Chương 211

Edit: Lạc Yên – (Đến lỗi chính tả cũng chưa sửa) Trong lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu, xúc tua tinh thần Lăng Sầm quan sát bốn phía xung quanh. Lần này lĩnh vực tinh thần của anh dường như mở rộng hơn so với trước kia, thậm chí Lăng Sầm có cảm giác cậu không thể quan sát hết toàn bộ, chứ đừng nói đến chuyện có giúp anh khai thông toàn bộ hay không. Lăng Sầm nhíu mày, cố gắng kéo dài sợi tinh thần của bản thân ra xa hơn nữa, rất nhanh cậu đã thấy sự khác biệt. Lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu tựa hồ vô cùng an tĩnh, không có u ám hay gợn sóng, hoàn toàn khác với khi cậu tiến vào trước kia. Lăng Sầm không biết đã có chuyện gì xảy ra, xúc tua tinh thần bắt đầu đảo quanh tìm kiếm, mãi một lúc lâu đến khi thấy một vùng dao động, sợi tinh thần của Lăng Sầm lập tức rơi xuống bên cạnh, an tĩnh ở bên. Lăng Sầm cảm thấy… Lục Kiêu đang nghỉ ngơi ở nơi này. Một tay Lăng Sầm ôm lấy bụng nhỏ, tinh thần lực của cậu chịu ảnh hưởng bởi Điềm Điềm, không thể ở trong lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu lâu hơn, chậm rãi thu lại. “Anh… nhanh tỉnh lại nha.” Em có hơi mệt… Lăng Sầm mím môi, thanh âm hơi chậm lại: “Hoa Hồng Nhỏ đã biết gọi cha rồi, mẹ cũng nói em chuyển Điềm Điềm sang t/ử c/ung nhân tạo, em cần phải làm phẫu thuật đưa bé ra… Anh… có thể tỉnh lại ở cạnh em lúc đó không?” Lăng Sầm lặng im ngồi bên cạnh chờ mong, cậu thật hy vọng Lục Kiêu có thể tỉnh lại ngay, mở mắt ra nhìn cậu, vòng tay ôm lấy cậu… Như vậy cái gì cậu cũng không sợ nữa. “Thôi.” Lăng Sầm ôn nhu chỉnh lại tóc cho Lục Kiêu, thời gian này anh không thể nào tự xử lý, dáng vẻ khó tránh khỏi có hơi lôi thôi, tiều tụy. Nhưng Lăng Sầm không chê, trong đôi mắt hoa đào nhìn anh chỉ là tình cảm dạt dào như muốn tràn ra thành thực thể, cậu nói nhỏ: “Nếu hiện tại anh chưa muốn tỉnh lại cũng không sao. Thời gian này chắc anh đã rất vất vả, nghỉ ngơi nhiều cũng tốt, khi nào anh nghỉ ngơi đủ rồi thì hãy tỉnh lại, em sẽ luôn ở bên anh.” Lăng Sầm chỉnh xong tóc cho Lục Kiêu lại khẽ gảy lông mi của anh, làm cho lông mi của anh nhẹ nhàng lay động. “Phì…” Lăng Sầm bật cười, khóe mắt cũng cong cong, tâm tình cũng tốt lên nhiều. Cuối cùng Lục Kiêu cũng đã trở lại, lo lắng trong lòng Lăng Sầm cũng dần lắng xuống, sau cơn mưa u ám, cầu vồng xinh đẹp cũng đã từ tốn hiện ra. “Yêu anh.” Lăng Sầm quyến luyến đứng dậy, ở mặt bên của Lục Kiêu nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, hết sức mềm nhẹ lại ôn nhu động lòng người. —————————————– “Cảm giác tốt hơn không con?” Lục lão phu nhân móc trong túi xách ra một chiếc bình giữ nhiệt đưa cho Lăng Sầm. Từ sau khi Lăng Sầm rơi vào trạng thái thất hồn lạc phách khi biết tin Lục Kiêu gặp nạn, vì để chăm sóc chu đáo cho Lăng Sầm trong túi của nàng cái gì cũng có. Lăng Sầm gật gật đầu, nhận lấy bình nước uống hai ngụm, lỗ tai có hơi hồng lên, nhỏ giọng đáp: “Dạ… đã khá hơn rất nhiều. Mẹ… mẹ nghĩ bao lâu nữa Lục Kiêu sẽ tỉnh lại?” Lăng Sầm rối rắm hỏi, lại nhịn không được nhìn về phía phòng bệnh cách ly của Lục Kiêu, trong lòng vẫn có hơi lo lắng. “Con uống thêm chút nữa đi.” Lục lão phu nhân nhìn Lăng Sầm uống xong trà thảo dược bồi bổ cơ thể mới nhún vai đáp: “Lúc con ở trong đó, ta có gặp đội ngũ bác sỹ chăm sóc cho Lục Kiêu, họ nói Lục Kiêu đã thoát khỏi kỳ nguy hiểm nhưng tinh thần lực của nó có chút bất thường, bác sỹ chưa đưa ra được phán đoán cụ thể là vấn đề gì nhưng chắc chắn không ảnh hưởng xấu đến thân thể. Chờ nó nghỉ ngơi đủ rồi, tỉnh lại làm kiểm tra chuyên sâu về tinh thần lực chắc có thể nhìn ra vấn đề.” Thiết bị chữa bệnh ở Đế Tinh cao cấp hơn rất nhiều so với thiết bị trên phi thuyền cứu hộ. Dù nàng không liên hệ với Holland cũng có thể đoán được, với dao động mạnh tinh thần lực của Lục Kiêu, hơn phân nửa đã khiến cho thiết bị chữa trị đưa ra cảnh báo sai lầm, dọa Holland một phen nên hắn mới vội vã chuyển Lục Kiêu về đây. Lục lão phu nhân hơi ngừng lại, lựa lời dặn dò: “Khải Lâm, người đưa Lục Kiêu từ chiến trường về đây có nói, trên phi thuyền cô ấy chỉ thiếu chút nữa bị tinh thần lực của Lục Kiêu tấn công tạo thành thương tổn vĩnh viễn. Con đang mang bé con, ngàn vạn lần không thể tiến vào lĩnh vực tinh thần của Lục Kiêu khi nó không thanh tỉnh.” …Lăng Sầm nghe thấy có hơi xấu hổ, đậy nắp bình giữ nhiệt, đưa lại cho Lục lão phu nhân, bất đắc dĩ khai ra: “Con vừa nãy có… thử qua.” Lục lão phu nhân nhìn Lăng Sầm bằng ánh mắt ‘cạn lời’, nhưng Lăng Sầm có thể bình an trở ra liền chứng minh cậu không gặp bất cứ chống cự gì. Nhưng loại hành động này… Bé con Lục Nhạc có một cái thói là càng không cho làm cái gì, càng nhất định phải làm cho bằng được, xem ra nàng biết bé con giống ai rồi, này xem như là sự kỳ diệu của di truyền đi, Lục lão phu nhân thầm nghĩ. “Con thật sự không có việc gì… nhưng lĩnh vực tinh thần của anh ấy đúng là có hơi kỳ quái.” Lăng Sầm nhớ lại, cố gắng tìm từ thích hợp để diễn tả, “Giống như biển rộng ban đêm, yên tĩnh lại vô biên, không thấy giới hạn.” Chính là vùng biển rộng này, trừ đúng một chỗ hơi gợn sóng còn lại đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như ngưng tụ thành một khối ngọc quý có độ tinh khiết cực cao. Lục lão phu nhân hơi sửng sốt, âm thầm nhớ kỹ từng lời miên tả của Lăng Sầm, chuẩn bị nói lại cho đội ngũ bác sĩ chữa trị, trên mặt lại chỉ có ý cười nói với Lăng Sầm: “Được rồi, mặt kệ lĩnh vực tinh thần của nó có hình dáng thể nào, bác sĩ nói nó không còn nguy hiểm, cứ chờ nó tỉnh lại, mọi chuyện đều sẽ rõ ràng. Chiều nay là có thể đưa Lục Kiêu ra phòng bệnh bình thường, không cần ở phòng cách ly nữa…” Lục lão phu nhân nói lại sắp xếp của bác sĩ. “Thật sao?” Lăng Sầm sau khi nghe được tin này liền vui vẻ không thôi. Nhớ đến lúc trước khi Holland cho cậu xem video, Lục Kiêu vẫn còn gầy yếu tái nhợt, không chút huyết sắc nhưng vừa rồi khi cậu được phép vào thăm anh, khí sắc của Lục Kiêu đã hồng nhuận hơn, hiện tại lại được phép chuyển ra phòng bệnh thường, phải chăng… Lăng Sầm cười thật là tươi. Lục lão phu nhân nhìn cậu cũng nhịn không được cười theo, con dâu của nàng chỉ cần nghe được một chút tin tốt của chồng nó là đã mặt mày hớn hở, sắc mặt cũng trở nên tươi sáng hẳn. Trong lòng nàng rõ ràng, Lăng Sầm xem như đã tự buộc mình với Lục Kiêu vào một chỗ, Lục Kiêu xảy ra chuyện, Lăng Sầm cũng không thể tốt được, nhưng ngược lại, tình huống của Lục Kiêu dần chuyển biến tốt đẹp, Lăng Sầm cũng theo đó tốt lên, trở về đúng bộ dáng mà độ tuổi của cậu nên có, không còn cảm giác như đã trải qua cả đời, không còn thiết sống. Cuối cùng nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, Lục lão phu nhân muốn nhanh đưa Lăng Sầm về nhà, dù gì đây cũng là bệnh viện Đế tinh của quân đội, không phải Hạo Hồ, hiện đang chiến tranh, có rất nhiều thương binh được đưa về chữa trị, lại đều là ngoại thương, còn có cảm nhiễm chất độc trùng tộc, lại chưa kịp mở miệng đã nghe Lăng Sầm hỏi: “Mẹ ơi, con có thể ở lại đây chăm sóc Lục Kiêu được không?” Lục lão phu nhân thở dài trong lòng, bất đắc dĩ uyển chuyển khuyên nhủ: “Hiện tại thân thể con không tiện, con nên tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để Lục Kiêu lo lắng.” Lăng Sầm nhỏ giọng dạ một tiếng, cũng không cố chấp. Hiện tại cậu đang mang Điềm Điềm, đúng là không thích hợp ở bệnh viện cả ngày đêm, bất quá mỗi sáng có thể sang thăm Lục Kiêu là tốt rồi. Lăng Sầm có chủ ý trong lòng, quyết định về nhà sẽ thương lượng với mẹ chồng sau. ————————————— Ba ngày sau, sau giờ trưa, mặt trời ấm áp rực rỡ rải nắng vàng khắp chốn, có đốm nắng xuyên qua khung cửa, rơi vào trên người Lục Kiêu, mang đến cho anh chút hơi thở dương quang. Lăng Sầm ngồi bên cạnh anh, cẩn thận bôi bọt biển muốn giúp Lục Kiêu cạo râu lún phún dưới cằm “Sao Holland không giúp anh cạo râu nhỉ? Hắn không phải là anh em tốt của anh hả?” Sao lại để bạn mình lôi thôi thế này đã đưa về nhà. Lăng Sầm một bên cẩn thận từng ly từng tý, lại lầm bầm khe khẽ oán giận, khóe môi lại treo nụ cười ngọt ngào. Kỳ thật Lăng Sầm biết, đến chính bản thân Holland còn không có thời gian cạo râu chứ nói gì đến việc giúp Lục Kiêu, phái người đưa Lục Kiêu về đã phải vô cùng cảm ơn hắn rồi. Loại công việc như cạo râu, sửa sang bộ dáng cho Lục Kiêu như này, Holland chắc chắn không thể quản đến. “Ồ, được rồi này, giờ em bắt đầu giúp anh cạo râu nhé.” Lăng Sầm cầm lên dao cạo, đặt dưới cằm Lục Kiêu, tầm mắt cậu nhìn đến lưỡi dao sắt bén, khóe môi lại cười nhạt. Ai có thể nghĩ đến, chỉ mấy hôm trước cậu còn cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi, muốn dùng chính lưỡi dao như thế này kết thúc sinh mệnh bản thân, hiện tại lại có thể bình yên ngồi đây giúp chồng mình cạo râu. “Anh là cố ý phải không…” Lăng Sầm cạo xong, lau khô đầu ngón tay, rồi dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán Lục Kiêu, sau đó lấy khăn đã chuẩn bị sẵn một bên lau sạch bọt biển, lại giặt khăn, lại lau mặt cho Lục Kiêu, đến khi hoàn toàn sạch sẽ mới dọn dẹp rồi quay lại nắm lấy bàn tay to của anh. “Lần này anh đúng là dọa em muốn chết…” Lăng Sầm vùi đầu vào tay anh, thấp giọng nói với người đang an tĩnh nằm trên giường, “Hoa Hồng Nhỏ vẫn luôn ở cạnh em, còn cố ý dỗ em vui nhưng bé con thật sự quá giống anh, giống y như đúc nên nhiều khi nhìn bé con, nhớ đến anh đang mất tích, thái độ của em với bé con sẽ không tốt…” “Nhưng Hoa Hồng Nhỏ vẫn luôn đến tìm em, cố gắng chọc cho em vui vẻ” thanh âm Lăng Sầm nhu hòa hơn, nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của Lục Kiêu, nói tiếp “Khi đó, em liền nghĩ, Hoa Hồng Nhỏ và anh đều là những Alpha ấm áp, em thật kiêu ngạo vì có hai Alpha ấm áp yêu thương…” Lăng Sầm nói đến đây, hơi cắn môi như muốn giữ lại điều gì, lại nhìn đến Lục Kiêu không có bất cứ phản ứng gì, an tĩnh nằm trên giường lại nhịn không được nói hết ra. “Có một đoạn thời gian em thật sự không chịu nổi, muốn đi theo anh, chỉ là ngay khi em định xuống tay đột nhiên bé con động…” Thanh âm Lăng Sầm hơi nghẹn ngào, dừng lại một chút lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Nghĩ đến bé con của chúng ta, dù em đưa Điềm Điềm ra tử cung nhân tạo, bé con sẽ lớn lên thật tốt nhưng em cũng không dám bỏ bé con lại, em biết cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho các bé con nhưng vạn sự biến ảo, ai có thể đảm bảo Lục gia vẫn luôn hưng thịnh tồn tại. Trước kia sinh hoạt của em thế nào anh cũng biết rồi, em không thể để con của chúng ta cũng phải trải qua khổ sở giống vậy…” “Dù một chút khả năng em cũng không muốn, cứ vậy, mỗi ngày em đều phải cố gắng sống qua, đợi được anh về.” Lăng Sầm nhẹ nhàng kể lại nhưng đoạn thời gian đó nào có nhẹ nhàng trôi qua như vậy, mỗi ngày trằn trọc nhìn trời tối đi lại sáng lên, không phải đau lòng vì mất đi Lục Kiêu lại suy nghĩ cho tương lai các bé con, khi yếu đuối chiếm thượng phong sẽ muốn mặc kệ hết thảy, bỏ lại tất cả rời đi cùng Lục Kiêu, rồi lại nghĩ đến các bé con, nghĩ đến chờ mong của Lục Kiêu đồi với các bé con, lại liền cố gắng chịu đựng qua thêm một ngày. Lăng Sầm quay đầu đi, bình tĩnh lại tâm tình. Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ, Lăng Sầm giật mình xoay người lại xem, trong lòng lại có hơi xấu hổ. “Trác Nghiên, cậu đến rồi…” Lăng Sầm biết người đứng ngay ngoài cửa chắc đã nghe được hơn phân nửa lời cậu lải nhải nãy giờ, thật là mắc cỡ quá đi, Lăng Sầm hơi ngượng ngùng đứng dậy đón y, “Holland không yên tâm nên bảo cậu đến đây thăm chúng tôi à? Không có việc gì đâu, chúng tôi hiện tại rất ổn.” Lăng Sầm cười nói, người của gia tộc Elman đã từng đến thăm nhưng Trác Nghiên thì chưa từng đến. Người nhà bên đó chỉ nói Trác Nghiên không được khỏe. Lăng Sầm vốn tưởng là lời khách sáo nhưng hiện tại nhìn lại, thân thể Trác Nghiên so với lần gặp trước gầy hơn, cũng tiều tụy hơn, có lẽ Trác nghiên thật sự sinh bệnh. Trác Nghiên đến còn mang theo chút trái cây, còn có cả một bó hoa bách hợp. Y im lặng đưa bó hoa cho Lăng Sầm, nghe Lăng Sầm nhắc đến Holland, ánh mắt y hơi tối lại, thanh âm hơi khàn đáp: “Ưm… tôi đến thăm hai người. Cậu có khỏe không?” Trong lòng Trác Nghiên cũng có hổ thẹn. Khi nãy đứng bên ngoài, lời của Lăng Sầm y đều nghe thấy rõ ràng, rành mạch. Nếu chẳng may Lăng Sầm không kiên trì nổi thì mọi chuyện coi như hỏng bét, gia đình nhỏ hạnh phúc này sẽ tan tành thành mảnh nhỏ, và nếu không phải bằng hữu của Holland kiên cường cố chịu đến cùng vậy thì… Nghĩ đến đây, nếu mọi việc xảy ra theo chiều hướng đó, tâm của y có thể không thấy thẹn sao? Y cũng không biết. Y biết rõ mọi chuyện nhưng lại không có cách nào thay đổi cũng không có quyền thay đổi bất cứ điều gì. Nhớ đến bộ dáng khổ sở của Holland, trong lòng y lại càng thêm khổ sở, thanh âm đè ép đến cực thấp: “Thực xin lỗi…” “Cậu nói cái gì?” Lăng Sầm nghe không rõ, cũng không cố truy đuổi, chỉ cười nói: “Cám ơn hoa của cậu, Lục Kiêu đã ổn rồi, bác sĩ nói anh ấy không sao, ngủ đủ thì sẽ tỉnh. Chỉ là… anh ấy đã ngủ suốt 3 ngày vẫn chưa chịu thấy đủ…” Nói đến đây Lăng Sầm nhíu mày, lại tự nhủ trong lòng, bác sĩ đã nói Lục Kiêu không sao thì chính là không sao, nghỉ ngơi cũng là một phương thức để cơ thể phục hồi nhanh nhất, với thể chất của Lục Kiêu, ngủ thêm vài này cũng không có vấn đề gì. Trác Nghiên cũng không nói tiếp chuyện này, tìm đề tài cùng Lăng Sầm nói chuyện phiếm. Lăng Sầm lại nhìn thấy trong mắt y cất giấu khá nhiều tâm sự. Hiện tại Lục Kiêu đã về bên cậu, vết thương tuy có cảm nhiễm nhưng đã hồi phục rất tốt chỉ còn chờ tỉnh lại là không có gì phải lo nữa. Hiếm khi Lăng Sầm có tâm tình nói chuyện phiếm cùng người khác. Cậu kéo Trác Nghiên ngồi xuống sô pha, bản thân thì ngồi bên mép giường, quan tâm hỏi: “Trác Nghiên, sức khỏe của cậu đã khá hơn chút nào chưa?” Trác Nghiên hiểu vì sao Lăng Sầm lại hỏi như vậy. Lúc trước khi Lục Kiêu bình an trở về, nhưng khi đó y quá áy náy, cũng quá lúng túng nên không muốn đối mặt, có thể là phu nhân Elman đã lấy lý do sức khỏe. “Hiện tại đã khỏe rồi.” Trác Nghiên cười đáp. Lăng Sầm do dự, nhỏ giọng hỏi: “Cậu… với Holland đang giận nhau hả?” Trác Nghiên hơi sửng sốt, không nghĩ cái này mà Lăng Sầm cũng nhận ra, chỉ có thể hàm hồ nói: “Có thể xem là vậy… Có khả năng tôi làm sai một việc.” Lăng Sầm đứng đậy, pha cho Trác Nghiên một ly trà, cười nói: “Lục Kiêu nói anh ấy và Holland cùng nhau lớn lên, Holland là một bằng hữu rất đáng tin cậy, chẳng qua tính cách có hơi, nói sao nhỉ? Thô kệch… ừm, thẳng thắn quá mức. Cậu có thể cần chậm rãi cùng hắn hiểu nhau hơn.” Lăng Sầm mỉm cười, bàn tay đặt lên tay của Lục Kiêu trên giường bệnh, vô thức vuốt ve. Khi Lục Kiêu ở nhà với cậu tính cách rất chi là ôn hòa. Trác Nghiên vẫn cầm ly trà không buông, trầm mặc một lát mới đáp một tiếng, chua xót nơi đáy mắt cũng tan đi, tựa như cuối cùng cũng đã đưa ra được một quyết định trọng đại. Vừa lúc này đã đến thời gian, có một hộ sĩ bước vào kiểm tra tình trạng Lục Kiêu, sau khi xác định không có vấn đề liền muốn rời đi. “Chờ một lát, xin hỏi bác sĩ Nansen có đang ở đây không?” Lăng Sầm hỏi hộ sỹ. Nhân viên y tế ở bệnh viện quân đội Liên Bang Đế Tinh có tố chất rất cao, thái độ đối xử với Lăng Sầm cũng bình đẳng như đối với người thường, hơi nhớ lại lịch trực liền đáp lời: “Vâng, hiện bác sĩ Nansen đang trong ca trực.” Lăng Sầm nhìn thời gian, lại quay sang xin lỗi Trác Nghiên: “Trác Nghiên, tôi có một số việc muốn nói với bác sĩ chủ trị của Lục Kiêu, cậu có thể…” “Tôi ngồi đây cũng được, trà rất ngon.” Trác Nghiên giơ ly trà lên, thản nhiên đáp. Lăng Sầm cười cười với y rồi rời đi, Trác Nghiên là bạn đời của Holland, cậu không cần quá mức khách khí với Trác Nghiên. Trác Nghiên ngồi trên sô pha một lát, xác định Lăng Sầm đã đi khỏi mới buông chung trà đứng dậy, đi đến cạnh giường bệnh Lục Kiêu. Ngay khi Trác Nghiên đứng dậy, camera theo dõi trong phòng như bị quấy nhiễu, hình ảnh thu được vặn vẹo như bị nhiễu sóng. Hiện Lục Kiêu đã không còn cần quá nhiều thiết bị hỗ trợ, chỉ có vài dụng cụ theo dõi sức khỏe cơ bản, Trác Nghiên cúi đầu nhìn Lục Kiêu. Y có hơi hiểu được ý của Holland, y có thể bảo hộ Holland nhưng không nên dùng phương thức này. Trác Nghiên nâng một tay lên, duỗi các ngón tay đặt hờ lên trán Lục Kiêu, khép hai mắt lại, thanh âm nhẹ nhàng du dương lại vô cùng trang trọng: “Tổ tiên, con, Trác Nghiên, thỉnh cầu người thu hồi năng lực tiên đoán của con, coi như là cái giá để đánh đổi, là nguyên liệu để thiêu đốt, chúc phúc cho nhân loại này, ban cho nhân loại này bình an.” Theo sau là chú ngữ kỳ ảo, mang theo một loại lực lượng xuyên thấu hư không. Trong nháy mắt, chỉ số trên dụng cụ theo dõi tăng lên đến mức gần chạm đỉnh cảnh báo, lại từ từ hạ xuống. Thân hình Trác Nghiên hơi lảo đảo, gần như muốn ngã xuống, một tay y kịp chống lên tủ đầu giường, cố gắng hít sâu hai hơi. Thuật đọc tâm là khả năng bọn họ có được ngay từ khi sinh ra, nhưng năng lực tiên đoán thì không phải, đó là một loại chúc phúc của bộ tộc, không phải ai cũng có. Trác Nghiên lần đầu tiên biết, hóa ra mất đi chúc phúc, mất đi một phần năng lực chính là loại cảm giác này. Y nâng tay lên, tự nhìn bàn tay mình, mọi thứ trước mắt vẫn còn quay cuồng, lại mỉm cười tự nhủ, cảm giác cũng vẫn ổn lắm. Tiết tấu hô hấp của Lục Kiêu hơi biến hóa, Trác Nghiên nhạy bé quay đầu nhìn anh một cái, yên lặng gắng sức rời đi, lại còn giúp anh khép cửa phòng. Rất nhanh thôi Lăng Sầm sẽ trở về, việc của y đã xong rồi, y đã có thể đi. Theo những gì Trác Nghiên nhìn thấy trước khi mất đi năng lực tiên đoán thì Lục Kiêu phải hôn mê 1 tháng, sau đó có thể bộc ph/át tình trạng cảm nhiễm chất độc trùng tộc, qua vài lần cảm nhiễm và chữa trị mới dần dần khỏi hẳn. Anh sẽ bị đau ốm triền miên tra tấn một năm, thân hình gầy rộc đi và sức khỏe cũng giảm sút ít nhiều. Nhưng Trác Nghiên không muốn chứng kiến quá trình này, Lăng Sầm đã đợi đủ lâu. Tiểu kịch trường: Lăng chibi: Cuối cùng anh cũng đã tỉnh. Nước mắt lưng tròng đột nhiên lao vào hành hung.jpg