Chương 89: Hiện trường vụ án mạng (1)
[Dịch] Trò Chơi Suy Diễn
04:10 - 14/09/2024
Chương 89: Hiện trường vụ án mạng (1)
Sáng sớm, sau khi xác nhận thời gian với Chúc Yên, Dư Hạnh đã đặc biệt chuẩn bị.
Hắn mặc một chiếc áo thun in hình màu trắng cỡ lớn, trên mạng gọi là “Áo thun nam phong cách Hàn Quốc tay lửng rộng rãi phong cách học viện”, mặc dù hắn không hiểu sao cái tên dài dòng này lại có tác dụng gì, nhưng tên thì khó chịu, còn áo thì cũng được, phối với một chiếc quần bò lửng, đeo một chiếc vòng tay thể thao bản to, trông rất bắt mắt, nhìn vào thấy trẻ ra nhiều.
Ừm… đây là bộ trang phục mà Chúc Yên mua cho hắn trên mạng theo gu thẩm mỹ cá nhân của cô ấy, Dư Hạnh đoán là mặc thế này hợp với gu của giới trẻ hiện nay.
Ít nhất Chúc Yên chắc sẽ rất vui, giống như lần trước hắn đến họp phụ huynh cho cô ấy vậy.
Dư Hạnh đội mũ lưỡi trai rời khỏi khu dân cư, mua bốn cái bánh bao, quét một chiếc xe đạp nhỏ bên đường, chậm rãi đạp về hướng Đại học Duệ Bác.
Khi đến cổng trường, Chúc Yên đang đứng nói chuyện với vài người bạn ở chỗ râm mát, có vẻ như đang chờ hắn.
Dư Hạnh dừng xe, phát hiện mới chỉ chín giờ sáng mà người đã rất đông, hắn bỏ qua mọi ánh nhìn xung quanh, nhẹ nhàng bước về phía Chúc Yên.
“Thật sự là anh trai chứ không phải bạn trai sao? Cậu nói là người nhà đều không ở thành phố Di Kim mà~” Hắn nghe thấy giọng của cô gái trang điểm nhẹ đứng cạnh Chúc Yên đang đùa giỡn.
“Đừng nói bậy nữa.” Chúc Yên tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo thun hở vai có thiết kế rất tinh tế và quần short cạp cao, gấu áo cắm vào trong quần, tôn lên vòng eo thon gọn của cô ấy.
Cô ấy nghe thấy câu hỏi này liền thấy đau đầu, giải thích cũng không xong, đành theo suy đoán của bạn: “Cậu mỗi ngày khoe ân ái là đủ rồi, đừng có luôn nghĩ người khác cũng đã có đôi có cặp chứ.”
“Hứ, tớ nào có khoe ân ái đâu.” Cô gái trang điểm nhẹ vừa nói, vừa ôm lấy cánh tay bạn trai bên cạnh.
Chúc Yên trừng mắt nhìn cô ấy.
Đây đều là bạn cùng câu lạc bộ âm nhạc của cô ấy, sáng nay không có việc gì làm, đến đây tò mò xem cô ấy mời ai.
Đang nghĩ vậy, cô ấy liền nhận ra câu trả lời từ ánh mắt thay đổi của các bạn.
Ngay lúc đó, túi nhựa đựng bánh bao dính dầu được móc vào ngón tay của cô ấy, giọng nói quen thuộc mang theo tiếng cười: “Bữa sáng, bánh bao nhân thịt, ăn nhanh đi.”
(Chúc Yên với Dư Hạnh khá thân thiết, mình sẽ đổi xưng hô thành anh em qua lại)
Nhận lấy bánh bao, khóe miệng Chúc Yên nhếch lên.
Cô ấy thực sự chưa ăn sáng, bụng cũng đang kêu lên.
“Đây là... đây là anh trai của cậu à?” Một vài cô gái lại gần, vừa hồi hộp vừa phấn khích, mắt sáng rực: “Thật là... quá...”
“Chào các bạn.” Dư Hạnh khuôn mặt đầy vẻ ôn hòa, giống hệt như một đàn anh vô hại.
Chúc Yên gật đầu, tranh thủ trước khi những cô bạn kịp xin số WeChat của Dư Hạnh, cô ấy cắt đứt khả năng này: “Ừ, anh trai mình, không giới thiệu cho các cậu đâu. Các cậu nhìn cũng đã nhìn rồi, tò mò cũng đã thỏa mãn rồi nhỉ? Chúng mình đi đây.”
Thực ra cô ấy không có mối quan hệ bạn bè đặc biệt thân thiết ở đây, việc chịu đựng ánh mắt tò mò từ sáng tới giờ đã là giới hạn giữ phong thái của cô ấy rồi.
“Sao anh không đi xe tới?” Cô ấy liếc nhìn xung quanh, toàn là dòng xe chậm rãi, một số xe đang tiến vào bãi đậu của trường, còn một số đậu ngay trước cổng trường, làm cho khung cảnh thêm phần chật chội.
“Thế này mà còn đi xe à?” Dư Hạnh liếc nhìn theo hướng cô ấy chỉ, bất đắc dĩ nói, “Nếu anh còn lái xe tới, chắc là đầu anh bị kẹp cửa rồi.”
“Phụt.” Chúc Yên cũng cảm thấy mình hỏi thừa, cô kéo tay Dư Hạnh bước vào trong trường, “Đi nào đi nào, buổi chiều câu lạc bộ âm nhạc chúng ta có biểu diễn ở hội trường lớn, em giữ cho anh một vé rồi, buổi sáng em sẽ dẫn anh đi chơi!”
Những người khác trong câu lạc bộ âm nhạc bị cô bỏ lại tại chỗ, một cô gái muốn chạy theo làm quen, vừa động chân đã thấy Dư Hạnh quay đầu lại.
Ánh mắt đó chính xác dừng lại trên người cô ấy, mang theo một chút u ám và cảnh cáo.
Ngay lập tức, cô gái cảm thấy như bị thứ gì đó đáng sợ nhìn chằm chằm, sợ đến mức đứng yên tại chỗ, vài giây sau mới hoàn hồn, có chút mơ màng: ánh mắt vừa rồi là ảo giác sao?
Chúc Yên và Dư Hạnh đã biến mất.
Các câu lạc bộ của Đại học Duệ Bác thực sự đã dồn hết sức cho các hoạt động kỷ niệm trường, từ sáng sớm đã đầy năng lượng, Chúc Yên dẫn Dư Hạnh đi quanh nửa trường, thấy đủ loại trò chơi nhỏ.
Đáng tiếc, Dư Hạnh hoàn toàn không hứng thú với mấy trò này, Chúc Yên cũng vậy, cô ấy cân nhắc đến thể lực yếu kém của Dư Hạnh, không lâu sau đã dẫn hắn tới tầng hai của quán trà sữa trong trường, gọi hai cốc trà sữa rồi ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ.