Chương 163: Gông cùm của màn đêm (6)
Trong Bóng Tối
15:45 - 26/06/2023
Hoàng hôn đổ dần về tối, Tạ Lam Sơn ngồi trước bàn cơm một mình, trên bàn chẳng có thứ gì, không một đ ĩa đồ ăn hay một cốc nước, góc bàn hình vuông đã bị thời gian mài mòn loang lổ.
Bóng đêm buông xuống rất nhanh, cùng với tia sáng cuối cùng lọt vào từ ngoài cửa sổ, tất cả phủ lên gương mặt anh.
Đây là nơi A Hạ nói cho anh biết. Dường như mỗi thành phố đều có một góc khuất mà cảnh sát không thể can thiệp, có rất nhiều kẻ nghiện hút sinh sống ở đây, giống như những bào tử nấm điên cuồng phát triển.
Cơ thể nặng nề vô cùng như bị giội nước nóng từ đầu xuống chân, chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt thấm đẫm. Nước nhỏ giọt trên mặt Tạ Lam Sơn, trán anh cũng ẩm ướt, vết thương bị nứt toác ra còn chưa được xử lý, anh đang sốt rất cao.
Tạ Lam Sơn đờ đẫn nhìn về phía trước, nhưng phía trước vốn chẳng có vật gì.
Tiếng “người tốt” mà cô gái mù kia nói đã đánh thẳng vào sự yếu đuối của anh, hai chữ ấy cứ như cát lún xoáy trong đầu, anh cố gắng chống lại nó thì lại cảm thấy bản thân không ngừng bị kéo mạnh, chật vật không nói thành lời.
Một tấc, hai tấc, ánh sáng chậm rãi lùi về sau tựa như tàn lửa còn ngắc ngoải trong lò, rồi lại một tấc, hai tấc, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại bóng đêm.
Mắt anh đã quen với bóng tối làm người ta tuyệt vọng này, nhưng khoảnh khắc nhấc đôi mí mắt nặng nề lên, bỗng nhiên một luồng sáng mạnh lại bùng lên trước mắt, ánh sáng ấy phân ra như ngàn vạn sợi chỉ bạc, anh nhìn thấy một người đàn ông đứng trong ánh hào quang này. Một người đàn ông có ngoại hình giống anh như đúc, nói đúng hơn thì đó chính là anh.
Tạ Lam Sơn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đối mặt với người đàn ông này trong tình cảnh như thế, trong khoảnh khắc, anh cho rằng mình không phải đang sốt mà là đã sắp điên rồi, những gì hiện ra trước mắt cùng lắm chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Nhưng chắc chắn vẫn là sự thật, lúc này người đó đang ngồi xuống trước mặt anh, Tạ Lam Sơn đang ngồi đối mặt với Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn tóc ướt rủ xuống vai, áo sơ-mi trắng dính đầy máu và bụi đất trông chật vật vô cùng. Còn người đàn ông đối diện anh lại khoác trên mình bộ đồng phục cảnh sát màu xanh đậm thẳng thớm, dưới chiếc mũ cảnh sát là mái tóc ngắn gọn gàng và đôi mắt sâu xa. Ánh mắt người này vừa kiên định vừa dịu dàng, mặt của người đó được bao phủ trong vầng sáng hiền hòa ấy, thuần khiết như Bồ Tát.
Cảm thấy cảnh tượng giằng co hài hước này rất buồn cười, Tạ Lam Sơn hừ nhẹ rồi nhếch môi khinh khỉnh: “Là cậu đấy à.”
Người kia đáp lại: “Là tôi đây.”
Tạ Lam Sơn ghé sát vào gương mặt giống mình như tạc, sau đó chắp tay lại van nài hỏi như một đứa trẻ bất lực: “Có thể nói cho tôi biết rằng cậu là ai, còn tôi là ai không?”
Người kia mỉm cười: “Tôi là cậu mà.”
“Không phải, cậu không phải…” Tạ Lam Sơn kinh hoàng mở to mắt, sau đó mờ mịt lắc đầu, “Bọn họ nói tôi không phải cậu, tôi cũng không biết mình là ai…”
Trong định nghĩa của hầu hết mọi người trên thế giới này, thiện và ác là khác nhau một trời một vực, anh hùng và kẻ phản diện không bao giờ là từ chung một nghĩa.
Đối với cảnh sát phòng chống ma t úy Tạ Lam Sơn, nếu như không có vụ tai nạn trí mạng kia, lẽ ra anh sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ca khúc khải hoàn như một người hùng; nếu như không có ca phẫu thuật hoang đường kia, lúc này anh cũng sẽ được trở về cố hương với tư cách liệt sĩ, trên hộp tro cốt của anh cũng được khoác quốc kỳ thắm đỏ, trước mộ anh sẽ có rất nhiều hoa tươi, và nhiều năm về sau, mọi người vẫn sẽ nhớ về anh mà thổn thức thắt lòng, hát về anh bằng những âm ngân đẹp nhất.
Còn đối với tên tử tù Diệp Thâm, một kẻ sát nhân giết quá nhiều người, hắn vốn nên cảm thấy cực kỳ may mắn vì nhờ ca phẫu thuật đó mà thoát tội tử hình, lại còn có được toàn bộ năng lực của một đặc công, hắn hoàn toàn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật bằng trí tuệ và kỹ năng như vậy.
Nhưng anh vẫn cảm thấy đau khổ.
Người đàn ông kia nhìn anh dịu dàng, sau đó kiên định nói cho anh nghe: “Vậy hãy nghe theo mong muốn từ trái tim cậu.”
Mong muốn từ trái tim là gì? Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi chỉ lắc đầu liên tục. Anh thều thào tự nói với mình như đang nằm mơ: “Nhưng mà… đau đớn lắm…”
Nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt vừa ngây thơ vừa hèn nhát, nhìn chính mình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Tạ Lam Sơn rơi một dòng nước mắt, anh thật sự không hiểu, nhưng lại rất muốn hiểu rõ, anh hỏi người trước mặt: “Cậu không thấy cay đắng hay sao… Không một ai nhớ đến những gì cậu đã đánh đổi, những hi sinh của cậu bị coi là chuyện nghiễm nhiên, cậu mang gánh nặng bước trên con đường cô độc, không được ai thấu hiểu cũng không thể phàn nàn… Làm người tốt đau khổ lắm… thật sự đau khổ lắm…”
Dường như người kia đã thấu tỏ tất thảy những chuyện này nên chỉ mỉm cười đáp: “Nhưng đó chẳng phải là số mệnh của chúng ta hay sao.”
Tạ Lam Sơn khẽ nhíu mày, sự mờ mịt và khó hiểu đong đầy trong đáy mắt anh.
“Từ khi chúng ta cất tiếng khóc chào đời cho đến khi về với cát bụi, chẳng phải điểm khởi đầu và kết thúc của cuộc đời này đều như thế hay sao, cô độc, bất lực, không ai thấu hiểu và không được quyền lựa chọn… Mà thứ liên kết hai điều ấy chính là cuộc sống của cả ngàn người thường có lẽ cũng long đong vất vả như vậy.” Tạ Lam Sơn thấy ánh mắt người trước mặt đong đầy ý cười, người đó đưa một tay ra với anh rồi nói, tôi lựa chọn sống một đời bằng phương thức khác biệt này, đây là sự kính trọng và tôn vinh cao nhất của tôi đối với sinh mệnh.
Một luồng sáng bỗng hiện ra trong bóng đêm hỗn độn, ký ức của người cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy càng trở nên rõ ràng hơn, anh bèn đưa tay ra thử chạm vào ảo ảnh ấy.
Chúng ta sinh ra đã cô độc, cuối cùng sẽ vượt lên trên nỗi cô độc.
Chúng ta sinh ra đã ích kỷ, cuối cùng sẽ đột phá chính mình.
Chúng ta hiểu rõ được sự xấu xa hiểm ác của tính người, cuối cùng vẫn vượt qua vực sâu để cùng nhau hướng về cái thiện.
Chúng ta nương tựa vào nhau, tuy hai mà một, Tạ Lam Sơn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dường như thật sự cảm nhận được hơi nóng khi da thịt chạm vào da thịt.
Sau đó anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi mình, gọi bằng tên của anh: “Tạ Lam Sơn!”
Là giọng của Thẩm Lưu Phi.
Anh mở mắt trong bóng tối, giống như hai đốm lửa nhỏ được nhen lên rồi tỏa ra ánh sáng ngày càng rực rỡ.
Thẩm Lưu Phi chạy tới đây theo chỉ dẫn của Tang Nhất Phong, vốn định hỏi thăm tìm kiếm từng nhà nhưng càng tìm lại càng nóng ruột, cuối cùng vẫn bất chấp gọi thành tiếng.
Tạ Lam Sơn nghe thấy, anh mở cửa ra ngoài, mặt hướng về hai người đàn ông tới đây vì mình.
Tang Nhất Phong đứng ngay trước mặt kẻ thù, vẻ ngọt nhạt thân quen ngày trước đã bay sạch, hắn nói rành mạch thẳng thắn, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm: “Tôi là bạn trai của Trác Điềm.”
“Tôi nhớ cô ấy.” Tạ Lam Sơn gật đầu, anh không biện giải thêm, chỉ từ từ đi về phía Tang Nhất Phong rồi quỳ xuống trước mặt hắn.
Hai người đàn ông cùng kinh ngạc. Động tác quỳ xuống bất ngờ này là đang thừa nhận thân phận Diệp Thâm của mình. Cơn giận trong lòng Tang Nhất Phong xộc lên, hắn vung chân đá vào bên vai bị thương của Tạ Lam Sơn, miệng vết thương khép vào rồi lại toác ra, máu bắt đầu thấm vào chiếc áo sơ mi mỏng.
Một cú đạp của hắn làm Tạ Lam Sơn ngã ra, nhưng anh vẫn không lên tiếng, chỉ nhịn đau ngồi dậy rồi lại thẳng lưng quỳ trước mặt người đàn ông kia.
“Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày! Mày dựa vào đâu mà đối xử như vậy với em ấy, nếu không có mày thì em ấy đã không phải chết!” Thậm chí Tang Nhất Phong còn từng nhen nhóm ý định muốn giết người, nhưng rồi lại vuột mất cơ hội trả thù tốt nhất cho Trác Điềm, hắn lại đá một phát vào người Tạ Lam Sơn, để anh ngã xuống rồi lại đạp thật lực vào bụng anh, hung hăng dùng chân đè nghiến thêm mấy cái.
Tạ Lam Sơn ọc nước chua ra rồi lại đứng dậy. Xuất phát từ tâm lý muốn chuộc lỗi, từ đầu đến cuối anh hoàn toàn không đáp trả, chỉ mặc cho Tang Nhất Phong đấm đá liên tục vào mình.
Hắn không hề nương tay với mỗi một cú đấm hay mỗi một cú đá, nhưng Tạ Lam Sơn không cảm thấy đau, trái lại còn thấy thoải mái.
Thẩm Lưu Phi có cảm xúc rất phức tạp với người đàn ông này, y đứng yên một bên, không nhúng tay vào ngăn cản, nhìn anh cứ ngã rồi lại đứng dậy hết lần này đến lần khác mà vẫn giữ tư thế quỳ gối cúi đầu, nhìn khóe miệng anh bị rách thành vệt và dòng máu thê lương chảy ra từ đó.
Những ký ức được chia sẻ đang dần sống lại.
Dường như có hai đốm lửa cũng cháy lên trong đáy mắt tối đen của Thẩm Lưu Phi, dần dần phá tan trạng thái mông lung chuếnh choáng, cuối cùng trở nên bừng sáng như ban ngày khi tình cảm trào dâng.
“Tao đánh chết mày! Tao đánh chết…”
“Đủ rồi đó.” Tạ Lam Sơn vẫn cúi đầu quỳ dưới đất, anh đột nhiên chắp tay lại tiện thể kẹp chặt nắm đấm của Tang Nhất Phong. Anh từ từ ngẩng đầu, nhướng mày cười với hắn, trong tình trạng nhếch nhác cực độ này vẫn toát lên phong tình và nét quyến rũ phô trương, “Đánh người không đánh vào mặt, tôi đẹp trai thế này, sao anh lại nỡ ra tay.”
Thẩm Lưu Phi nhìn cảnh này mà vô thức nhếch môi, y biết ký ức của mình đã trở về, Tạ Lam Sơn của y cũng đã trở về.
Lúc này Tạ Lam Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo, còn đẩy Tang Nhất Phong ngã ra đất. Tranh thủ trước khi hắn kịp bò dậy thì anh đã kẹp chặt Tang Nhất Phong dưới người mình bằng ưu thế tuyệt đối, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi nghiêm túc hứa hẹn: “Tạm thời đừng đánh nữa, coi như tôi nợ anh, đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ trả lại hết cho anh.”
Ánh mắt này sáng ngời, nhiệt thành lại kiên định, khác hoàn toàn với hồi bọn họ ở chung. Tang Nhất Phong bàng hoàng trước cái nhìn đó, để rồi lại vô thức gật đầu.
Tạ Lam Sơn buông lỏng tay rồi loạng choạng đứng dậy, anh nâng tay quẹt vết máu trên khóe miệng rồi lại lảo đảo đi về phía Thẩm Lưu Phi gần đó.
Đi tới trước mặt y, anh cúi đầu khẽ dựa vào phía trước, gục trán mình lên bả vai đối phương rồi khẽ gọi: “Anh hai Tiểu Thẩm.”
Thẩm Lưu Phi giơ tay áp lên lưng Tạ Lam Sơn, sau đó dồn sức vào tay ôm trọn anh vào ngực.
Cái ôm ấm áp và mạnh mẽ khiến lòng anh cuối cùng cũng lắng lại, Tạ Lam Sơn nhắm mắt, khẽ khàng thủ thỉ: “Em muốn làm một người tốt…”
Em muốn làm một người tốt.
Hết chương 163.
Chúng ta sinh ra đã cô độc, cuối cùng sẽ vượt lên trên nỗi cô độc.
Chúng ta sinh ra đã ích kỷ, cuối cùng sẽ đột phá chính mình.
Chúng ta hiểu rõ được sự xấu xa hiểm ác của tính người, cuối cùng vẫn vượt qua vực sâu để cùng nhau hướng về cái thiện.
Chúng ta nương tựa vào nhau, tuy hai mà một.