Chương 154

Sau khi ăn qua bữa tối thanh đạm ngon miệng, Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm tản bộ ở đình viện hoa đoàn cẩm thốc. Gió mát nhè nhẹ, hành lang gấp khúc yên lặng, ánh trăng mông lung, Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm nói về chuyện đã qua đi, ý muốn nhớ lại gì đó. Cố Hách Viêm kể cho Mộ Chi Minh nghe về lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở cổ tháp lúc nhỏ. Cố Hách Viêm thường ngày kiệm lời, nên lúc từ từ kể ra một chuyện gì đó là một việc rất khó gặp, Mộ Chi Minh đương nhiên là lắng nghe rất nghiêm túc, một tiếng cũng không dám nói ra, sợ bản thân lại cắt ngang Cố Hách Viêm. Y liên tục quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt của Cố Hách Viêm, đến nỗi không nhận ra mình đã đi đến bậc thang cuối hành lang gấp khúc, kết quả bước hụt chân, cả người lảo đảo cắm về phía trước. Cố Hách Viêm nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo của Mộ Chi Minh, một tay kéo y trở lại, bởi vì dùng lực nên Mộ Chi Minh cứ thế đâm thẳng vào lồng ngực an ổn rộng lớn của Cố Hách Viêm, thậm chí y còn có thể nghe được nhịp tim đập loạn như nai rừng chạy khắp va chạm vào nhau của mình.  “Có sao không?” Cố Hách Viêm buông Mộ Chi Minh ra, cau mày lo lắng. “Không sao.” Mộ Chi Minh vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, cười nói, “Là ta ngu dốt, đi đường cũng không nhìn đường, may mà có Hách Viêm bên cạnh ta, nếu không e là không biết ngã đến nông nỗi nào. Đi thôi, chúng ta đi tiếp nào, ở phía đông đình viện có cây đào, chắc là đã nở hoa rồi, nghe nói ba dặm hoa đào có thể sánh với yên hà*, nghĩ đến chỗ đó, nhất định là phồn hoa tựa cẩm*, xuân ý dạt dào, chỉ là hiện tại sắc trời đã tối, không biết có thể thưởng cảnh hay không.” (*Yên hà: yên: khói, mây. Hà: ráng chiều, sương. Phồn hoa tựa cẩm [繁花似锦]: phồn hoa: thịnh vượng, nhiều. Cẩm: Vải lụa dệt hoa văn sặc sỡ. Những bông hoa tươi tốt giống như những chiếc gấm xinh đẹp và đầy màu sắc. Tả một cảnh đẹp hoặc một cái gì đó đẹp. Theo Baidu) Nói đoạn Mộ Chi Minh lập tức đi về phía đông. Cố Hách Viêm trầm mặc một lúc, sau đó mới một bước chạy tới bên cạnh Mộ Chi Minh, nắm lấy tay y. Mộ Chi Minh ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn. Cố Hách Viêm cũng quay sang nhìn Mộ Chi Minh, cẩn thận quan sát thần sắc của y. Mộ Chi Minh cong mắt, y nắm lại tay của Cố Hách Viêm, nhẹ giọng nói: “Hách Viêm, thích người dường như là một chuyện rất dễ dàng.” Thật ra điều Cố Hách Viêm muốn cùng lắm chỉ là một cái đồng ý, nhưng hắn có thể nhận được từ Mộ Chi Minh một thứ thì vĩnh viễn lại muốn có nhiều hơn. Đình viện phía đông, ánh trăng vằng vặc thổi rơi võ lăng sắc khiến lòng người yên tĩnh, hai người dưới ánh trăng thưởng cảnh, ngâm thơ giữa muôn vàn hoa, sau đó bởi vì gió đêm thổi lên, Cố Hách Viêm nói: “Đêm lạnh hại thân, quay về thôi.” “Được.” Mộ Chi Minh mỉm cười gật đầu. Hai người trở lại sương phòng, Mộ Chi Minh cầm mồi lửa châm đèn, sau đó đến bên cạnh bàn ngồi ngẩn ra. Trên bàn là một chiếc lồng vuông vức có khung xương làm bằng gỗ đỏ phủ một lớp hoàng sa*, thủ công độc đáo, bộ dáng tinh mỹ, Mộ Chi Minh ngẩng đầu nhìn Cố Hách Viêm. (*Hoàng sa: cát vàng.) Cố Hách Viêm giải thích nói: “Trên đường về tình cờ thấy, đoán chừng ngươi sẽ thích cho nên mua về.” Mộ Chi Minh nhẹ nhàng cong môi lên, lồng đèn sao tuyệt luân kỳ diệu như vậy sao có thể vô tình thấy trên phố, nhất định là Cố Hách Viêm dụng tâm đi tìm mới có thể mua được. Sau đó y cẩn thận nghĩ lại vì sao hôm nay lại gặp được Cố Hách Viêm ở Thiên Cơ Các, trong lòng lập tức có đáp án. Mộ Chi Minh dùng hỏa chiết châm lửa, phút chốc trục bánh xe vì sức nóng của ngọn nến mà khẽ chuyển động, bóng của mấy võ tướng cưỡi ngựa bị ánh nến rọi lên đèn, ngươi đuổi ta chạy, mới lạ thú vị. “Cái này cho ta, đúng không?” Mộ Chi Minh mỉm cười hỏi Cố Hách Viêm. Cố Hách Viêm gật đầu. Mộ Chi Minh: “Người ta hay nói, lễ thượng vãng lai*, Tướng quân có muốn cái gì không? Ta sẽ làm mọi thứ để ngươi thỏa mãn.” (*Lễ thượng vãng lai: lễ nghĩa được xem trọng phải có qua có lại.) Cố Hách Viêm: “Ta không muốn đáp lễ.” Ý cười của Mộ Chi Minh dịu dàng tựa suối: “Là ta muốn đưa, nếu không đáp lễ, thì ta sẽ hổ thẹn, cuộc sống hằng ngày khó an ổn, Hách Viêm, nói một chút đi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể cho thì nhất định sẽ cho.” Nghe thấy Mộ Chi Minh nói như vậy, ảnh ngược của ánh nến lúc sáng lúc tối mà loạng choạng rơi trong mắt Cố Hách Viêm, hắn hỏi: “Thật sự… cái gì cũng có thể?” Mộ Chi Minh chắc chắn gật đầu: “Thật sự.” “Được.” Cố Hách Viêm nói, “Ta muốn… ta muốn… ăn cháo ngươi nấu.” Mộ Chi Minh: “A?” Mộ Chi Minh lộ ra biểu cảm khó tin, xác nhận lặp lại: “Ta nấu cháo? Cháo?” Cố Hách Viêm gật đầu. “Nhưng ta không biết nấu cháo, ta chưa bao giờ nấu cháo…” Mộ Chi Minh nói được một nửa đột nhiên ngưng lại, nhìn Cố Hách Viêm, chần chừ hỏi, “Trước kia ta nấu cháo rồi sao?” Cố Hách Viêm nói: “Nấu rồi.” Mộ Chi Minh, người chưa bao giờ bước vào nhà bếp rất nghi ngờ tay nghề nấu cháo của mình: “Nhưng cháo ta nấu, thật sự ăn được sao?” Cố Hách Viêm không chút do dự: “Ăn ngon.” Nhìn chỗ sâu nhất trong đáy mắt của hắn tràn ngập mong chờ, trong lòng Mộ Chi Minh dường như đang có một còn thú nhỏ nhẹ nhàng cào cấu, làm trong lòng Mộ Chi Minh ngứa ngáy không thể giải thích. Mộ Chi Minh đột nhiên rất muốn biết, lúc Cố Hách Viêm ăn cháo do chính mình nấu sẽ lộ ra biểu cảm gì, y nói: “Được, ngày mai ta sẽ học nấu cháo với trù nương, khi nào học xong rồi sẽ về nấu cho ngươi ăn.”  Cố Hách Viêm: “Ừm.” Tán phiếm một lúc thế mà đảo mắt đã đến thời gian nghỉ ngơi. Sau khi tắm gội rửa mặt xong, hai người nằm xuống giường nghỉ ngơi, trời đêm tháng tư, gió mát chứ không lạnh, đắp chăn bông cũng không thấy nóng, là ngày thích hợp để yên giấc. Sau khi Cố Hách Viêm chờ Mộ Chi Minh nằm xuống bèn theo thói quen mà vươn tay giúp y dịch chăn. Khoảnh khắc chạm vào giường đệm êm ái, chăn bông quấn quanh thân thể, Mộ Chi Minh cũng đã mệt nhọc, y cố nén ủ rủ như chờ cái gì đó.  “Ngủ đi.” Cố Hách Viêm vỗ vỗ lưng y, nhẹ giọng nói. “A?” Mộ Chi Minh cong mắt cười nói, “Hách Viêm, ngươi có quên cái gì đó không?” Cố Hách Viêm: “Cái gì?” Mộ Chi Minh: “Hôn ta.” Cố Hách Viêm: “…” Có lẽ bởi vì buồn ngủ nên Mộ Chi Minh lười nhác híp mắt lại, nhưng cũng vì vậy mà ý cười có vẻ có chút giảo hoạt: “Tối hôm qua, không phải ngươi nói trước kia, mỗi đêm trước khi chúng ta ngủ đều hôn một chút sao?” Cố Hách Viêm cầu mà không được, hắn nghiêng người qua, tay trái chống bên tai Mộ Chi Minh cúi người hôn y. Mộ Chi Minh cực kỳ tự nhiên vòng lấy cổ Cố Hách Viêm, nhắm mắt cảm thụ nụ hôn ướt nóng dịu dàng, hôm nay lại không đột ngột như hôm qua, Mộ Chi Minh cũng có đủ thời gian để phản ứng lại khiến y không hề giống như bị động thừa nhận, y học theo hành động lúc hôn mình của Cố Hách Viêm thử câu lấy lưỡi Cố Hách Viêm cùng nhau triền miên. Hai người môi lưỡi quấn nhau một lúc, Cố Hách Viêm dường như vẫn chưa cảm thấy đủ, lại hôn bả vai trơn bóng như ngọc của Mộ Chi Minh, trong lúc bất tri bất giác, trung y của Mộ Chi Minh đã bị hắn kéo ra hơn phân nửa, để lộ nửa lồng ngực xinh đẹp, môi răng của Cố Hách Viêm trằn trọc trên bả vai của Mộ Chi Minh một lát, sau khi để lại một vệt đỏ lại tiếp tục đi xuống, hôn lên lồng ngực phập phồng vì khẩn trưng của Mộ Chi Minh.  Trên người Mộ Chi Minh có vết sẹo nhàn nhạt, là do trước kia chịu đinh bản để lại, cho nên khi đầu lưỡi mềm mại mẫm cảm chạm lên có thể cảm nhận được độ nhám khác với làn da. Cố Hách Viêm không ngừng mút vào vết sẹo đó, dường như muốn nuốt chửng những vết sẹo trắng kia vào bụng. “Hách Viêm…” Mộ Chi Minh bởi vì khẩn trương mà không ngừng nuốt khan, y có thể cảm thấy từng nụ hôn của Cố Hách Viêm cứ như ngọn lửa hừng hực, thiêu khắp người y, cuối cùng cắn nuốt lý trí của y. Cố Hách Viêm không nói một lời, bàn tay tiến vào trung y của Mộ Chi Minh, mơn trớn thân thể Mộ Chi Minh, dọc theo sống lưng y đi thẳng xuống, thẳng đến nơi bí ẩn. “Hách Viêm?!” Mộ Chi Minh run nhè nhẹ mà hét một tiếng. Y sợ hãi, vì cơn thèm khát tình dục đột ngột, không rõ nguồn gốc. Cố Hách Viêm phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn Mộ Chi Minh thấy y hô hấp dồn dập, trong mắt đầu sự bất an và lo lắng. Hiện giờ Mộ Chi Minh không biết hai gã nam tử nên hoan ái như thế nào, tùy tiện động tình chỉ sợ sẽ tổn thương đến y, làm sao mà Cố Hách Viêm có thể bỏ được sự sợ hãi của y, hắn lập tức dừng động tác lại, rút tay về. Sao mà Mộ Chi Minh không cảm nhận được sự săn sóc dịu dàng của Cố Hách Viêm chứ, cho nên tuy rằng y xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Ta, ta vuốt cho ngươi…” “Ta tới.” Cố Hách Viêm nói đoạn bèn đặt hai người lại một chỗ, thuần thục xoa nắn, Cố Hách Viêm nhìn chằm chằm Mộ Chi Minh, nhìn y vì mãnh liệt mà không có cách nào ngăn cản khoái cảm cuộn tròn lại run rẩy, lung tung kêu tên mình sau đó vô thức thẳng lưng, cuối cùng hai mắt mê mang, thất thần một lát. Vốn dĩ Mộ Chi Minh đã buồn ngủ, sau khi lăn lộn một phen hai mắt đã không mở ra được, chỉ chốc lát đã ngủ trong lồng ngực Cố Hách Viêm. Mãi đến khi mở mắt thì ánh mặt trời đã lên cao. Y theo bản năng mà cọ cọ bên cạnh, lại phát hiện bên cạnh không một bóng người. Mộ Chi Minh sửng sốt, khoác áo đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng của Cố Hách Viêm như cũ, vì vậy bèn gọi Văn Hạc Âm tới dò hỏi, Văn Hạc Âm nói: “Trời chưa sáng Cố tướng quân đã chạy đến đại doanh Lạc Đô rồi.”  “Biết rồi.” Mộ Chi Minh gật đầu, cảm thấy cô đơn và phiền muộn một cách vô cớ. Văn Hạc Âm hỏi: “Thiếu gia, chúng ta hôm nay đi đâu chơi thế?” Mộ Chi Minh nói: “Nhà bếp.” Văn Hạc Âm: “Ồ, nhà… a? Ở đâu? Nhà bếp á?” *** Một canh giờ sau, Văn Hạc Âm trợn mắt há hốc mồm đứng ở nhà bếp, nhìn Mộ Chi Minh lấy phán bạc cuốn ống tay áo lên, đi theo trù nương học nhào bột. Mộ Chi Minh nghĩ thầm: Dù sao cũng học cách nấu cháo, vậy cũng học nấu mì phở luôn đi. Chỉ là nấu cháo thì đơn giản, mì phở lại quá khó. Nhào bột, ủ bột, bước nào cũng không thể xảy ra sai sót. Mộ Chi Minh lăn lộn một ngày, cuối cùng một mẻ màn thầu trông rất ngoằn nghèo nhưng hương vị cũng không tệ lắm. Y không chút nào nhụt chí, phân phát màn thầu cho mọi người, ngày hôm sau cũng dậy thật sớm, tiếp tục đến nhà bếp học nhào bột, ủ bột, hấp bột, còn không ý kiến thả hoa quế lên mặt. Trong khoảnh khắc giở lồng hấp lên, sương trắng mờ mịt mờ mắt người, trong lồng hấp bằng tre xuất hiện mấy cái màn thầu bụ bẫm nóng hổi. Mộ Chi Minh cầm một cái đưa cho Văn Hạc Âm. Văn Hạc Âm cầm lấy nếm thử, tán thưởng nói: “Thiếu gia, ăn rất rất ngon á!” Mộ Chi Minh tươi cười rạng rỡ: “Thật sao?” Văn Hạc Âm nhét miếng màn thầu to trong miệng, không nói nên lời, chỉ gật đầu. Mộ Chi Minh mang một hộp đồ ăn hai tầng tới, bỏ cháo trắng nấu vào trong vại sứ có nắp đậy ở tầng dưới, lại bỏ ba cái màn thầu ở tầng trên, cuối cùng đậy nắp hộp đồ ăn lại, sau khi làm xong, Mộ Chi Minh lau mồ hôi mà thở phào một hơi, nói với Văn Hạc Âm: “A Âm cùng ta đến một nơi.”  “Được thôi, đi đâu?” Văn Hạc Âm hỏi. Mộ Chi Minh cười nói: “Đại doanh Lạc Đô.” *** Sa trường huấn luyện đại doanh Lạc Đô, vài tên tướng sỹ vây quanh một con ngựa được cột lại cao lớn với tông mao nâu. Chiêu võ Phó úy Dung Diễm Quân, Hách Thiên Cần, đánh đố với người khác: “Nếu ta có thể huấn luyện con ngựa này nghe lời thì ngươi mời ta uống rượu, thế nào?” “Được thôi.” Một tên Phó tướng khác nói. Có người ồn ào: “Thiên Cần, nó chính là ngựa hoang Tây Cương đó, thật sự rất khỏe, chỉ cần nắm dây cương là có thể đá người ta bị thương, ngươi có được không?” Thiến niên Hách Thiên Cần khí phách: “Ngươi nhìn cho rõ vào!” Hắn nắm chặt roi ngựa trong tay, sét đánh bưng tay không kịp túm chặt dây cương ngựa, dáng người lưu loát ngồi lên lưng ngựa. Con ngựa chấn kinh, ngửa đầu về sau hí vang, nhảy loạn khắp nơi, ý muốn ném Hách Thiên Cần xuống, những người xung quanh thấy vậy vội vàng tản ra. Nếu bị con ngựa hung hãng này đá mạnh, không chết thì cũng tàn phế. Hách Thiên Cần giữ thân mình sát lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương, lúc này mới không ngã khỏi lưng ngựa, trong miệng hắn phát ra ấm thanh quát lớn, ném roi đập xuống đất ở hai bên lưng ngựa, bụi đất phủ khắp nơi, con ngựa nâu như phớt lờ lời đe dọa, giũa tiếng hòa reo của đám đông hét lên một tiếng, một đầu đâm vào rào chắn của sa trường, xông thẳng ra ngoài! Con ngựa nâu chở Hách Thiên Cần chạy như điên, đấu đá lung tung ở quân doanh. Trong lòng Hách Thiên Cần thầm nói một tiếng không tốt, cứ như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện. Ý niệm vừa mới nảy ra thì ở mấy chục mét ngoài kia đã xuất hiện bóng dáng ba người, mà con ngựa nâu này lại không có ý dừng lại.