Chương 235

Trợ Lý Kiến Trúc Sư

15:21 - 17/12/2022

Văn phòng Rogers tiếp quản một dự án ở Trung Quốc. Trương Tư Nghị được chỉ định là nhà thiết kế chính chịu trách nhiệm cho toàn bộ quá trình đàm phán liên lạc với Bên A ở trong nước. Vì mục đích này, cậu có một số cơ hội bay qua bay lại trong và ngoài nước. Lần thứ nhất về nước vì việc công, mặc dù công việc bận rộn, Trương Tư Nghị vẫn dành thời gian trở lại Nam Kinh thăm ba mẹ. Đây là lần đầu tiên Trương Tư Nghị về nhà sau khi ba Trương “thông suốt”. Lần này gặp nhau, ba Trương quả nhiên cau mặt lại, thái độ hết sức khó chịu. Trương Tư Nghị lấy ra một số sản phẩm chăm sóc sức khỏe được mang về từ Vương quốc Anh ở trong vali, chủ động tích cực nói: “Ba ơi, nghe nói gần đây khớp xương của ba không tốt lắm, con đã mua hộp dầu tôm đỏ[1] cho ba, ba ăn một ít, tốt cho khớp và thấp khớp ạ.” Ba Trương thờ ơ “ừ” một tiếng, như thể lần đầu tiên nhận biết con trai mình. Ông lặng lẽ nhìn cậu và muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Trương Tư Nghị lấy ra nhiều chai lọ, còn mua cho mẹ cậu một bộ sản phẩm chăm sóc cao cấp từ cửa hàng miễn thuế, cuối cùng cậu mới đem ra một chai rượu ở dưới đáy vali, đưa cho ba Trương, nói: “Ầy, đây là Cố Tiêu đặc biệt bảo con mang về tặng ba.” Ba Trương nghe xong, đôi mắt sáng lên: “Cậu ấy tặng ba rượu làm gì?” Trương Tư Nghị mỉm cười và giải thích: “Bọn con đã cùng nhau đến Wales chơi vào lễ Phục sinh. Nếm thử rượu tự ủ của một quán rượu ở thị trấn nhỏ, hương vị ngon hơn những loại whisky nổi tiếng nhiều. Cố Tiêu thấy ba thích uống rượu nên mua hai chai, một chai tặng ba, một chai tặng ba anh ấy.” Ba Trương cẩn thận quan sát tỉ mỉ chai rượu, cái miệng cứng ngắc từ từ nở một nụ cười yếu ớt, rõ ràng là rất vui, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Có tâm, thay ba cảm ơn cậu ấy.” Sau đó, ông chỉ vào các sản phẩm chăm sóc sức khỏe trên bàn và dặn dò Trương Tư Nghị: “Mấy cái kia, con phải để ý một chút. Lấy ít sản phẩm sức khỏe này tặng cho ba mẹ Cố Tiêu.” Trương Tư Nghị cười thầm trong lòng. Thực tế, cậu đã chuẩn bị trước đó, nhưng vẫn phối hợp trả lời: “Dạ.” Những chuyến công tác sau đó, Trương Tư Nghị cũng cố gắng tranh thủ về nhà trong lịch trình bận rộn của mình, mỗi lần cậu đều mang theo một vài món quà nhỏ mà Cố Tiêu mua cho ba Trương, nào là cà vạt, thắt lưng, áo sơ mi... Đừng đánh giá thấp sức mạnh của những viên đạn bọc đường này, sau vài tháng, thái độ của ba Trương đã dịu đi rất nhiều. Mặc dù ông không vạch trần, nhưng thỉnh thoảng ông lại nghe ngóng cách nhìn của con trai đối với Cố Tiêu, bình thường họ chung sống như thế nào. Xem ảnh chụp là một chuyện, nghe chính miệng Trương Tư Nghị miêu tả lại là một chuyện khác. Trương Tư Nghị không còn là đứa trẻ ấu trĩ thích hờn dỗi gây chuyện với ba cậu vài năm trước. Trong mấy năm qua, cậu cũng học được bảy, tám phần kỹ năng diễn xuất của Cố Tiêu, biết lắng nghe và biết đối đáp với ba mình. Các chuyến công tác xuyên biên giới không chỉ phải ngồi máy bay đường dài, mà còn bị lệch múi giờ mỗi khi đến một địa điểm, xem xét hiện trường, báo cáo, ký hợp đồng... Thể lực của Trương Tư Nghị không được như xưa, hầu hết năng lượng đều tập trung vào dự án, mỗi lần về nhà khuôn mặt cậu đều hốc hác, tiều tụy. Khi dự án kết thúc, cậu dành thời gian để về nhà lần cuối. Lúc ăn cơm thấy ba Trương thường xuyên nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của cậu, Trương Tư Nghị sững sờ, bây giờ mới phát hiện cậu quên tháo chiếc nhẫn trên tay trái! Trương Tư Nghị cuộn tay, lo lắng đến mức không ăn được một bữa cơm ngon. Sau bữa ăn, ba Trương gọi Trương Tư Nghị một mình vào phòng đọc sách, định xét hỏi rõ ràng, nhưng nhìn vẻ mặt bồn chồn và mệt nhọc của con trai, cuối cùng ba Trương vẫn không đành lòng. Đứa nhỏ lớn rồi, trưởng thành rồi, có sự nghiệp riêng, cũng có cái nhìn chín chắn. Ông là một người cha, nói những lời giáo dục nặng nề đã không còn ý nghĩa. Ba Trương thở dài, đi ngay vào điểm chính: “Chuyện của con và Cố Tiêu, ba và mẹ con đều biết.” Trương Tư Nghị biểu lộ sự ngạc nhiên đáng có, cũng giả vờ ngớ ngẩn nói: “Ba, ba mẹ làm sao biết?” Ba Trương: “Hừ, ba là ba con, có cái gì ba không biết? Con vừa há miệng ba đã thấy đáy họng con, một ánh mắt của con ba nhìn là biết tỏng trong lòng con đang nghĩ gì!” Trương Tư Nghị: “...” (=_=) Thật sao? Ba Trương liếc nhìn về hướng bàn tay cậu giấu phía sau, nói: “Các con đã đeo nhẫn cho nhau rồi à? Cái này là đã xác định cả đời rồi đấy hả?” Trương Tư Nghị cúi đầu, yếu ớt hỏi: “Ba ơi, ba thật sự có thể tiếp nhận bọn con sao?” Ba Trương nói: “Vậy ba có thể bắt các con làm gì? Nếu ba không chấp nhận, các con định ở lại nước Anh cả đời không về nữa phải không?” Trương Tư Nghị: “Con không có...” Ặc, ba cậu cho là họ đến Anh vì muốn trốn tránh ba mẹ? Ba Trương khoát tay nói: “Được rồi, con không cần phải giải thích với ba nữa, may mà người con tìm là Cố Tiêu, trước đó ba đã thay các con đả thông tư tưởng cho người nhà họ rồi, họ đều có thể thấu hiểu, các con cũng đừng che giấu, cứ chạy qua chạy lại trong và ngoài nước không phải là chuyện lâu dài, nên trở về thì trở về đi.” Trương Tư Nghị nhìn người ba đáng yêu, chỉ cảm thấy buồn cười và cảm động, cậu không thể không bước tới, ôm chầm lấy ba, run rẩy nói một cách trìu mến: “Ba ơi, cảm ơn ba...” Ba Trương đỏ mặt, kiêu ngạo khẽ khịt mũi. Sau khi giải thích về quyết tâm lấy giấy phép với ba Trương, cũng thề thốt cậu chắc chắn sẽ nhanh chóng về nước, Trương Tư Nghị lên máy bay với một trái tim phấn khích. Thuận lợi hoàn thành xong một dự án, trong quá trình này còn đánh hạ boss Trương lớn, cậu thật sự không kịp chờ đợi muốn nói những tin vui này cho Cố Tiêu. Tối hôm đó, Cố Tiêu đích thân nấu bữa tối dưới ánh nến cho Trương Tư Nghị, tiếp đến hai người cùng nhau tắm rửa và làm tình, cho đến khi kiệt sức, Trương Tư Nghị mới ôm lấy Cố Tiêu, nói: “Chính miệng ba em nói với em ông ủng hộ chúng ta, còn bảo chúng ta về nước sớm.” Cố Tiêu khẽ mở mắt, vui mừng nói: “Nhanh thế sao! Có phải ba em bị xúc động bởi những món quà anh tặng không?” Họ vốn tưởng rằng sẽ mất một thời gian dài từ sự mở mang đầu óc của ba Trương cho đến lúc họ chính thức công khai bộc lộ. “Thôi đi, chuyện tốt đều là công lao của anh hết chắc?” Trương Tư Nghị đắc chí lắc lư tay trái của mình, nói, “Lần này về nhà quá vội vàng, thân thể cũng mệt mỏi, quên tháo nhẫn, ba em nhìn thấy, có lẽ không nhịn được nữa nên trực tiếp tìm em đàm luận.” Trương Tư Nghị cẩn thận kể lại nội dung cuộc trò chuyện của cậu và ba cậu với Cố Tiêu. Cố Tiêu nghe xong, cười nói: “Cho nên nói, bởi vì "chiếc nhẫn" nên em và ba mới có thể thành thật với nhau. Vậy chính là công lao của anh rồi còn gì? Chiếc nhẫn do anh tặng mà.” Trương Tư Nghị tức giận đến mức xù lông ngay lập tức: “Này!” Cố Tiêu nắm lấy bàn tay trái của cậu, đan bàn tay anh vào: “Ha ha, đùa em thôi, được rồi, được rồi, em chính là đồ ngốc cũng có phúc của đồ ngốc, quên tháo nhẫn mà có thể phát triển thành loại chuyện tốt này.” Trương Tư Nghị khẽ cắn môi, nhớ đến một chuyện cũ, đè lên Cố Tiêu, ép hỏi: “Nói đến chiếc nhẫn, em vẫn muốn hỏi anh, thật ra ban đầu anh định tặng nó làm quà sinh nhật lần thứ hai mươi ba của em, phải không?” Cố Tiêu sửng sốt: “Sao em biết?” Trương Tư Nghị nói với Cố Tiêu việc cậu dẫm phải hộp nhẫn khi đi vệ sinh vào tối hôm đó. Cậu cất giữ chuyện này trong lòng từ lâu, chẳng qua Cố Tiêu đã tặng cậu nhẫn rồi, cậu vẫn không nhắc đến, tận dụng bầu không khí tốt đẹp ngay lúc này, đưa ra cũng không ngại: “Em luôn tò mò, tại sao anh đột nhiên đổi thành điện thoại? Quyết định tặng nhẫn không thể thay đổi tùy tiện được?” Một vết phớt hồng khả nghi lóe lên trên khuôn mặt của Cố Tiêu, anh im lặng một lúc, giải thích: “Lúc đó, chúng ta mới bên nhau tròn một năm, trước khi tặng anh đã xoắn xuýt rất lâu, sợ dọa em sợ, vừa khéo em bị mất điện thoại nên tặng điện thoại di động trước. Sau đó, chúng ta lần lượt nhận được offer của đại học A, quyết định đi ra nước ngoài cùng nhau. Em gọi điện thoại bảo anh về nhà, ôm anh hỏi anh mấy câu "có biết không"... Khi ấy, anh cảm thấy, là thời điểm đưa nhẫn.” Trương Tư Nghị nhớ lại cảnh tượng đó cũng bùi ngùi không thôi: “Tại sao không tặng vào ngày kỷ niệm hẹn hò, mà ở sân bay mới đưa?” Cố Tiêu hơi nghiêng đầu: “Luôn cảm thấy rằng đưa vào ngày kỷ niệm có chút kiểu cách, nên muốn đợi một cơ hội thích hợp hơn.” Trương Tư Nghị vội la lên: “Đi bộ giữa chừng ở sân bay có "cơ hội thích hợp" nào sao!?” Cố Tiêu: “...” “Đợi đã...” Trương Tư Nghị sững sờ, đầu óc cậu chợt lóe lên tia sáng. Mặc dù cảm thấy không thể tin được, cậu vẫn hỏi: “Chẳng lẽ bởi vì lúc đó anh... ghen với Phó Tín Huy?” Nhìn thấy đôi mắt lập lòe của Cố Tiêu, đầu anh nghiêng đi không nói, Trương Tư Nghị lại càng khẳng định! Không sai, chỉ vì khó chịu cậu nói chuyện điện thoại với Phó Tín Huy, nên Cố Tiêu đã cố tình đưa nhẫn vào lúc đó, để làm gián đoạn cuộc gọi của họ... Mẹ nó, thật là trẻ con! Mệt cậu thầm cảm động lâu như vậy! (= 皿 =) [1] Dầu tôm đỏ là một loại thực phẩm chức năng có nguồn gốc từ loài tôm đỏ (krill), có hiệu quả trong việc hỗ trợ cholesterol, tim, mắt, não và khớp.