Yên đã nhận ra điều này và không lấy làm lạ. Dư Hạnh đưa ánh mắt quan sát, mỉm cười thân thiện với Chúc Yên: “Vừa rồi anh ở đây mà.” Nói dối! Chúc Yên nhìn thấy nụ cười quen thuộc đó, liền biết chắc chắn Dư Hạnh lại làm điều gì đó không thể nói cho cô ấy biết. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô ấy hỏi về một số vấn đề, Dư Hạnh đều có biểu cảm này, bây giờ cô ấy đã thành thói quen - điều này có nghĩa là cô ấy nên kiềm chế sự tò mò, không nên hỏi thêm nữa. “Hứ.” Chúc Yên liếc hắn một cái rồi nói: “Vụ án xảy ra rồi, không biết hôm nay lễ kỷ niệm của trường có thể diễn ra bình thường không.” Trong khi cô ấy lẩm bẩm, Dư Hạnh nhận được thông báo kết toán của hệ thống suy diễn trong đầu. Do việc đi đi về về quá nhanh, ngay cả kết toán suy diễn cũng được phát trực tiếp vào thông báo của mặt nạ. 【Thông báo suy diễn: Trò chơi suy diễn phản chiếu “Công viên Alice” đã kết thúc】 【Sự thật vụ án được khôi phục 80%】 【Mức độ biến dị nhân cách tăng: 0】 【Đánh giá: A】 【Nhận được điểm suy diễn: 500 (không có cốt truyện) (thưởng đánh giá) (đóng góp suy diễn)】