Chương 159

Mộ Chi Minh ngoan ngoãn ngửa đầu, muốn cho Cố Hách Viêm thoải mái hôn một chút, nhưng sau khi hô hấp bị người ta cướp mất, y hoàn toàn không còn có thể bận tâm những chuyện này nữa, chờ đến khi y hồi phục tinh thần lại thì đã phát hiện mình bị Cố Hách Viêm bế lên đặt trên giường. Môi lưỡi nóng như lửa của Cố Hách Viêm mơn trớn ở trên sườn cổ trơn bóng và vai của đối phương lưu luyến để lại một dấu đỏ, Mộ Chi Minh thở dốc một lát, hai tay nắm lấy bả vai của Cố Hách Viêm hỏi: “Hách Viêm, ta không hiểu giữa nam tử với nhau nên hành sự như thế nào, nhưng ta cảm thấy ngoại trừ lúc ngươi và ta dây dưa vài ngày trước đó, chắc là còn có một bước sâu hơn, đúng không?” “Đúng…” Cố Hách Viêm vươn tay nhẹ nhàng kéo một cái, xiêm y của Mộ Chi Minh tản rã, để lộ nửa bên lồng ngực, rồi sau đó hắn chống hai tay bên cạnh Mộ Chi Minh, cúi đầu nhìn Mộ Chi Minh dịu ngoan đang nằm dưới thân hắn, trăng sáng như sương nhẹ nhàng rơi lên màn lụa trên giường, tóc đen của Mộ Chi Minh rối tung, rơi tán loạn trên mặt và lồng ngực tuyết trắng bởi vì hô hấp hơi dồn dập mà phập phồng của y. Lý trí của Cố Hách Viêm sớm đã bị dục vọng bào mòn đến mức không còn chút dư thừa, hắn thiếu điều muốn hủy đi xương cốt của Mộ Chi Minh nuốt hết vào bụng, nhưng hắn sẽ không làm như vậy, trong thân thể này cất giấu sự hung ác cuồng bạo của con dã thú, nhưng hắn có tự chủ, cho nên hắn sẽ loại bỏ sự tàn bạo có trong xương cốt, thể hiện một mặt ôn thuần nhất ra trước mắt người này. Mộ Chi Minh cảm thấy may mắn khi Cố Hách Viêm không có truy hỏi mình vì sao mỗi ngày đều đến Thiên Cơ Các, dù vậy Mộ Chi Minh biết, tuy rằng Cố Hách Viêm cũng sẽ cảm thấy lo sợ bất an với những điều tương tự, nhưng Cố Hách Viêm sẽ không vì vậy mà bực bội với mình, hắn tin tưởng mình. Người biết thuận theo nên được khen thưởng. “Chúng ta…” Bởi vì khẩn trương mà lời nói của Mộ Chi Minh ngập ngừng, ánh mắt y loé lên, nuốt khan, “Tối nay chúng ta thử xem đi…” Bàn tay Cố Hách Viêm lưu luyến mà vuốt ve tấm lưng của Mộ Chi Minh, nhưng ngoài miệng vẫn dò hỏi: “Ngươi không sợ ư?” Mộ Chi Minh: “Không, không sợ, trước kia chúng ta cũng… cũng làm rồi sao?” Cố Hách Viêm không trả lời, đầu ngón tay hắn xoa sau eo Mộ Chi Minh, từ hông đi đến lưng quần, muốn đi xuống lại không xuống được. “Đã làm rồi nhỉ?” Mộ Chi Minh chần chờ. “Rất nhiều lần.” Cố Hách Viêm đáp, bởi vì dục vọng phủ mờ mà giọng nói của hắn trầm thấp mất tiếng, hoàn toàn khác xa với thường ngày. Gương mặt Mộ Chi Minh nhất thời nóng lên, y không dám nhìn Cố Hách Viêm, y luôn cảm thấy chỉ cần y liếc mắt một cái thôi, dục vọng như sóng gió động trời sau trong đáy mắt của Cố Hách Viêm sẽ ngay lập tức bao phủ lấy hắn. Nhưng Mộ Chi Minh không nhìn hắn, Cố Hách Viêm sẽ cảm thấy bất an: “Ta không hy vọng ngươi sợ hãi…” Gương mặt Mộ Chi Minh ngày càng nóng, bởi vì Cố Hách Viêm chống ở trên người y, cho nên nửa thân dưới của cả hai như hòa làm một, Mộ Chi Minh có thể cảm nhận được dục vọng của Cố Hách Viêm đã dựng lên, Mộ Chi Minh cũng là một nam tử cho nên giờ phút này y cũng biết được Cố Hách Viêm đang kiềm nén như thế nào, hơn nữa còn nhẫn nhịn đến thống khổ bao nhiêu, y nói: “Không đâu, trước kia chúng ta không phải làm… rất nhiều lần sao? Ngươi chắc chắn biết làm gì để ta không sợ nữa, có đúng không?” “Đúng vậy.” Cố Hách Viêm nói xong lời này bèn cúi đầu hôn lên nụ hoa trên ngực trái của Mộ Chi Minh, thật ra hắn đã biết… … Chỗ cũ, chỉ là cua sông nhỏ. … Bởi vì thẹn thùng nên Mộ Chi Minh lấy cánh tay che mặt lại, lại vì tình dục khó nhịn được mà nhỏ giọng năn nỉ hắn đừng chọc ghẹo ngực mình. Nhưng Mộ Chi Minh tuyệt đối sẽ không nói không thoải mái, bởi vì y biết rõ hắn sẽ không phân biệt giữa thẹn thùng và không thoải mái, y biết hắn coi mình là trân bảo, dù cho biết rõ hắn nói là không cần thẹn thùng, nhưng hắn vẫn như cũ dừng động tác lại, cho nên Mộ Chi Minh lại thẹn thùng, vẫn sẽ như cũ thẳng thắn nói cảm thụ của mình. Nhiều lần điên loan đảo phượng như vậy, Cố Hách Viêm còn biết. Biết ngoại trừ ngực ra, bụng dưới của Mộ Chi Minh cũng rất mẫn cảm. Cố Hách Viêm thích liếm láp nơi đó, bởi vì lúc hôn bụng dưới của Mộ Chi Minh, bụng dưới bình thản mềm mại của Mộ Chi Minh sẽ co rúm đến dữ dội, nhưng thông thường vào lúc này Mộ Chi Minh đều ở dưới thân hắn, cho nên Mộ Chi Minh không có chỗ để trốn, vì thế Mộ Chi Minh sẽ không nhịn được mà rùng mình cả người, sau đó thở dốc càng thêm dồn dập. Cố Hách Viêm thích nhìn Mộ Chi Minh run rẩy vì môi lưỡi của hắn, dường như đang dùng thân thể để nói lên mình thích điều đó. Lúc trước khi Mộ Chi Minh chịu hình bằng đinh bản, sau khi Cố Hách Viêm chọc ghẹo ngực Mộ Chi Minh xong, sẽ trực tiếp hôn bụng dưới của y. Nhưng sau khi Mộ Chi Minh chịu hình bằng đinh bản, Cố Hách Viêm sẽ hôn một đường từ ngực Mộ Chi Minh xuống dưới, đế lại dấu vết ấm áp ướt át, đầu lưới hắn sẽ chạm vào từng vết sẹo hơi lòi lên, đó chính là do đinh bản để lại vết thương trên người Mộ Chi Minh. Thật ra vết thương trên người Mộ Chi Minh đã chậm rãi biến mất, nhưng chúng nó có khả năng sẽ ở mãi trong lòng Cố Hách Viêm cả đời. Sau khi hôn đến bụng dưới của Mộ Chi Minh, y lập tức xụi lơ nằm trên giường, nhỏ giọng nức nở: “Đừng hôn mà…” … … Thuốc mỡ lần trước mang về từ Thiên Độc Cốc vẫn chưa dùng hết, đáng tiếc lại để ở phủ Tướng quân mất rồi. Nhưng mà cũng không liên quan, dưới gối của đệm mềm trong sương phòng ở Mộ phủ cũng có một hộp. Đều do Mộ Chi Minh mua, y trộm giấu dưới đệm mềm ở Mộ phủ, Hầu phủ, phủ Tướng quân mỗi nơi một hộp. Thuốc mỡ có hương nhàn nhạt, u tĩnh thanh nhã, như mùi của gỗ đàn hương, Cố Hách Viêm không hiểu về hương khí, nhưng lại cảm thấy mùi hương này rất xứng với Mộ Chi Minh, Hầu gia ôn nhuận hàm súc, phong độ nhẹ nhàng, ai thấy đều khen ngợi một câu công tử như ngọc, chỉ là lúc này, Mộ Chi Minh lại không còn vẻ văn nhã thường ngày, khoé mắt vì nhiễm tình dục mà ửng đỏ cả lên. Dáng vẻ này, chỉ có một mình Cố Hách Viêm mới có thể nhìn thấy. Nghĩ đến đây, Cố Hách Viêm luôn cảm thấy mình rất khó có thể khống chế được con dã thú dục vọng đang tồn tại trong người. … … Quá trình này, Mộ Chi Minh sẽ khó nhịn được mà thở dốc đến lợi hại hơn, y sẽ trộm nhìn mình, sau đó lại e lệ mà nhắm chặt mắt lại. Rõ ràng ngày thường Mộ Chi Minh thích trêu chọc mình như vậy, nhưng lại cản thấy xấu hổ ngay lúc này. Cố Hách Viêm biết cách làm thế nào để khiến y thoải mái… Lúc Mộ Chi Minh đạt đến đỉnh cực lạc, có khi sẽ vô thức mà gọi tên Cố Hách Viêm. Hách Viêm, Dục Dập, Tướng quân, Cố tướng quân, Hách Viêm ca ca, tất cả đều không có quy luật, chữ nào cũng có khả năng gọi ra. Nếu y gọi… Nhưng nếu y không gọi, ngày mai cũng không có chuyện quan trọng, Cố Hách Viêm lập tức sẽ muốn y thêm một lần nữa. Mộ Chi Minh không thích lúc làm chuyện này không thấy mặt Cố Hách Viêm, cho nên Cố Hách Viêm chưa bao giờ muốn làm y từ phía sau. Sau khi xong chuyện, Cố Hách Viêm thu dọn tất cả, hắn lấy nước ấm lau chà sạch sẽ thân thể của hai người, đổi chăn đệm cho giường. Bởi vì Mộ Chi Minh thích sạch sẽ, nên thành ra Cố Hách Viêm sẽ dọn tất cả gọn gàng ngăn nắp, thoải mái như ngày thường, mặc kệ đã rất tối. Nếu Mộ Chi Minh không có mơ hồ ngất đi, y sẽ chờ, chờ Cố Hách Viêm sửa sang xong rồi nằm xuống giường một lần nữa, chờ Cố Hách Viêm ôm lấy mình mới nhắm mắt nghỉ ngơi. Mộ Chi Minh cảm thấy cái ôm của Cố Hách Viêm có thể khiến y an tâm. Cho dù là đã quên tất cả trong quá khứ, nhưng y vẫn cảm thấy an tâm như cũ. Hôm sau, Mộ Chi Minh từ trong lồng ngực Cố Hách Viêm tỉnh lại, ý niệm đầu tiên dũng mãnh hiện lên trong đầu y là: Con mẹ nó, vì sao lúc trước Cố Hách Viêm lại cảm thấy mình sẽ sợ khi làm chuyện này chứ! Y còn tưởng rằng sẽ có bao nhiêu miễn cưỡng, kết quả lại là như vậy… khụ khụ… Khó trách sách sử ghi lại, có nhiều chuyện quân vương bất tảo triều như vậy. Thất tình lục dục, phiên vân phúc vũ*, làm sao phàm nhân có thể chống lại tham hoan cực lạc này? (*Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).) Mộ Chi Minh nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy mặt đỏ tai hồng vì những ý nghĩ dâm dật của mình, y thoáng rụt thân lại, giọng nói của Cố Hách Viêm lập tức vang lên: “Tỉnh?” “Ừm.” Lúc này Mộ Chi Minh phát hiện Cố Hách Viêm tỉnh dậy còn sớm hơn mình. Cố Hách Viêm hỏi: “Thân thể có chỗ nào không khoẻ không?” Mộ Chi Minh: “Không có.” Cố Hách Viêm nhẹ nhàng thở ra: “Canh giờ còn sớm, nghỉ ngơi một chút nữa đi.” “Được.” Mộ Chi Minh gật đầu. Mặc dù đã đáp như vậy, nhưng Mộ Chi Minh đã không còn buồn ngủ nữa, y nằm một lúc, bàn tay lại bắt đầu không yên phận mà vuốt ve mái tóc đen rối loạn của Cố Hách Viêm, kết tóc đen của hai người lại thành một, đùa bỡn hết nửa ngày. Ngày thường hai người đều cực ý thức trong chuyện làm việc và nghỉ ngơi, còn chưa kể đến nằm cạnh nhau cũng cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy dứt khoát đứng dậy ăn sáng. Thật ra mới sáng sớm Cố Hách Viêm đã thức, hắn đứng dậy đi đến nhà bếp dặn trù nương không thể làm thức ăn dầu mỡ phải làm thanh đạm một chút trước, sau đó trở về ôm Mộ Chi Minh ngủ tiếp. Ăn xong bữa sáng, Cố Hách Viêm hỏi Mộ Chi Minh hôm nay có tính toán gì không. Mộ Chi Minh uống xong một ngụm cháo trắng ấm áp và ngọt ngào, thuận miệng nói: “Thiên…” Cố Hách Viêm: “…” Mộ Chi Minh: “Thiên… ách… rảnh rỗi không có việc gì, ngươi có nơi nào muốn đi không? Ta đi cùng ngươi.” Y cong mắt nở một nụ cười lấy lòng Cố Hách Viêm. Cố Hách Viêm đặt bát cháo trong tay xuống, trầm tư một lát, nói: “Trước kia ngươi nói muốn học múa kiểm.” “Hả? Ta sao?” Mộ Chi Minh kinh ngạc. Cố Hách Viêm gật đầu. “Được thôi, ngươi dậy ta đi.” Mộ Chi Minh hứng thú bừng bừng. Vì thế sau khi ăn bữa sáng, Mộ Chi Minh bèn thay một bộ võ bào có thắt lưng và tay áo bó chờ Cố Hách Viêm ở trong đình viện, nhưng y chỉ chờ một chút, Cố Hách Viêm đã từ sương phòng đi đến bên người y, trong tay còn cầm theo một cây kiếm gỗ. Cố Hách Viêm đưa kiếm gỗ cho Mộ Chi Minh. Mộ Chi Minh cầm lấy cong mắt cười nói: “Kiếm gỗ?” Cố Hách Viêm nói: “Hai bên mép kiếm bén, sẽ dễ khiến bản thân bị thương.” Mộ Chi Minh lật qua lật lại kiếm gỗ trong tay hai lần: “Không, ta nghi hoặc là, sao một đại Tướng quân uy phong lẫm liệt lại có kiếm gỗ mà người không biết võ dùng để luyện tập?” Y cong mắt, tự hỏi tự đáp, “Là vì trước kia ta nói muốn luyện kiếm, cho nên cố ý chuẩn bị sao?” Cố Hách Viêm trầm mặc một lát, gật đầu. Mộ Chi Minh đứng nghiêm tại chỗ, tay cầm chuôi kiếm của kiếm gỗ, ôm quyền với Cố Hành Viêm, giọng điệu trêu chọc mà cười nói: “Ở đây xin cảm ơn sư phụ truyền đạo, dạy dỗ và giải thích nghi hoặc.” Cố Hách Viêm ho nhẹ một tiếng: “Biết cách cầm kiếm múa kiếm hoa không?” “Biết!” Mộ Chi Minh vừa đáp vừa cầm cho Cố Hách Viêm xem, ngón tay và ngón trỏ cầm kiếm, nhìn rất thuần thục. Đời này của y lang bạt giang hồ, mưa dầm thấm đất, đương nhiên sẽ biết một ít. “Được.” Cố Hách Viêm nâng cổ tay của Mộ Chi Minh lên muốn dạy y múa kiếm. Đúng lúc này, có nô bộc chạy đến trước mặt hai người, thở hồng hộc nói: “Tham kiến Hầu gia, tham kiến Tướng quân, Tướng quân, nô tài tìm ngài, người trong cung tới nói Hoàng Thượng triệu gấp ngài vào cung.” Cố Hách Viêm còn chưa đáp, Mộ Chi Minh trước đã mở miệng: “Triệu gấp?” Nô bộc: “Vâng! Có thái giám đang ở đại sảnh chờ đưa Tướng quân vào cung, Tướng quân mau đi đi.” Cố Hách Viêm quay đầu nhìn Mộ Chi Minh. Mặc dù trong lòng Mộ Chi Minh cảm thấy thất vọng và cô đơn, nhưng trên mặt không lộ chút thanh sắc, y cười nhạt nói: “Nếu Hoàng Thượng triệu gấp thì chắc chắn có chuyện lớn, ngươi mau đi đi, luyện kiếm thì khi nào cũng được.” “Chờ ta trở về.” Cố Hách Viêm nói xong câu đó, đi theo nô bộc đi đại sảnh, chỉ chốc lại đã cưỡi ngựa đến trước phủ, lập tức lao nhanh đến hoàng cung.