Chương 152: Một cánh cửa phía sau Mặt Trời (3)

Trong Bóng Tối

15:45 - 26/06/2023

Tin tức về việc Tạ Lam Sơn vượt ngục nhanh chóng truyền tới bộ trên tỉnh, cục trưởng Bành vô cùng tức giận trước chuyện này, không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh sát chống ma t úy đáng tin cậy Tạ Lam Sơn đã hi sinh ở Tam Giác Vàng rồi, người đàn ông hiện tại chính là kẻ giết người Diệp Thâm. Ông ta lập tức phát lệnh bắt giữ cấp B với phần thưởng năm mươi ngàn nhân dân tệ, nhưng lệnh truy nã vừa phát ra thì chuyện còn khó giải quyết hơn đã ập tới. Cơn lũ băng đỏ đột nhiên tràn ra thị trường, nhanh chóng mang họa tới toàn tỉnh như lửa lan khắp đồng, và thành phố Hán Hải là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Sau khi quyết định từ bộ được đưa ra, Đào Long Dược đang làm việc tại cục thành phố đã lâm vào tình trạng bận tối mắt tối mũi. Nội dung trong lệnh bắt là để công chúng tiếp cận, ngôn từ vẫn điềm tĩnh và kiềm chế, nhưng các tài liệu lưu hành trong cơ quan công an lại nói rằng Tạ Lam Sơn là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, một khi khuyên can không hiệu quả thì có thể bắn chết. Đội trưởng Tiểu Đào cực kỳ lo lắng, hắn gặp Tạ Lam Sơn thì còn có thể nương tay, dùng cách bắt sống để giữ mạng cho anh. Nhưng nếu Tạ Lam Sơn rời khỏi thành phố Hán Hải để đi tìm Thẩm Lưu Phi, đến khi sang nơi khác thì sẽ chẳng có ai ở đó niệm tình cũ, anh có bản lĩnh thế nào cũng chỉ tay không tấc sắt, sao địch nổi cảnh sát vũ trang đầy đủ? Chỉ e kết cục cuối cùng sẽ là một viên đạn xuyên qua hộp sọ, chỉ còn lại cái xác thê thảm phơi ngoài đường. Tống Kỳ Liên biết tin này cũng sốt hết cả ruột. Cô hẹn Đào Long Dược ra, nói mình cũng lo lắng y hệt như hắn, ngoài ra còn đưa ra ý kiến rằng hiện giờ chỉ có thể hi vọng Tạ Lam Sơn chưa rời khỏi Hán Hải, rồi dùng mẹ của anh để dẫn anh lộ mặt. Tống Kỳ Liên nói: “Đón cô Cao từ bệnh viện tâm thần về, sau đó yêu cầu cục thành phố liên hệ với đài truyền hình để thực hiện đưa tin bác sĩ đã chuyển viện cho bệnh nhân, phải phát trên cả tivi và internet, cần phải đảm bảo A Lam đang chạy trốn biết chuyện…” Đào Long Dược hiểu kế hoạch của cô, đây là muốn dùng tình thân để dụ rắn ra khỏi hang, nhưng hắn vẫn nửa tin nửa ngờ, vẻ khó xử hiện ra trên mặt: “Cậu ta có thể ra mặt vì chuyện này sao? Giờ cậu ta đã… đã không còn là…” Đào Long Dược đưa tay day nhẹ lên vết sẹo xiên chéo lông mày, sau đó lại thở dài, cuối cùng vẫn chẳng thể nói ra câu “Cậu ấy đã không còn là Tạ Lam Sơn nữa”. Tống Kỳ Liên ngồi đối diện cũng rơi vào im lặng, cô cảm thấy hết sức đau khổ và hối hận, nếu khi đó cô tiêu hủy tập tài liệu tiết lộ thân phận của Tạ Lam Sơn, nếu cô không tự ý chủ trương vạch trần sự thật ở lễ cưới của Đào Long Dược… thì có lẽ sẽ vẫn giữ được bí mật này, mọi chuyện cũng không chuyển biến theo chiều hướng tồi tệ như thế. Kinh sách nhà Phật viết rằng: Vì một lòng mà mê đắm là chúng sinh, vì một lòng mà giác ngộ là Phật. Cả cô và Đào Long Dược đều không thể khẳng định Tạ Lam Sơn hiện tại là mê hay là Phật. Nhưng có một điều cô luôn tin tưởng, nếu người đàn ông này vẫn còn một chút linh hồn của Tạ Lam Sơn thì chắc chắn anh sẽ đi thăm mẹ. Cam Đường Tử vốn là ổ mại dâm, gần đó còn có một con phố buôn bán thuốc phiện nổi tiếng, tình hình rùm beng thế này thì dù có chống lưng to đến mấy cũng sẽ không đỡ nổi. Hàng ngày cảnh sát vẫn luôn tìm đến cửa điều tra lục soát, còi cảnh sát hú liên tục bên ngoài cửa sổ, Tạ Lam Sơn biết mình không thể tiếp tục trốn ở đây nữa. Đồng thời anh cũng biết hẳn là Mục Côn cũng đã thấy tin anh bị truy nã, rất có thể băng đỏ tràn lan trên thị trường chính là mồi nhử của gã. Chỉ cần lần theo và truy tới đầu mối nguồn gốc của số băng đỏ này thì anh sẽ tìm được gã. Tạ Lam Sơn tay không mà đến nhưng cũng không thể ra về trắng tay. Thời buổi này không có tiền thì không làm được gì cả, vì để tìm được Thẩm Lưu Phi nhanh hơn, anh đã lấy một ít tiền từ bà chủ nhà nghỉ, sau đó để lại một tờ giấy vay nợ thề chắc chắn sẽ trả lại. Để lại giấy rồi tranh thủ đêm xuống vội vã trốn đi. Cam Đường Tử bắt đầu lên đèn, hộp đêm và phòng tắm hơi cũng lần lượt bật sáng, vẫn là cái màu neon đỏ mờ ám như vẻ e thẹn trên gò má của những cô gái. Gần đây cảnh sát điều tra rất nghiêm ngặt nên không còn tụ điểm mại dâm nào nữa, nhưng đêm dài bất tận, Hán Hải vẫn là một thành phố trụy lạc xa hoa trắng đêm không ngủ. Tạ Lam Sơn rời khỏi nhà nghỉ, vừa khéo có một đám đông đi qua trước mắt. Lệnh truy nã cấp B đã tràn lan trên mạng, anh sợ mình bị người khác nhận ra nên đã kịp thời lách người vào góc đường, nhưng lại bất thình lình va vào một người đàn ông. Ngẩng đầu lên nhìn, ấy vậy mà lại là Tang Nhất Phong anh đã quen trong phòng tạm giam. Tang Nhất Phong cũng nhận ra anh, hắn mừng rỡ nói: “Là cậu đó hả?” Vừa mới dứt câu thì Tạ Lam Sơn đã trở tay túm bắt, ép chặt mặt hắn lên tường. Anh lạnh lùng hỏi: “Anh theo dõi tôi đấy à?” Tang Nhất Phong kêu oai oái, sau đó biện giải: “Làm gì có, Cam Đường Tử có mỗi chỗ này thôi mà, chẳng phải tôi đã nói với cậu tôi làm ăn ở đây còn gì!” Nghe cũng hợp lý, Tạ Lam Sơn buông lỏng tay nhưng vẫn nhìn hắn với vẻ mặt lạnh tanh: “Sao anh đã được thả rồi?” Tang Nhất Phong xuýt xoa vặn cái tay đau, trông có vẻ rất tức tối: “Lần trước cậu lừa tôi! Ma t úy của tôi vốn là hàng giả, với lại còn chưa kịp bán ra, thậm chí còn không phạm vào cả tội lừa đảo, đương nhiên giáo dục dạy dỗ xong là thả rồi.” Tạ Lam Sơn nghĩ đến chuyện người này thường lảng vảng ở đây, bản thân lại là một tên lưu manh dính líu tới mại dâm ma t úy nên chắc hẳn thông tin sẽ rất nhạy bén, thế là sắc mặt anh mới dịu đi: “Anh nói đã lăn lộn ở khu này từ lâu, vậy anh có biết ai là người bán ma t úy chủ yếu ở đây không?” Tang Nhất Phong ngẫm nghĩ rồi nói thật: “Tôi có quen một cô nàng vừa bán vừa hút ma t úy, hình như hồi trước còn từng làm ở câu lạc bộ gì đó, chủ của câu lạc bộ này là một người đàn bà, nghe bảo giờ đang móc nối với một trùm buôn ma t úy lớn, đặc biệt là băng đỏ…” “Câu lạc bộ?” Anh lập tức nghĩ đến chị T Thang Tĩnh Lan, Tạ Lam Sơn nhíu mày nói, “Tequila à?” “Đúng rồi, hình như là Te Te gì đó…” “Anh có thể dẫn tôi tới gặp cô ta ngay bây giờ không?” “Được thì cũng được, nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện của tôi đã…” Tang Nhất Phong vò đầu bứt tai ra vẻ khó xử muốn cò kè mặc cả. Tang Nhất Phong nói việc điều chế băng đỏ giả đã quấy nhiễu thị trường, đắc tội với mấy tên buôn ma t úy, chúng loan tin muốn giết mình, hắn cần có một khoản tiền để bỏ trốn. Từ hồi ở phòng tạm giam, hắn đã nhìn ra Tạ Lam Sơn không phải người bình thường, hắn muốn anh kiếm số tiền kia cho mình. Bàn xong điều kiện là hành động luôn. Tranh thủ lúc trời tối, Tang Nhất Phong đưa Tạ Lam Sơn đi khắp các con phố, đi qua những con ngõ hẹp và tối tăm như ruột thừa, đi khoảng nửa tiếng thì cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa một nhà trọ. Chỗ này tập trung toàn lán, những căn phòng lụp xụp chen chúc nhau, cửa sổ đã rỉ sét, cửa ra vào bong tróc sơn, cuối con ngõ tối om là đường cụt, nhìn qua đã biết đây là nơi ở của người nghèo. “Hồi trước cô nàng đó từng sống trong biệt thự, vàng bạc đeo đầy người, mà sau khi nghiện hút thì càng ngày càng tệ hơn, lưu lạc tới tận nơi này…” Tang Nhất Phong lắc đầu gõ cửa, hắn khẽ gọi, “A Hạ? A Hạ?” Không ngờ cửa lại không khóa, gõ một cái là mở ra. Cảnh tượng lọt vào tầm mắt quá đỗi ghê người, cô gái chỉ mặc mỗi một chiếc [email protected] lót, vừa thấy hai người đàn ông đã lập tức gào thét xông lên, đôi chân trần đập xuống sàn xi-măng lạnh lẽo. Nhìn là biết người này đang lên cơn nghiện. Vì không còn đồng nào trong túi mà cô gái này đã bị ma t úy đẩy vào trạng thái điên cuồng, gương mặt trắng xanh, tròng mắt chằng chịt tơ máu. Cô ta bất chấp cắn đầu lưỡi, máu tươi thấm vào giữa những kẽ răng, trông còn đáng sợ hơn ma nữ. Mặc dù việc “cắn lưỡi tự sát” không diễn ra dễ dàng như trong phim truyền hình, nhưng mất máu quá nhiều hay lưỡi chặn khí quản vẫn có khả năng cao gây ra tử vong. Tạ Lam Sơn thấy cô gái này đã hoàn toàn mất trí, cô ta há to miệng như muốn cắt đứt lưỡi mình, anh không hề do dự đã chọc ngón út vào miệng đối phương. Băng đỏ vốn có thể làm người ta cáu kỉnh phát điên, khi lên cơn nghiện thì lại càng trầm trọng hơn, cô gái nghiến hàm răng nghe két một tiếng, xương ngón út của Tạ Lam Sơn gãy ngay lập tức. Cơn điên tìm được chỗ xả, cô gái không tổn thương chính mình mà nhất quyết cắn chặt tay Tạ Lam Sơn không buông. Tạ Lam Sơn nhíu mày nhịn đau, anh đưa tay bổ vào sau gáy làm cô ta ngất xỉu. Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến độ Tang Nhất Phong không kịp phản ứng, chỉ chết trân đứng ở một bên. Thú thực thì hắn cảm thấy khó hiểu và khiếp sợ tột độ trước hành động của Tạ Lam Sơn. Đây là một kẻ bỏ trốn đang bị công an truy nã, theo miêu tả từ lệnh truy nã thì người nọ là quái vật, là ma quỷ, là thằng khốn bán đứng cả bạn bè, ấy vậy nhưng anh lại cam tâm tình nguyện đứt một ngón tay để cứu một kẻ nghiện ma t úy chẳng hề liên quan gì đến mình. Tạ Lam Sơn đỡ cô gái nằm xuống đất rồi lại nhìn ngón tay mình, rách da gãy xương, dấu răng quá sâu, máu tươi hòa cùng nước bọt cô ta chảy xuống. “Cậu không sợ…” Vẻ láo liên trên mặt đã gần như không còn, Tang Nhất Phong lắp bắp hỏi, “không sợ cô ấy bị sida sao?” “Không nghĩ nhiều tới mức đó.” Người đã phát điên thế này rồi thì cũng chẳng hỏi được gì nữa, Tạ Lam Sơn bình tĩnh rửa vết thương rồi lại rót một cốc nước ấm cho cô gái nằm trên sàn. “Tôi có thuốc… có thể giảm các triệu chứng lên cơn nghiện…” Tang Nhất Phong móc một lọ thuốc cai nghiện trong túi quần ra, lấy hai viên thuốc màu trắng rồi cẩn thận đưa vào miệng cô gái theo dòng nước ấm. Tạ Lam Sơn hỏi: “Anh còn mang cái này nữa à?” Đặt cô gái hôn mê lên sofa đã dọn sạch, Tang Nhất Phong tỏ ra hết sức hối hận, một lát sau mới khẽ thở dài: “Trước đây tôi cũng từng hít ma t úy, tôi chuẩn bị thuốc này cho chính mình.” Khi nói câu này, ánh mắt hắn hấp háy, môi run lẩy bẩy, lồ ng ngực phập phồng, dường như có một câu chuyện vô cùng đau buồn đang gấp gáp muốn phá ngực chui ra. Đi một chuyến uổng công vô ích, hai người đàn ông đều chất chứa tâm sự, bọn họ không chờ đến khi cô gái tỉnh lại được nên lại trở về theo đường cũ. Tang Nhất Phong vẫn cực kỳ chấn động trước “hành động vĩ đại” khi nãy của Tạ Lam Sơn, suốt dọc đường cứ lải nhải không ngừng. “Cậu cũng đâu đáng sợ như lệnh truy nã nói? Nhìn phản ứng vừa nãy của cậu thì tôi tin cậu vốn là cảnh sát rồi, nhưng mà sao sếp và đồng nghiệp của cậu lại truy nã cậu chứ…” Tạ Lam Sơn nghe mà thấy phiền, anh đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đối phương. Những cột đèn dọc đường không sáng hết cỡ, vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu cúi xuống, đột ngột đối diện với ánh mắt đẫm máu thế này, Tang Nhất Phong nuốt nước bọt, không dám làm ầm ĩ nữa. Ánh mắt người này lạnh lẽo đến mức làm người ta sợ hãi, Tang Nhất Phong không khỏi nghi ngờ nhiều lần, người đàn ông này vừa mâu thuẫn vừa tách biệt, có cả anh hùng và tiểu nhân, Phật Đà và ác quỷ cùng trú ngụ trong linh hồn anh. Thân là tội phạm bị truy nã nên không thể ở lại một nơi quá lâu, Tạ Lam Sơn gấp gáp tìm điểm dừng chân đêm nay, nhưng anh bỗng nhiên bị chiếc tivi ở cửa hàng tạp hóa bên đường hấp dẫn sự chú ý. Dừng chân trước cái tivi trên quầy hàng tạp hóa, Tạ Lam Sơn nhìn thấy mẹ mình đã hoàn toàn mất kiểm soát và sụp đổ, bà bị trói chặt như phạm nhân rồi bị nhân viên y tế cưỡng ép đưa đi. Nghe nói hiện tại khoảng hơn chục bệnh nhân đã được đưa vào khoa tâm thần của bệnh viện Phổ Nhân. Tang Nhất Phong không dám thúc giục Tạ Lam Sơn đi nhanh lên. Hắn có thể nhạy bén nhận ra người đàn ông này đang siết chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên và lan ra một cách đáng sợ, toàn thân anh đang run rẩy. Mỗi một tiếng gọi thê lương của Cao Châu Âm đều như con dao cùn cứa lên tim anh, Tạ Lam Sơn cực kỳ phẫn nộ trước hành vi đối xử hời hợt và thô bạo của bệnh viện, rồi đến khi nhìn về phía mẹ mình, ánh mắt anh dần dịu xuống, cuối cùng đôi mắt như đã cạn khô rát bỏng ấy cũng có nước trào ra. Lần này đi chưa chắc đã có thể trở về, anh tự nhủ với bản thân phải đi thăm bà trước khi đi. Dạo này cảnh sát tuần tra nghiêm ngặt, không thể dễ dàng qua mặt những nhà nghỉ khách sạn ở Cam Đường Tử, cũng may Tang Nhất Phong quan hệ rộng, gọi hai cuộc điện thoại là đã mượn được một nơi vắng vẻ yên tĩnh từ một người bạn. Nhà thô hai phòng, điều kiện đơn sơ nhưng cuối cùng cũng có một mái ngói để che đầu, một căn phòng để ẩn náu. Vết thương tự xử lý rất cẩu thả nên giờ đã bắt đầu nhiễm trùng, hai ngày qua Tạ Lam Sơn vẫn bị sốt nhẹ, lại bị cô gái nghiện ma t úy kia cắn đứt một ngón tay, hiện tại đã tới giới hạn chịu đựng của anh. Vào nhà cũng không đi sát trùng mà lao thẳng về phía phòng ngủ, anh lảo đảo tiến lại bên giường rồi ngã xuống. Kiệt quệ và mệt mỏi cùng cực, anh vừa nhắm mắt lại đã thiếp đi, ngay cả tiếng thở cũng không phát ra, cảm giác như người đã chết. “Ơ? Tạ Lam Sơn? Cảnh sát Tạ?” Gọi mấy lần nhưng không nhận được lời đáp lại, Tang Nhất Phong ra khỏi phòng ngủ, hắn lấy một con dao trong bếp rồi lại tới bên giường Tạ Lam Sơn. Tang Nhất Phong cầm con dao bằng cả hai tay, hắn giơ con dao lên cao qua đầu và nhắm thẳng vào Tạ Lam Sơn đang ngủ say trên giường. Vẻ vô lại quen thuộc đã mất sạch, biểu cảm trên mặt hắn giờ đã trở nên hung hãn dữ dằn, ánh mắt phả ra khói lửa trả thù. Nhưng dao còn chưa kịp hạ xuống thì tiếng còi cảnh sát đã rú lên ầm ĩ ngoài cửa sổ. Tạ Lam Sơn nghe thấy còi cảnh sát thì bừng tỉnh và bật dậy khỏi giường theo bản năng. Nhưng anh không để ý tới Tang Nhất Phong đang luống cuống giấu con dao đi, anh xoay người chạy về hướng cửa sổ, vén rèm lên và nhìn ra ngoài. Đã hơn hai giờ đêm nhưng ánh sáng màu đỏ từ đèn xe cảnh sát đã chiếu sáng rực một góc trời trông như biển lửa ngùn ngụt bốc cháy. Những chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi nối đuôi nhau, gào thét lao qua cung đường tĩnh lặng, hướng thẳng về phía cục thành phố Hán Hải. Phần lớn xe cảnh sát của cục thành phố Hán Hải đều là Chevrolet tầm giá một trăm ngàn, còn rõ ràng những chiếc xe cảnh sát này đều tới từ trên tỉnh, tất cả đều là Land Rover tiền triệu, ngoài phù hiệu cảnh sát nền xanh hoa văn vàng thì còn có logo con cáo đặc trưng trên thân xe. Đây là một trận chiến quy mô lớn chưa từng có. Tạ Lam Sơn nhanh chóng nhận ra những chiếc xe cảnh sát sang chảnh này không tới vì mình, chắc chắn việc hệ trọng long trời lở đất nào đó đã xảy ra với Lam Hồ. Hết chương 152. *Bệnh sida thực chất là bệnh AIDS. Căn bệnh này được hiểu là hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải do virus HIV gây ra. Mình dùng sida vì đứng từ góc nhìn của một người nghiện thì từ này thường dùng hơn là AIDS.