Chương 225: Chương 225

"Hoàng thượng không phải đồ ngốc, hắn sớm đã phát hiện quan lại cùng thương nhân câu kết, để tránh tình trạng buôn lậu diễn ra Hoàng thượng đã ban xuống lệnh cấm hải. Chuyện này lẽ nào ngươi cũng không biết?" "Chuyện này thuộc hạ có nghe nói đến, cũng nghe nói thương nhân căn bản không thể bỏ được mối làm ăn béo bở này nên đã lặng lẽ nuôi dưỡng một lượng lớn hải tặc. Thuộc hạ còn biết triều đình từng phái người đến dẹp loạn hải tặc nhưng đều bị bọn chúng đánh lui." "Phải, trọng điểm là ở đây. Ta muốn ngươi dẫn theo một trăm binh sĩ giả trang thành Oa Khấu tấn công quân triều đình, chỉ cần thấy quân triều đình là đánh, đánh đến bọn chúng không còn cách nào khác phải quay về kinh thành." Rốt cuộc cũng hiểu chủ tử nương nương tính toán cái gì, Lý Y Cách đầy mặt ngưỡng mộ chấp tay: "Nương nương anh minh, một khi quân triều đình chống đỡ không nổi tứ gia cũng sẽ chịu vạ lây, sớm muộn Hoàng thượng sẽ lại triệu bát gia hồi kinh." "Ngươi hiểu được dụng ý của ta là tốt." Phó Tuyệt Ca liễm mắt, môi mỏng mấp máy: "Ngươi đích thân đi, tìm mọi cách lôi kéo quan hệ với quan lại địa phương và thương nhân, không cần vội vã cứ từ từ mà thăm dò lấy cho được bằng chứng tứ gia tham ô hối lộ." "Thuộc hạ minh bạch, thuộc hạ nhất định tận lực." "Một đám tráng hán võ nghệ cao cường rất dễ bị chú ý cũng dễ bị người khác đề phòng." Phó Tuyệt Ca ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn sang bóng người đứng gần giường ngủ: "A Xán, ngươi có nguyện ý giúp ta chuyện này không?" A Xán kinh ngạc không ngớt, chỉ tay vào mặt mình hỏi lại lần nữa: "N-Nô tỳ sao?" "Phải, ngươi cùng Lý phó tướng đến Mân Chiết giả làm một đôi phu thê võ sĩ gia* đến từ Nhật Bản, có cùng nghi xuất hiện đám thương nhân mới buông lỏng cảnh giác. Ta sẽ nhờ nhị gia lục gia giúp các ngươi làm giả giấy tờ, ngươi chỉ cần tuỳ thời liên lạc với ta là được. Bất quá chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, bất cẩn bị phát hiện nhất định sẽ mất mạng, ngươi nếu không muốn đi ta cũng không ép ngươi." (Võ sĩ gia: Samurai) A Xán hết nhìn lệnh ái rồi nhìn đến Lý Y Cách, trong đầu quẩn quanh bao suy nghĩ, trầm mặc rất lâu vẫn chưa đưa ra câu trả lời. Kì thật nàng không sợ chết nàng chỉ lo lệnh ái ở đây một mình vừa không có Lý phó tướng bảo vệ vừa không có nàng hầu hạ, ba người A Bích chỉ sợ không thể chăm sóc nàng chu đáo. "Nô tỳ đi rồi ba người bọn họ sẽ không thể chiếu cố tốt ngài, nô tỳ chỉ sợ ngài sẽ..." "Ta không còn nhỏ nữa, ta tự biết cách chăm sóc bản thân mình." Ngọc thủ trắng trẻo vươn ra khỏi màn lụa nắm lấy bàn tay A Xán mân mê: "Chuyện của ta lại liên luỵ đến ngươi, ta thật sự cảm thấy rất hổ thẹn." "Lệnh ái đừng nói như vậy, được hầu hạ ngài là phúc phận của nô tỳ." Hít một hơi thật sâu hoà hoãn tâm tình, A Xán kiên định nắm lấy bàn tay nàng: "Nô tỳ đi, chỉ cần giúp được lệnh ái nô tỳ có chết cũng cam lòng." "Đừng nói lung tung, có Lý phó tướng ở đó hắn sẽ bảo vệ tốt cho ngươi." Phó Tuyệt Ca đảo mắt nhìn sang Lý Y Cách: "Ta nói có đúng không?" "Thuộc hạ dù có chết cũng phải bảo vệ A Xán cô nương bình an trở về bên cạnh nương nương!!" "Có lời này của Lý phó tướng ta yên tâm rồi." Cố sức ghì chặt bàn tay của A Xán, Phó Tuyệt Ca có chút không nỡ, cắn chặt môi dưới cách một bức màn quan sát nữ nhân đi theo nàng từ thuở ấu thơ đến lúc niên thiếu. Bao nhiêu người có thể chọn nàng vẫn chọn A Xán bởi vì nàng chỉ tin duy nhất A Xán mà thôi. "Nương nương không được khóc, đêm nay là trừ tịch chúng ta hảo hảo vui vẻ đón năm mới nhé?" Phó Tuyệt Ca ân một tiếng thật khẽ, áp má vào bàn tay chai sần của A Xán lặng lẽ thì thầm: "Ta đợi ngươi bình an trở về." A Xán ôn nhu mỉm cười như gió thu thổi trên mặt hồ không gợn sóng, an bình nàng đem tới chưa từng thua kém bát lang. "Lệnh ái, nô tỳ nhất định trở về." Tuyết lạnh cuốn theo cánh hoa rơi bên bệ cửa sổ, người đi đầu không ngoảnh lại, mắt sầu chan chứa ánh chiều tà... Mùa xuân này không có bát lang, không có nương thân cũng không có A Xán ở bên cạnh. Phó Tuyệt Ca phải học quen với cô đơn, nàng không trách bất cứ điều gì, nàng chỉ mong mỏi ngày trùng phùng nụ cười sẽ thay cho nước mắt. Tiếng hát xa vọng lại, là ai đang khóc? Mưa tuôn xối ướt cả thanh xuân, quân chưa về cành mai trơ trọi không người ngắm. Một ngày mùa thu năm thứ hai hoàng đế triệu bát gia hồi kinh, không phải vì chuyện hải tặc mà là vì sứ giả thập phương đến thiên triều chúc thọ hoàng đế. Trong lúc cao hứng hoàng đế đã đáp ứng yêu cầu tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung của sứ giả Mông Cổ, nếu thua phải dâng đích công chúa và một phần đất phong màu mỡ. Khả năng kỵ mã xạ tiễn của người Mông Cổ thì không cần phải bàn cãi, vị sứ giả này năm tuổi đã bắn hạ đại bàng, bảy tuổi đã rong ruổi trên thảo nguyên, trước nay chưa có kẻ nào xứng đáng làm đối thủ. Hoàng đế tìm khắp triều cũng không có người đủ bản lĩnh thắng được sứ giả. Ngay cả tứ gia từ nhỏ đã luyện quyền xạ tiễn cũng không thể bách phát bách trúng, những hoàng tước còn lại thì không cần phải nói. Hoàng đế bất đắc dĩ lại gửi một mật chiếu triệu gấp Đông Phương Tầm Tuyết hồi kinh, hắn cũng không tin bát nhi nữ sẽ thắng nhưng cầm hoà sẽ đỡ mất mặt hơn. Vừa nghe được tin này Phó Tuyệt Ca tức tốc vào kinh đón bát gia, nhưng lần này bát gia ngồi kiệu vào cung nên nàng chỉ có thể đừng từ xa mà nhìn theo. Muốn vào cung đối với nàng không khó, dựa vào thân phận vũ cơ của Ngự Vũ Phòng, Phó Tuyệt Ca thành công tiến cung nhưng vẫn không gặp được bát gia. Lâm Mạn nhìn bộ dáng lóng ngóng khó coi của Phó Tuyệt Ca không khỏi chau mày: "Ngươi mượn danh của vi sư vào cung là để tìm bát gia?" "Sư phụ, đồ nhi đã hơn nửa năm không được gặp bát gia rồi..." Phó Tuyệt Ca yếu ớt rũ mắt, giả vờ đáng thương khịt khịt mũi hai tiếng: "Đồ nhi chỉ mong có thể nhìn thấy bát gia, dù là từ xa nhìn cũng đã mãn nguyện lắm rồi." "Ngươi vẫn ngốc nghếch như năm nào, đụng vào đá vẫn không biết quay đầu." Lâm Mạn ngước mắt nhìn trời, trong tay mân mê một tấm vải lụa: "Ngươi muốn gặp bát gia đến vậy sao?" "Phải, đồ nhi rất muốn gặp bát gia!" Do dự một lúc Lâm Mạn vẫn quyết định ném tấm vải lụa cho Phó Tuyệt Ca: "Huyễn mộng." Phó Tuyệt Ca luống cuống tiếp lấy tấm lụa, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì sư phụ đã xoay người đi mất. Nàng thật sự không hiểu sư phụ lấy đâu ra lòng tin một người không luyện tập suốt mấy năm như nàng vẫn có thể biểu diễn? Bất quá đây là cơ hội duy nhất để gặp lại bát gia, Phó Tuyệt Ca siết chặt tấm lụa trong tay, dứt khoát chạy đi thay đổi bộ xiêm y khác. Những vũ cơ được sắp xếp biểu diễn hôm nay nhìn thấy nàng cũng ngạc nhiên không kém. Bất quá Lâm sư phụ đã nói cho nàng tham gia nên mọi người cũng không dám có ý kiến gì, lâu lâu lại trộm liếc nhìn một cái. Trong cung trước đây từng có tin đồn Phó Tuyệt Ca với Lâm sư phụ quan hệ bất chính, dùng thân thể đổi lấy cơ hội biểu diễn mới lọt vào mắt của bát gia mà trở thành phượng hoàng. Nhưng lời đồn này rất nhanh bị dập tắt, dù sao Lâm sư phụ chỉ là một cùng nghi có kéo Phó Tuyệt Ca lên giường cũng chưa chắc làm được gì. Phó Tuyệt Ca thay xong y phục biểu diễn thì ra ngoài chào hỏi mọi người, dễ dàng nhận ra mọi người đối với sự xuất hiện của nàng rất không hài lòng. Kỵ mã xạ tiễn dĩ nhiên không thể tỷ thí ở trong đại điện, tất cả mọi thứ kể cả đài biểu diễn cũng được dời ra Ngự Hoa Viên, các nàng sẽ biển diễn ở trên chiếc đài này. Xung quanh đài bao bọc vô số chậu hoa cúc đủ màu sắc, y phục của vũ cơ cũng là màu vàng riêng chủ vũ thì là màu đỏ sẫm. Trước giờ biểu diễn tất cả vũ cơ sẽ được đưa đến phía sau dãy bình phong, đứng ở nơi này Phó Tuyệt Ca căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng thi đấu bên ngoài. Thật ra bên ngoài vẫn chưa thi đấu, sứ giả Mông Cổ trước bao nhiêu cặp mắt biểu diễn tài nghệ đàn áp khí thế của hoàng đế Đại Minh, đồng thời gửi lời đe doạ đến người dám chấp nhận tỷ thí – bát gia. Đông Phương Tầm Tuyết bôn ba mấy ngày không được nghỉ ngơi, cơ thể đã đến cực hạn vẫn phải gượng chống đỡ, đối với lời khiêu khích của sứ giả Mông Cổ không có sức lực để quản nữa. Ngồi cách hai dãy bàn, Đông Phương Tầm Liên nhìn bộ dáng suy kiệt của lão bát mà hả dạ cười thầm, đối với nàng mà nói hạ bệ được lão bát thì dù có mất đích công chúa và một mảnh đất phong cũng đáng giá. Năm phát bắn trúng hồng tâm, sứ giả Mông Cổ vạn phần đắc ý cưỡi ngựa đi lòng vòng trước mặt các trọng thần Đại Minh. Lúc đi ngang qua bát gia nhịn không được mà ghìm cương ngựa, cao cao tại thượng hất cằm nheo mắt nhìn nàng từ trên xuống. "Nghe nói bát gia sẽ là người tỷ thí kỵ mã xạ tiễn với bản vương, không biết bát gia cảm thấy màn biểu diễn vừa rồi thế nào?" Đông Phương Tầm Tuyết đầu rất đau, nghe không rõ sứ giả nói cái gì, miễn cưỡng đáp lại một câu: "Sứ giả hảo thân thủ." "Dĩ nhiên, ở thảo nguyên bản vương kỵ mã xạ tiễn là nhất đẳng, trước nay chưa từng có đối thủ!" Nhìn dáng vẻ yếu ớt không có sức sống của bát gia, sứ giả cười khẩy một tiếng: "Tước quý trung nguyên đều một dạng liễu yếu đào tơ không có chút khí phách nào hết, lát nữa tỷ thí có cần bản vương nhượng ngài?" Đông Phương Tầm Tuyết hận nhất kẻ nào lấy bề ngoài của nàng ra trêu chọc, đúng là so với những tước quý khác nào có dáng vẻ rất giống quân quý nhưng không có nghĩa nàng là quân quý. "Không cần, sứ giả cẩn thận kẻo thua thì mất mặt lắm." Sứ giả Mông Cổ hừ lạnh một tiếng: "Ta chờ xem." Nói xong liền cưỡi ngựa giễu võ dương oai thêm một vòng nữa mới chịu về chỗ ngồi. Ở sau bình phong Phó Tuyệt Ca nghe rõ mồn một, nhịn không được nhìn trái nhìn phải, xác định mọi người không ai chú ý đến mình liền lẳng lặng chuồn đi. Vòng ra phía trước vừa vặn gặp một cung nữ Phó Tuyệt Ca lập tức giơ tay chặn đường. "Tiểu tỷ tỷ ngươi mang thứ này cho ai vậy?" "À, bát gia nói trong người không thoải mái không thể uống rượu nên ta đi đổi rượu thành trà cho ngài." "Tiểu tỷ tỷ ta nhờ ngươi cái này." Phó Tuyệt Ca liếc nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bát gia tinh thần uể oải, hai mắt lờ đờ mệt mỏi: "Ngươi chuẩn bị một chén trà sâm, bát gia cứ như vậy sẽ thua sứ giả Mông Cổ mất." "Hảo, ta lập tức chuẩn bị." "Đa tạ ngươi tiểu tỷ tỷ." "Không cần đa tạ." Cung nữ ý vị thâm trường nở nụ cười: "Ta nhận ra ngươi, ngươi là Phó cô nương, là quý thiếp của bát gia." Phó Tuyệt Ca có chút ngượng ngùng, vội thả tay để cung nữ kia đi chuẩn bị trà sâm. Đứng chờ một lúc thì cung nữ vừa rồi cũng quay lại đem khay đựng trà sâm giao cho nàng rồi lặng lẽ lui xuống. Phó Tuyệt Ca cẩn thận nhìn xung quanh nhưng vẫn không yên tâm, vội tìm trong tay áo khăn che mặt đeo lên rồi mới bước đến chỗ bát lang. Lúc đi ngang qua tứ nhân tra Phó Tuyệt Ca còn sợ sẽ bị phát hiện, may mà tứ nhân tra đang thảo luận gì đó với đại hoàng tước nên không nhận ra nàng. Tốc độ bước chân tăng nhanh hết mức có thể âm thầm tiếp cận bát lang, còn cách khoảng ba bốn bước thì bát lang đột nhiên ngẩng đầu lên, bốn mắt cứ như vậy trực tiếp va vào nhau. Trước mặt tước quý thuộc về mình nàng căn bản không thể giấu giếm điều gì, chỉ cần nàng đến gần bát lang sẽ lập tức phát hiện ra tin tức tố của nàng. Đông Phương Tầm Tuyết lập tức dời mắt, cúi đầu ho khẽ hai tiếng, ngón trỏ lén lút gõ xuống mặt bàn. Phó Tuyệt Ca cười trộm, tăng nhanh bước chân đến chỗ bát lang, bề ngoài cố tỏ ra bản thân chỉ là một cung nữ bình thường, tự nhiên đem chén trà sâm đặt xuống bàn. Nhân lúc xung quanh đang ồn ào Phó Tuyệt Ca nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: "Bát lang tinh thần không tốt nên uống trà sâm, nếu không được thì từ bỏ, sức khỏe mới là quan trọng nhất." Đông Phương Tầm Tuyết gật gật đầu coi như đã biết, vô ý hữu ý vòng ngón út qua ngón út của tiểu ngốc, ngón tay nhẹ nhàng mơn tr.ớn gửi gắm tưởng niệm của bản thân. Phó Tuyệt Ca thẹn thùng ửng hồng hai má, lúng túng cầm khay trà đứng lên, trước khi rời đi không quên lén nhìn bát gia thêm một cái. Nàng vừa quay lại thì sư phụ cũng xuất hiện, trước dặn dò vài câu rồi phất tay ra hiệu cho nhạc công tấu nhạc. Bản thân không phải chủ vũ càng không phải là người được chọn biểu diễn lúc đầu, Phó Tuyệt Ca dĩ nhiên sẽ bị xếp cuối, thấy nàng đeo khăn mặt sư phụ cũng không ngăn cản còn bảo tất cả vũ cơ đều đeo trừ người biểu diễn chính. Nối bước theo đoàn người tiến ra vũ đài, âm thanh réo rắt quen thuộc vang lên, dù có nhắm mắt Phó Tuyệt Ca vẫn có thể thành thục biểu diễn khúc [Huyễn mộng] này. Động tác của vũ cơ bình thường không khó, Phó Tuyệt Ca dễ dàng bắt kịp tiết tấu của mọi người, trong lúc biểu diễn đôi lúc sẽ trộm nhìn bát gia một cái. Bát gia cũng phát hiện nàng trong đoàn người mặc y phục tương đồng, đôi phượng nhãn linh động dõi theo nhất cử nhất động, đôi khi còn nở một nụ cười cổ vũ nàng. Phó Tuyệt Ca nén xuống phấn khích chuyên tâm biểu diễn cho xong vũ khúc, hai má bánh bao từ khi nào đã nhuộm đỏ ánh hoàng hôn? Nhạc dừng vũ cơ cũng dừng, thực hiện xong động tác cuối thì xếp thành một vòng tròn, theo thứ tự lẻ chẵn mà di chuyển sang hai phía trái phải tạo thành hình hồ điệp. "Như vậy mà cũng gọi là vũ đạo? Đúng là tầm thường." Là sứ giả Tây Tạng. Phó Tuyệt Ca dừng lại ngoái đầu nhìn nữ tử mặc trang phục của người Tạng, đôi mắt sáng rực như tinh tú, môi mỏng tô một nửa, dáng người nhỏ nhắn thon thả lọt thỏm giữa đám người Tạng cao lớn. Dựa vào cách ăn mặc mà phỏng đoán cô nương này không phải người trong hoàng tộc, nhưng vẻ mặt lại kiêu ngạo đến mức khiến người khác phải khó chịu. "Nhìn cái gì? Nói các ngươi đó!" Sứ giả Tây Tạng tên gọi Nhân Nhĩ Ba có đôi mắt thuần vàng xinh đẹp, ngọng nghịu dùng tiếng Hán giao tiếp với nàng: "Biểu diễn không ra gì hết, đúng là xấu hổ, đối với nữ tử Tạng của bọn ta vũ đạo các ngươi chẳng khác gì rác rưởi!" Nói vũ đạo của thiên triều là rác rưởi, lời này không còn đơn thuần là khiêu khích nữa mà trở thành châm biếm nhục mạ rồi. Sắc mặt Thường thị có chút khó coi, lạnh lẽo liễm mắt nhìn Nhân Nhĩ Ba: "Ngươi nói vũ đạo của Đại Minh ta là rác rưởi vậy ngươi thử biểu diễn xem, bản cung muốn xem vũ đạo của người Tạng các ngươi có gì đặc sắc." "Quá đơn giản.".