Chương 82: Bất thường và thối rữa (2)

Chương 82: Bất thường và thối rữa (2) Rõ ràng, lúc này, Dư Hạnh chọn làm người cản trở quỷ vật. Con dao găm để lại một lỗ hổng trên đầu Chu Vịnh Sanh, bên trong không có máu, chỉ có những thứ không thể diễn tả được. Dư Hạnh bước vài bước áp sát phía sau Chu Vịnh Sanh, vặn dao, khiến cậu ta đau đớn gào thét. “Khì.” Tiêu Tuyết Thần bên cạnh thấy Dư Hạnh giúp mình cản lại đòn tấn công, môi khẽ nhếch, đột nhiên trong tay xuất hiện một khẩu súng lục nhỏ màu đen. Cô ấy nhắm súng vào đầu Chu Vịnh Sanh, nơi bị Dư Hạnh để lộ, và bóp cò một cách dứt khoát. “Pằng!” Tiếng súng nổ làm màng nhĩ Dư Hạnh ù lên, thu hút sự chú ý của mọi người khác. “Lễ vật?” Dư Hạnh lẩm bẩm, cảm nhận được luồng khí đặc biệt từ khẩu súng, giống như tờ giấy da của anh em nhà Hứa. Đầu Chu Vịnh Sanh trúng đạn, nơi bị bắn xuất hiện những làn khói đen, khói đen như có ý thức chia thành hình dạng của các sợi xích, bao quanh đầu cậu ta. Ngay lập tức, tiếng hét của Chu Vịnh Sanh yếu đi, động tác cũng chậm lại đáng kể. Có thể trói buộc quỷ vật? Mắt Dư Hạnh sáng lên, nảy sinh chút hứng thú với khẩu súng này. Nhưng Chu Vịnh Sanh không dễ đối phó, cậu ta dù sao cũng là một boss trong trò chơi, chỉ trong hai giây, các sợi xích đã vỡ nát, cậu ta nắm lấy Dư Hạnh, bàn tay cứng như sắt của cậu ta chộp vào ngực Dư Hạnh, nhưng Dư Hạnh đá một cú mạnh, lực không giống người thường khiến Chu Vịnh Sanh bị đá bay hai mét, móng tay chỉ kịp rạch một đường trên cánh tay Dư Hạnh. Chiếc áo lông bị xé rách một vệt, hai vết máu xuất hiện trên cơ bắp rắn chắc của cánh tay Dư Hạnh, hắn cảm thấy đau đớn, liếc mắt nhìn một cách thờ ơ. Vết thương này… không chí mạng. Và vết thương không chí mạng đối với hắn… Ngay giây sau, khi Chu Vịnh Sanh rơi xuống đất, hai vết máu đã bắt đầu lành lại. Hắn giữ kín chuyện này, không để ai khác nhìn thấy tình trạng vết thương. Một cái chết cần thiết đã là điều tối đa mà hắn có thể biểu hiện trước mặt người khác, có thể dùng tính năng của lễ vật để che giấu. Nhưng nếu người khác phát hiện ra vết thương của hắn sẽ lành rất nhanh… hắn sẽ gặp rắc rối lớn. Con dao trong tay phản chiếu ánh sáng nhấp nháy, Dư Hạnh lộ ra vẻ mặt phấn khích. Trong khi hắn và Tiêu Tuyết Thần đang trực diện chiến đấu với Chu Vịnh Sanh, Carlos cũng không đứng yên. “Chu Khánh Hải, bảo những người dân đừng động đậy.” Nhìn thấy một số dân làng có xu hướng đứng lên tấn công họ, Carlos ra lệnh cho Chu Khánh Hải. Chu Khánh Hải sợ hãi: “Tôi tôi tôi làm sao để họ đừng động đậy?” “Nói với họ là được.” “Ô ô, cái đó!” Chu Khánh Hải vươn cổ ra, hét về phía dân làng đang quỳ ngoài từ đường, “Các người đừng, đừng có loạn động nhé!” Dân làng không hài lòng nhìn nhau, vì vị trí trưởng làng của Chu Khánh Hải là người lãnh đạo họ, nên họ đành phải nghe lời. Carlos chạy đến giữa đám dân làng, cầm dao nhỏ, cắt vào ngọn nến đang cháy. “Phụt.” Một tiếng nhỏ, cây nến tắt ngay. Hắn ta nhìn Chu Vịnh Sanh, Dư Hạnh và Tiêu Tuyết Thần, lập tức tiếp tục hành động, các ánh nến lập tức lần lượt tắt. Hai bên từ đường, những cây nến cũng đang bị anh em nhà Hứa và Ngụy Phàm nhanh chóng dập tắt. Mọi chuyện có vẻ như đang đi vào hồi kết ổn thỏa. Nhưng Chu Vịnh Sanh sẽ không dễ dàng để kế hoạch của mình bị phá hủy, cậu ta thấy Dư Hạnh còn ghê gớm hơn cả cậu ta, Tiêu Tuyết Thần thì xa quá khó giết, ngay lập tức cậu ta lợi dụng vị trí quay lại bên cạnh quan tài đen. Cậu ra đặt hai tay lên thành quan tài, miệng lẩm nhẩm lại câu chú của Chu Phát Tài trước đó, giọng khàn khàn khó phân biệt: “Kẻ đã khuất không thấy lảng vảng, ngoài sinh tử không diệt không tắt…” Trong lòng tất cả những người có mặt đều dâng lên một cảm giác hoang mang khó tả. Khi nắp quan tài bị hất tung trước đó, cái đĩa đựng nến đặc biệt cũng rơi xuống đất, sáp nến rơi vãi khắp nơi, nhanh chóng đông lại và để lại những vệt trên nền đất. Theo lời niệm của Chu Vịnh Sanh, cái đĩa nến và quan tài đen đều bắt đầu rung lên, như thể đạt đến một sự cộng hưởng nào đó. Tiêu Tuyết Thần đang chuẩn bị bắn phát súng thứ hai thì đột nhiên phát hiện tay chân mình lạnh ngắt, ánh mắt không tự chủ mà hướng về phía cái đĩa nến, hoàn toàn không thể tập trung. Hơn nữa, phần cẳng tay của cô ấy, thịt đột nhiên trở nên mềm nhũn, như sắp thối rữa. Tình trạng này khiến cô ấy kinh hãi, biết rằng mình đã bị trúng lời nguyền, lập tức sử dụng khả năng đầu tiên của 【Mắt Sinh Mệnh】, rút 15% máu trong cơ thể, tạo cho mình một lớp bảo hộ mà không ai có thể nhìn thấy. Lập tức, tốc độ thối rữa của cơ bắp giảm đi, cô ấy chống chọi với cảm giác choáng váng do mất máu, cắn răng giơ súng lên lần nữa. Phát súng này không thể tránh khỏi việc bắn trượt, viên đạn trúng vào chân Chu Vịnh Sanh, nhưng tiếc là Chu Vịnh Sanh lúc này không cần di chuyển, chân bị tê liệt cũng không làm gián đoạn lời niệm của cậu ta.