Chương 155: Một cánh cửa phía sau Mặt Trời (6)
Trong Bóng Tối
15:45 - 26/06/2023
Tạ Lam Sơn chạy mất nhưng Lăng Vân thì vẫn phải cứu, thời gian trôi qua từng phút từng giây, giờ chỉ còn một ngày rưỡi cho đến khi đồng hồ đếm ngược kết thúc. Mặc dù Lăng Vân đã hấp hối, miệng không thể nói gì nữa nhưng cũng may Mục Côn không còn lộ mặt trước màn hình, cũng không tiếp tục cho người tra tấn cậu.
Nhưng người giám sát thì luôn có mặt. Kho hàng trống rỗng, chỉ có đúng đám tay sai của Mục Côn, chúng được trang bị đầy đủ vũ trang, vũ khí hỏa lực mạnh, chúng uống bia lon, ăn ngủ ở trong nhà kho luôn.
Nhân viên kỹ thuật tách tạp âm nền ra thì phát hiện có thể nghe được tiếng còi phà ven sông trong hai ngày liên tiếp.
Tùy Hoằng phân tích: “Âm thanh phát ra từ các con tàu khác nhau sẽ mang ý nghĩa khác nhau, tiếng còi tàu phát ra hai ngày liên tiếp chứng tỏ tàu đang chuẩn bị rời bến hoặc cập bến.”
Đồ Lãng vội gật đầu: “Cũng chỉ có vài bến tàu thôi, không thể có chuyện tàu rời bến hoặc cập bến trong cùng một thời điểm hết được, chúng ta điều tra theo hướng này hẳn sẽ đoán được vị trí của kho hàng.”
Trì Tấn đứng bên cạnh im lặng hồi lâu, sau đó bỗng nhìn chằm chằm vào màn hình và lên tiếng: “Hình như có gì đó rơi ở đây.”
Có một mảnh giấy rơi dưới chân một tên buôn ma t úy, tuy gã đã kịp thời nhặt lên nhưng sau khi các kỹ thuật viên trích xuất phân tích thì hóa ra đó là biên lai của một cửa hàng tiện lợi bị rách.
Tuy không còn chi tiết địa chỉ nhưng vẫn xác định được nơi tàu cập bến. Đồ Lãng mừng rơn: “Vậy là có thể định vị chính xác kho hàng giam giữ Lăng Vân rồi.”
Trì Tấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bị Tùy Hoằng bên cạnh vỗ vào vai một cái bất thình lình, anh ta nói: “Cậu đi theo tôi.”
Tùy Hoằng im lặng đi đằng trước, thỉnh thoảng lại ho nhẹ mấy tiếng. Trì Tấn cúi đầu đi theo, vẻ ngơ ngác từ hồi mới gia nhập đội hiện lên. Bây giờ bầu không khí cả đội đều sa sút, anh ta đưa cậu ta vào phòng huấn luyện thể chất của cục thành phố.
Đi tới trước ghế bench press*, Trì Tấn thấy Tùy Hoằng nâng một cục tạ lên trầm ngâm còn tưởng anh ta muốn tự mình thể hiện, thế là bèn khuyên can: “Đội trưởng, sức khỏe của anh…”
Lãnh đạo trong tỉnh đều biết sức khỏe của đội trưởng Tùy không tốt, vậy nên hai năm qua hầu hết anh ta đều chỉ đứng sau nghĩ kế chứ không xông pha chiến đấu tuyến đầu nữa. Tùy Hoằng cũng không định khoe sức, anh ta cười với Trì Tấn và nói: “Lâu rồi không thấy cậu tập, lên thử xem đi.”
Cơ hội hiếm có được ở riêng với đội trưởng khiến tâm trạng cậu ta thoải mái hơn nhiều, Trì Tấn nghe lời nằm ngửa lên ghế, hai tay nắm lấy thanh tạ đòn rồi cũng cười đáp lại: “Tám chín chục ki-lô không thành vấn đề.”
Chờ Trì Tấn đẩy được một đợt, Tùy Hoằng bắt đầu tăng trọng lượng tạ, vừa tăng đã đẩy lên giới hạn sức nâng của hai tay cậu ta khi huấn luyện thường ngày.
“Ơ đội trưởng.” Trì Tấn xin tha, “Phải tiến hành từng bước chứ.”
“Không được dừng.” Tùy Hoằng lại thêm một bánh tạ nữa, anh ta hờ hững nói, “Có còn nhớ khẩu hiệu của Lam Hồ chúng ta không.”
Trì Tấn nghiến chặt răng, vừa đẩy tạ vừa trả lời: “Đương nhiên là nhớ rõ.”
Lại thêm một bánh, mức này đã vượt hoàn toàn giới hạn chịu đựng của Trì Tấn, Tùy Hoằng nói: “Đọc lại một lần đi.”
Bắp thịt căng cứng đến mức khó chịu, Trì Tấn đỏ bừng mặt, khẽ thều thào: “Không sợ không thể thắng, mãi mãi không bỏ lại một ai.”
Bên kia lại thêm một bánh tạ, Tùy Hoằng cau mày: “Nói to lên.”
Cánh tay gần như bị ép gãy bởi sức nặng không thể gánh nổi này, Trì Tấn cố chịu đau và hét lớn: “Không sợ không thể thắng! Mãi mãi không bỏ lại một ai!”
Không giữ được hơi thở, lực tay bị giải phóng và tạ lập tức rời tay.
Đang ngồi dựa lưng trên đệm nên cậu ta không thể tránh kịp, lần này chắc chắn sẽ gãy xương sườn ngay tại chỗ.
Trì Tấn sợ đến mức mở to hai mắt, tay vẫn nắm chặt thanh đòn nhưng đã không còn bao nhiêu sức. Cậu ta trơ mắt nhìn thanh đòn nện xuống người mình, không ngờ người đàn ông bên cạnh đột nhiên ra tay vào phút quyết định.
Các cơ bắp trên tay căng cứng, gân xanh trên thái dương hiện lên rõ ràng, Tùy Hoằng thay đổi hoàn toàn phong thái thường ngày, dứt khoát đỡ thay cho cậu ta.
Trì Tấn lại dồn sức đẩy tạ về vị trí cố định. Cậu ta ngồi dậy khỏi ghế rồi thở hồng hộc: “Đội trưởng… Em đã nói là làm dần từng mức mà…”
Còn chưa nói xong thì một bàn tay đã giữ chặt sau gáy Trì Tấn. Cậu ta phản kháng tránh né theo bản năng nhưng lại nhận ra lực tay Tùy Hoằng rất mạnh, ép cho đầu cậu ta không ngẩng lên nổi.
Sau đó đội trưởng của cậu ta nói một câu, trong câu nói đó bao hàm sức mạnh nặng nề, câu nói ấy đánh mạnh vào ngực Trì Tấn dữ dội hơn cả cục tạ suýt rời tay khi nãy.
Anh ta nói: “Cậu không cần tham gia nhiệm vụ giải cứu lần này nữa.”
Tùy Hoằng rời khỏi phòng huấn luyện, Trì Tấn vẫn ngồi chết trân trên ghế. Cục thành phố mới mua thêm một vài thiết bị huấn luyện, mùi da thuộc mới tinh tỏa ra nhưng lại làm cậu ta nghẹt thở và khó chịu như ngửi phải mùi xác thối.
Đủ loại suy nghĩ tuôn ra như thác đổ làm cậu ta khó chịu, cậu ta biết rõ mình đã bị nghi ngờ. Đội trưởng của cậu ta không vạch trần mọi chuyện có lẽ là vì chưa có bằng chứng, không muốn giẫm vào vết xe đổ hiểu lầm Tạ Lam Sơn, cũng có thể là nể tình nghĩa quen biết suốt mười năm của bọn họ.
Đúng là giờ cậu ta vẫn còn liên lạc với Thang Tĩnh Lan, không phải vì băng đỏ mà là để cầu xin bên kia buông tha cho Lăng Vân. Buông tha trong lời cậu ta là hãy để Lăng Vân ra đi dứt khoát, việc tra tấn không ngừng như vậy khiến người ta xót xa không đành lòng.
Dường như phía Mục Côn cũng nghe theo đề nghị của cậu ta nên không còn tra tấn Lăng Vân nữa, nhưng Thang Tĩnh Lan lại bảo Mục Côn còn muốn cậu ta giúp thêm một chuyện. Tàn dư của Quan Nặc Khâm vẫn còn chưa bị quét sạch, tạm thời vẫn chưa thâu tóm được toàn bộ Tam Giác Vàng, nhằm trấn áp tàn quân của Quan Nặc Khâm, gã muốn gửi một lô hàng từ trong tỉnh đến một tên trùm buôn vũ khí ở Brazil để đổi lấy một lượng lớn vũ khí. Hiện tại tình hình truy quét tội phạm ma t úy rất căng thẳng nên cần một thành viên Lam Hồ như cậu ta hỗ trợ làm tay trong.
Trì Tấn chưa đồng ý cũng không từ chối, thực ra chính cậu ta cũng không biết nên làm gì. Cậu ta chỉ lặng lẽ ngồi đây, chậm rãi hồi tưởng quá khứ nhưng chẳng dám nghĩ đến tương lai.
Vào khoảnh khắc hút băng đỏ thì cậu ta đã bị cuốn vào tấm lưới khổng lồ này, một bước sai vạn bước sai, giờ quay đầu lại thì đã là vực sâu thăm thẳm, có hối hận cũng quá đỗi muộn màng.
***
Trở lại ngôi nhà đang sống tạm với Tang Nhất Phong, Tạ Lam Sơn đăng nhập vào mạng nội bộ của cục thành phố bằng phần mềm điều khiển từ xa, sau khi nhập mật mã thì quả nhiên đã thấy hình ảnh Lăng Vân đang bị trói và hành hạ. Trong video, cậu trai có gương mặt tuấn tú như ánh Mặt Trời đã hoàn toàn biến dạng, cậu hấp hối cúi gằm mặt, hai tay bị trói, bị nhét giẻ vào miệng và người be bét máu.
Thái dương Tạ Lam Sơn đau đến mức giật giật. Anh vẫn nhớ rõ cậu trai này lái máy bay trực thăng tới đón mình, cười đầy chân thành với anh và nói, đồng đội, đội trưởng bảo tôi tới đưa anh về nhà.
Tang Nhất Phong đứng sau lưng Tạ Lam Sơn đang xì xụp hộp mì tôm mới úp, hắn ló đầu qua nhìn màn hình xong lại bị dọa cho suýt sặc cả mì. Hắn ho khù khụ mấy tiếng rồi lúng ba lúng búng nói: “Ôi trời, bị tra tấn thảm quá!”
Tạ Lam Sơn dịch máy tính đi, ý muốn bảo hắn đừng xem những thứ không nên xem.
Tang Nhất Phong biết điều lùi hai bước về sau rồi nói: “Thế cậu còn xem làm gì? Chẳng phải cậu nói không liên quan gì đến cậu hay sao?”
“Anh lo ăn đi.” Tạ Lam Sơn lạnh lùng cảnh cáo đối phương, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Vân trong video.
Tập trung nhìn thêm tầm mười phút, Tạ Lam Sơn đột nhiên đóng sập laptop, đứng dậy đi về phía giường rồi ngã xuống.
Anh nhắm mắt lại, thậm chí còn nghiêm túc thuyết phục chính mình, Diệp Thâm ơi là Diệp Thâm, chuyện này không liên quan đến mày.
Tuy không thể định vị chính xác trăm phần trăm nhưng về phương hướng là đúng, Tạ Lam Sơn không nghi ngờ năng lực đội viên của Lam Hồ nhưng anh vẫn mơ hồ thấy bất an.
Với những gì anh biết về Mục Côn, tình hình tiến triển quá thuận lợi thì lại đáng ngờ.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, đến muộn thì dù Lăng Vân không bị cắt cổ họng thì cũng sẽ chết do mất máu. Tạ Lam Sơn bồn chồn không yên nên lại quay về giường nằm ngửa. Anh nhét một điếu thuốc lá bạc hà vào miệng nhưng không châm lửa, anh nghiến day điếu thuốc, ngón tay thì không ngừng vuốt bao thuốc lá.
Phòng quá nhỏ nên mùi dầu mỡ của mì tôm bay khắp nơi. Tang Nhất Phong vừa ăn mì vừa xì xụp húp nước nhưng miệng thì vẫn thao thao bất tuyệt: “Tôi thấy cậu chỉ giả vờ làm kẻ ác thôi, thực ra cậu rất muốn cứu đồng đội của mình đúng không?”
Tạ Lam Sơn vớ cái gối bên cạnh ném về phía hắn. Anh ra vẻ như đang ngủ nhưng trong lòng vẫn không yên, cảm giác bất an kỳ quái cứ gặm c ắn không buông, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Sau một hồi nhấp nhổm, anh chợt mở to mắt vội vã chạy tới trước bàn làm việc.
Tang Nhất Phong đã ăn xong mì, hắn li3m môi rồi nhìn Tạ Lam Sơn bằng vẻ mặt kỳ quặc.
Tay sai của Mục Côn trông chừng Lăng Vân đã ăn ở hai ngày trong nhà kho, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào. Tạ Lam Sơn quan sát video từ đầu đến cuối, tập trung nhìn kỹ từng khung hình, cuối cùng cũng nhìn ra ống quần của một tên khi đi vào sáng nay bị ướt, đế giày có dính bùn đất, cũng vì thế mà lưu lại vết bẩn mờ nhạt trên sàn kho hàng.
Mồ hôi lạnh túa ra trên người Tạ Lam Sơn, anh lập tức đi kiểm tra dự báo thời tiết ở vùng điều tra được. Sau đó mới phát hiện sáng nay khu vực gần bến tàu không hề có mưa.
Anh lập tức hiểu “ba ngày có mặt” là một cái bẫy cố ý hiểm độc. Vậy mà Mục Côn lại có thể bố trí hai kho hàng giống nhau như đúc, trong đó có một kho giam giữ Lăng Vân, sau đó hắn lại ngụy tạo tiếng còi hơi trong âm thanh nền cùng với tờ biên lai cửa hàng tiện lợi rơi xuống, tất cả đều được phát sóng trực tiếp để dẫn dụ người ta vào bẫy.
Và kho hàng ở bến tàu chắc chắn chính là cái bẫy trí mạng, gấp gáp chờ để thổi một hồi kèn báo thù.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Các thành viên Lam Hồ không biết chuyện gì tập hợp thành một nhóm nhỏ mười người gấp rút đi tới bến tàu tìm cách giải cứu. Bọn họ nhanh chóng tìm được kho hàng giam giữ Lăng Vân, Đồ Lãng cầm điện thoại chú ý thật kỹ nội dung video, anh chàng thấy một gã đàn ông bịt mặt mang súng đi vào kho hàng, mà một gã đàn ông bịt mặt cầm súng cũng xuất hiện cùng lúc ở video trong màn hình.
Anh chàng không thể đoán được đây là tay chân và cạm bẫy mà Mục Côn đã bố trí sẵn. Đồ Lãng quay đầu lại giơ ngón cái với các thành viên, ý bảo đã tìm được đúng chỗ.
Bọn họ phân tích trang bị hỏa lực của bọn giám sát, xác nhận có thể tiến vào bắt giữ thì lập tức phát động tấn công. Kỹ năng bắn súng của Đồ Lãng rất giỏi, chẳng bao lâu sau đã hạ gục được tên bắn tỉa đang mai phục trên nóc nhà kho, hơn mười tên tay sai của Mục Côn không hề có sức chống trả, tất cả đều bị hạ gục.
Ba người vọt vào kho hàng cứu người, còn lại thì bố trí nhân sự xung quanh kho hàng theo sự chỉ huy của Đồ Lãng, đề phòng tay chân của Mục Côn tập kích.
Tiến vào kho hàng, Lăng Vân đang bị trói trên ghế quay lưng về phía bọn họ, Đồ Lãng thu súng lại rồi bước nhanh tới gọi: “Lăng Vân, chúng tôi tới rồi, cậu cố chịu thêm một lát!”
Nhưng anh chàng lại phát hiện người ngồi trên ghế không phải Lăng Vân mà là một hình nộm bằng nhựa.
Không bao lâu sau, toàn bộ thành viên Lam Hồ đều phát hiện ra nơi này không phải kho hàng ở trong video, kho hàng trong video không có bất cứ vật gì, còn ở góc kho hàng này lại có rất nhiều thùng sơn cỡ lớn màu xanh.
Gần như cùng thời điểm, cục thành phố nhận được một cuộc gọi nặc danh, một thành viên Lam Hồ cúp máy quay sang nói với đội trưởng Tùy Hoằng: “Đội trưởng, cuộc gọi nặc danh này bảo chúng ta mau chóng rút khỏi kho hàng, nói rằng đó là bẫy của Mục Côn, nghe giọng thì hình như là Tạ Lam Sơn…”
Nhưng đã quá muộn. Một cái bóng mờ hiện ra ở cửa nhà kho trong video, một gã đàn ông chậm rãi bước vào ống kính.
Những tên tay sai đã bị hạ gục dưới họng súng của thành viên Lam Hồ đều là những miếng mồi ngon chết cũng không vấn đề gì, chính chúng cũng không hề biết bản thân đã nằm trong âm mưu này từ đầu. Mục Côn đối diện với ống kính, vẫy tay với Tùy Hoằng đang chỉ huy tình huống ở phía bên kia màn hình, gã mỉm cười đầy tà ác: “Đội trưởng Tùy, tao thắng rồi.”
Tùy Hoằng nhận ra các thành viên trong đội đã trúng kế thì lập tức báo cho Đồ Lãng qua tai nghe, anh ta run rẩy gào lên: “Mau chóng rút lui…”
Hàng nghìn ki-lô-gam thuốc nổ được giấu trong thùng sơn.
Một tiếng nổ rung chuyển đất trời, ngọn lửa bùng lên nuốt chửng mọi thứ trong nháy mắt, máu thịt của những thành viên Lam Hồ đi giải cứu văng tứ tung, toàn quân bị tiêu diệt.