Chương 7
Trùng Phùng
04:00 - 23/07/2023
Bệnh viện tư nhân nằm ở vùng ngoại ô, ngoài cửa sổ là rừng cây trải dài đến vô tận.
Tôi không ra ngoài được, và cũng chẳng thể liên lạc được với bất cứ ai ở bên ngoài.
Tôi đã từng cố gắng cầu xin sự trợ giúp từ các bác sĩ và y tá nhưng họ đều tỏ ý lực bất tòng tâm.
Ngày nào Phó Trinh cũng tới.
Hầu hết thời gian đều là vào các buổi tối, anh đến đây với dáng vẻ phong trần mệt mỏi và nói chuyện với tôi một lúc.
Tôi vô cùng kháng cự việc có các cử chỉ thân mật với anh, mà Phó Trinh cũng không cưỡng ép tôi.
Gần đây, tôi hay mơ thấy chuyện trước kia.
Hồi đó, cả ngày tôi cứ treo tên của Phó Trinh ở bên miệng.
Tôi nói, “Phó Trinh, tương lai anh chắc chắn sẽ đại phú đại quý (giàu có và có quyền lực).”
Phó Trinh lại lặng lẽ thở dài, “Hôm nay em muốn uống sữa vị gì?”
“Vị chuối nha.”
Kết quả vì để mua sữa vị chuối cho tôi mà học sinh ưu tú Phó Trinh lần đầu tiên trốn học đã bị thầy giáo bắt.
Sau đó, chúng tôi lên Đại học.
Trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn về anh và hoa khôi của trường.
Tôi ngồi tàu điện ngầm qua hơn chục điểm dừng, sau đó lại ngồi khóc ở dưới lầu ký túc xá nam.
Phó Trinh nửa đêm nửa hôm mặc vội quần áo, vội vàng xuống lầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, “Đừng khóc nữa, em muốn anh, anh là của em mà.”
“Về sau, cũng chỉ có một mình em thôi.”
“Tỏ tình không phải như vậy đâu.”
Anh sững người, ôm chặt lấy tôi, “Anh yêu em.”
Chúng tôi lúc ấy chắc cũng không đoán được rằng, mười mấy năm sau mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.
“Ngày mai, tôi kết hôn rồi.”
Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ vẫn còn chưa kết thúc, hơi ấm vẫn còn sót lại.
Giọng nói của Phó Trinh kéo dòng suy nghĩ miên man của tôi về lại với thực tại, “Anh có điều gì muốn nói với tôi à?”
Tôi cầm ly sữa đã uống dở còn một nửa lên, nhìn vào mặt anh với ánh mắt xuất thần.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra vì cái gì mà gần đây mình lại mơ nhiều như vậy rồi.
Tôi đang nói lời từ biệt với Đường Gia và Phó Trinh trong quá khứ.
Trên ti vi hôm nào cũng phát tin tức về anh và Trương Tiêu Hòa.
Kim đồng ngọc nữ.
Duyên trời tác hợp.
Đó từng là tương lai mà chúng tôi mong chờ.
Nhưng Đường Gia của hiện tại, vác trên mình một đống nợ nần thì có tư cách gì chứ?
“Chúc mừng.” Tôi nói, “Sớm sinh quý tử nhé.”
Phó Trinh đang gọt táo bỗng nhiên dừng tay, lưỡi dao cọ vào đầu ngón tay anh, rất nhanh sau đó máu chảy ra không ngừng.
Anh ngây ra một hồi, sau đó rút khăn giấy ấn vào chỗ đang chảy máu, cúi đầu cười, “Không sao, anh và cô ấy chỉ là làm cho xong thủ tục thôi. Em muốn có con sao? Anh không có ý kiến.”
“Phó Trinh, chúng ta cứ vậy đi thôi được không?” Tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, “Cả hai đều giữ thể diện cho nhau một chút.”
Phó Trinh cũng không gọt táo tiếp nữa, ném đồ trở lại giỏ trái cây, nhìn chằm chằm vào cái giỏ, lộ ra chút trào phúng, giễu cợt.
“Cứ vậy đi thôi?”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Là em bắt đầu trước, cuối cùng em lại chỉ vứt lại một câu “Chơi chán rồi” sau đó nhẹ nhàng quay người rời đi. Vậy anh là cái gì chứ?”
“Một con chó sao?”
Tôi nhắm mắt lại, xua tan đi vầng sáng của mặt trời còn vương trong mắt, “Vậy tôi trả lại cho anh.”
Phó Trinh sững người, “Em nói cái gì cơ?”
Tôi nhìn mặt trời buổi hoàng hôn sắp lặn xuống núi, “Anh không muốn tôi sống tốt, tôi có thể đi chết.”
Sau đó, cằm của tôi đột nhiên bị ai giữ lấy, tôi quay đầu đi, đối diện với ánh mắt tức giận của Phó Trinh.
“Đường Gia, có phải em bị điên không?”
“Muốn chết như vậy thì sao ngay từ đầu không đi chết luôn đi?”