Chương 86

Tuấn Khải vào trong phòng bệnh của Mạn Nhu, bộ dáng lười nhác cùng vô cảm lúc nãy thay đổi. Anh nhẹ nhàng bước đến cạnh giường bệnh, nhìn người con gái đang say ngủ trên giường, khóe môi vô thức cong lên. Cô gái này anh không muốn bỏ lỡ. Ngồi với Mạn Nhu một lúc, Tuấn Khải mới rời khỏi phòng bệnh. Hiện tại mới chỉ là khởi đầu thôi, anh còn rất nhiều cách khiến cho Thẩm Tử Mặc trả giá. Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao. Trong phòng bệnh Vip của bệnh viện Nhân Ái, bệnh viện nằm trong top những bệnh viên có đội ngũ y bác sĩ giỏi nhất cả nước, một tiếng hét vang dội vang lên. "Mẹ, sao có thể chứ, sao con có thể chứ." Chu Thiên Ân vừa tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ đang ở cạnh mình, câu đầu tiên cô ta nói không hề có liên quan gì đến đứa con trong bụng mà là mách mẹ về chuyện của Chu Thiên Tâm ngày hôm qua. "Mẹ, chính nó đã quyến rũ Tử Mặc, cũng là nó hại con ra nông nỗi này. Mẹ, mẹ phải đòi lại công bằng cho con." Chu Thiên Ấn khóc lóc thảm thiết nhìn mẹ mình. "Mẹ biết mà, hôm qua về mẹ cũng đã nói chuyện với chú dì của con. Chu Thiên Tâm sẽ bay sang nước ngoài trong ngày mai, từ giờ nó sẽ không được về nước nữa." Mẹ Chu đau lòng nhìn con gái. Sau đó xoa tóc cô ta: "Con vừa mới sinh non, cơ thể còn yếu, đừng khóc quá nhiều, nghỉ ngơi đi con." "Mẹ vừa nói gì cơ ạ?" Chu Thiên Ân nhìn mẹ mình. "Mẹ nói đứa bé sao cơ ạ?" Chu Thiên Ân không tin vào tai mình, nắm lấy tay mẹ Chu nói. "Đứa bé vì đang trong thời kì nguy hiểm nên..." Mẹ Chu nghẹn ngào nhìn con gái. Bà vuốt tóc Chu Thiên Ân dỗ dành: "Không sao, cũng may con không bị ảnh hưởng gì nhiều, về sau vẫn có thể có lại đứa bé." Chu Thiên Ân nghe vậy, đau xót trong mắt dần rút nhưng lại hiện lên sự bất mãn cùng một chút lo lắng. Nhờ đứa bé này Tử Mặc mới chịu cùng cô ta đính hôn. Hiện tại đứa bé không còn, liệu rằng anh ấy có còn nguyện ý kết hôn cùng cô ta không? Nghĩ đến đây, hận ý của Chu Thiên Ân lại trỗi dậy. Chu Thiên Tâm! Mày đợi đó, đến khi tao ra viện, mày sẽ không còn được sống thoải mái như vậy nữa đâu. Rồi sau đó trong đầu Chu Thiên Ân lại tính xem, rốt cuộc chuyện này nên nháo thế nào để khiến Thẩm Tử Mặc cản thấy có lỗi và không bỏ cô ta. Thậm chí cô ta còn nghĩ đến chuyện làm thế nào để tiếp tục có con được với Thẩm Tử Mặc. Đầu óc còn đang hỗn loạn, bên ngoài cửa có hai thân ảnh xinh đẹp cùng với cha Chu tiến vào. "Chào Chu tiểu thư, hôm qua chúng tôi đến thăm Nhu Nhi, lại tình cờ thấy Chu tiểu thư vào đây nên hôm nay đến thăm hỏi." Diễm Tinh nở nụ cười chân thành đi đến trước mặt Chu Thiên Ân, dịu dàng nói. Không hiểu sao Chu Thiên Ân luôn có cảm giác rằng cô gái nói cười trước mặt này rất nguy hiểm. Lại nhớ đến câu nói hôm qua của Diễm Tinh ở bữa tiệc, trong lòng Chu Thiên Ân nhảy dựng, cố dặn ra một nụ cười đáp lễ: "Làm phiền Triệu tiểu thư và Mã tiểu thư đã quan tâm, tôi đỡ hơn rồi." "Mời hai vị ngồi." Cha Chu tiến đến bàn uống nước gần đó, giả lả cười nói với Diệu An và Diễm Tinh: "Hai vị tiểu thư đến thăm đã là vinh hạnh của Ân Ân nhà chúng tôi rồi." Cha Chu này ngày trước đi theo Triệu Đức Hải. Nghĩ rằng ngày đó với đầu óc và thủ đoạn của Triệu Đức Hải thì Triệu thị sớm muộn gì cũng rơi vào tay ông ta. Nhưng không ngờ Triệu Đức Hải càng sống càng tụt lùi. Mà Chu Thị dù là tập đoàn lớn nhưng vẫn cần có đồng minh vững chắc. Từ ngày đó nghe được tất cả quyền lực đều tập trung ở chi thứ nhất của Triệu gia, cha Chu đã lập tức rũ sạch quan hệ cùng Triệu Đức Hải. Lại vì sợ những lời nói của mình trong bữa tiệc khi đó khiến cha Triệu ghi thù cho nên từ đó về sau luôn lấy lòng chi thứ nhất Triệu gia. Không thể không nói mức độ lật mặt của cha Chu quả thật cao siêu. Chính vì lẽ đó cho nên hôm nay khi thấy Diễm Tinh cùng bạn đến thăm con gái mình ông ta liền bày ra vẻ mặt như vậy. Diệu An trong lòng thầm khinh thường. Thảo nào Chu gia bị nói là trọc phú. Quả nhiên là hạng người không có đầu óc. "Chú Chu, chú nói vậy chúng cháu thật ngại quá, chú cứ gọi như bình thường là được rồi ạ." Diễm Tinh theo lời của ông ta ngồi xuống ghế, cười nói. "Vậy chú cũng không khách sáo nữa, các cháu đến thăm Ân Ân chú cảm thấy rất vui. Các cháu uống nước đi." "Chu tiểu thư chắc bị thương nặng ạ, cháu thấy sắc mặt của cậu ấy không tốt lắm." Diễm Tinh mềm mỏng nói, mắt khẽ liếc qua người con gái đang nằm trên giường. "Có chút chuyện thôi. Hai cháu cứ ở đây trò chuyện với Ân Ân nhé, chú với cô còn có việc." Cha Chu và mẹ Chu vốn không biết những chuyện Chu Thiên Ân đã làm. Ngày đó chỉ biết khi nghe tin Thẩm Tử Mặc cùng Chu Thiên Ân qua lại thì đã chia tay với Mạn Nhu được một thời gian. Cho nên chỉ nghĩ hai người họ không hợp nhau nên chia tay, rồi Thẩm Tử Mặc yêu Chu Thiên Ân. Lại không ghì đến trong đấy có nhiều chuyện phức tạp. Hiện tại thấy Diễm Tinh và An An đến thăm hỏi nên cũng không nghĩ quá nhiều, cha Chu còn muốn giúp bọn họ cùng con gái tạo mối quan hệ tốt để về sau có gì còn nhờ vả được. Còn về phần mẹ Chu, bà ta luôn ở nhà cho nên càng không biết gì những việc như vậy, lại nghĩ hai người các cô đến thăm con gái, nghĩ rằng có người nói chuyện để con gái đỡ buồn cũng tốt cho nên bà ta cũng không phản đối. Diệu An cười: "Cô chú có việc thì cứ đi đi ạ. Bọn cháu nói chuyện với Thiên Ân là được rồi." Lời nói này của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vài tai ai đó lại khiến da gà nổi hết lên. Cha mạ Chu đi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại ba người. Diễm Tinh vẻ mặt tươi cười đi đến giường bệnh của Chu Thiên Ân, ngồi xuống ghế đặt bên cạnh, nhẹ giong nói: "Chu tiểu thư không biết trong người thế nào?" Tầm mắt cô như có như không dừng trên bụng của Chu Thiên Ân, vẻ mặt vẫn tươi cười dịu dàng. "Nhìn Chu tiểu thư như vậy, e là không có chuyện gì nhiều đâu." Diệu An cười cười kéo chiếc ghế bên cạnh Diễm Tinh ra ngồi xuống, lại nói tiếp: "Chỉ là chuyện này quả nhiên bất ngờ. Lại không ngờ rằng em họ của Chu tiểu thư có thể làm ra chuyện đó. Tôi nghe xong cũng đã rất hoảng sợ đó." "Đúng vậy đấy. Chu tiểu thư, hiện tại cô đã hiểu được cảm giác của Nhu Nhi nhà chúng tôi chưa?" Diễm Tinh bắt chéo chân, tay chơi đùa quai túi của mình ý cười thản nhiên hỏi. "Các cô nói vậy là có ý gì?" Chu Thiên Ân nhìn hai người trước mắt nghiến răng nói. "Không có ý gì cả. Chỉ là tò mò không biết ngày đó Chu tiểu thư bỏ nhiều công sức đem Thẩm thiếu đến bên cạnh, hiện tại lại có cảm giác gì mà thôi." Diệu An nhún vai nói. "Chu tiểu thư quá nhạy cảm rồi." Diệu An quay đầu nhìn Diễm Tinh, hơi lắc đầu, giọng điệu giống như rất thương tiếc. "Ây da, xin lỗi, tôi nói nhầm rồi. Chu tiểu thư sao có thể hiểu được cảm giác của Nhu Nhi chứ." Ánh mắt Diễm Tinh lướt qua một lần từ trên xuống dưới Chu Thiên Ân, đáy mắt cô dần dần trở nên lạnh lẽo. Một câu hai ý tiếp tục nói ra: "Chu tiểu thư cùng lắm chỉ là mất đi đứa bé, về sau còn có thể có lại nhưng Nhu Nhi nhà chúng tôi...còn suýt mất cả mạng." Từng câu từng chữ của Diễm Tinh như một cái búa đánh mạnh vào lòng Chu Thiên Ân. Cô ta hốt hoảng nói: "Tôi không có liên quan gì đến chuyện đấy hết!" Câu vừa rồi của Diễm Tinh giống như muốn nói cô ta đáng lẽ phải giống như Giản Mạn Nhu hiện tại. Ý nghĩ này khiến Chu Thiên Ân sống lưng lạnh toát. "Chúng tôi cũng đâu có nói cô có liên quan đâu, chỉ đang tâm sự với cô một chút thôi mà. Cô đừng căng thẳng như vậy. Mới sinh non xong, nếu tức giận hay lo sợ, về sau sẽ khó có con lại lắm đấy." Diệu An cầm tay Chu Thiên Ân vuốt ve, nhưng ánh mắt cô lại không có chút độ ấm. Chu Thiên Ân cảm giác như trên tay mình có một con rắn độc đang từ từ quấn lấy, lo sợ hất tay Diệu An ra, cố gắng bình tĩnh nói: "Các cô đến thăm bệnh xong rồi thi đi di, tôi còn muốn nghỉ ngơi, không muốn ở đây nói nhảm cùng các cô." Diễm Tinh và Diệu An đồng thời nhếch môi, cả hai cô đứng dậy, Diễm Tinh nói: "Nếu Chu tiểu thư thấy mệt vậy chúng tôi về trước. Tĩnh dưỡng cho thật khỏe, ngày cô ra viện chúng tôi sẽ tặng quà cho cô. Vậy nhé, chúng tôi đi đây." Diệu An gật đầu với Chu Thiên Ân một cái rồi cùng Diễm Tinh nghênh ngang đi ra bên ngoài. Vừa ra ngoài, Diệu An đã kéo Diễn Tinh vào phòng vệ sinh gần đó rửa tay, vừa rửa vừa nhăn mày: "Bẩn chết tớ!" "Ai bảo cậu nắm tay cô ta." Diễm Tinh cười hờ hờ bên cạnh, không chút do dự chọc cô bạn mình. "Lúc đấy muốn dọa cô ta một chút. Nhìn vẻ mặt đó, tớ thật hả dạ đấy." Diệu An lau tay vừa rửa xong, cười cười nói. "Chúng ta còn nhiều thời gian, sao có thể để Chu Thiên Ân dễ thở cơ chứ. Đi thôi, lên chơi với Nhu Nhi." Hai cô gái cười nói vui vẻ đi lên tầng cao nhất với Mạn Nhu. Thời điểm đó, nhà chính Lâm gia. "Ông nội Lâm, Ngọc Nhi về rồi đây ạ." Trong phòng khách, một cô gái có gương mặt xinh đẹp cười nói với Lâm lão gia. "Ngọc Nhi về nước rồi, cháu đúng là càng ngày càng xinh ra đấy." Lâm lão gia cười nói với cô gái trước mặt. "Ông nội Lâm, lần này cháu về sẽ không tính đi nữa. Ngọc Nhi muốn ở đây bồi ông nội Lâm nha." Quách Ngọc cười lay lay cánh tay Lâm lão gia làm nũng. "Cháu nghĩ rằng ông sẽ tin sao? Bồi ông lão này là phụ, nhưng vì ai đó mới là chính đúng không?" Lâm lão gia cười ha hả nhìn Quách Ngọc. Quách Ngọc bị Lâm lão gia nói trúng tim đen, hơi ngượng ngùng nói: "Cháu vừa là vì ông nội Lâm, vừa là vì Tần Phong mà, ông nội Lâm đừng chọc cháu." Lâm lão gia nhìn cô gái khả ái này, sinh ra một chút không đành lòng, ông cân nhắc một chút mới nói: "Ngọc Nhi này, ông biết cháu có tình cảm với Phong Nhi. Nhưng Phong Nhi từ bé tính nó đã lạnh lùng trầm mặc, lại không có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ. Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông nghĩ cháu cũng nên suy nghĩ thoáng một chút. Ông nhìn cháu lớn lên, cũng muốn cháu kiếm được một người tốt, chăm lo thật tốt cho cháu." Quách Ngọc đang cười liền khựng lại, như không tin nhìn Lâm lão gia. Sau đó cô cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng lên, kiên định nói: "Ông nội Lâm, cháu thích Tần Phong, vì vậy cháu sẽ không bỏ cuộc đâu. Huống hồ, từ bé anh ấy đã quen có cháu bên cạnh, và anh ấy cũng tiếp nhận thêm bất kì người phụ nữ nào khác ngoài cháu bên cạnh anh ấy. Chứng tỏ trong lòng anh ấy cũng có cháu đúng không ạ? Chỉ là anh ấy chưa biết bày tỏ như thế nào mà thôi, việc này Ngọc Nhi vẫn đợi được." Lâm lão gia thấy Quách Ngọc nói vậy, những lời muốn nói lại không biết nói ra tiếp thế nào, chỉ gật đầu vỗ tay cô không nói đến chuyện này nữa. Sau khi Quách Ngọc trở về, Lâm lão gia mới thở dài một hơi nói với quản gia: "Đứa bé này nhìn trúng Tần Phong, quả là thiệt thòi cho nó." Ông nhớ lại tin tức truyền về, Tần Phong đưa một cô gái đến Death, còn có nhiều cử chỉ và hành động thân mật với cô gái ấy. Lại còn nguyện ý giúp cô bé đó tập bắn súng. Ông không ngốc, chuyện gì Tần Phong muốn giấu, ông chưa chắc đã có thể biết được. Nhưng tin tức này lan rộng đến nỗi không một ai trong thế giới ngầm không biết. Vậy thì là Tần Phong đang muốn gián tiếp nói cho ông biết thằng bé có người trong lòng rồi, người đấy là người mà nó nhận định về sau sẽ là vợ của nó, và người đó không phải Quách Ngọc. Quách Ngọc được ông nhìn trưởng thành, nhưng nếu để ông quyết định, ông vẫn sẽ đứng bên cháu của mình. Có điều ông không đành lòng nhìn Quách Ngọc về sau phải khổ sở nên hôm nay mới muốn nhắc nhở con bé một chút. Mong rằng con bé suy nghĩ kỹ, đừng làm những điều dại dột. Nếu không đến ông cũng không thể bênh vực được. Đứa bé Quách Ngọc này người khác không biết nhưng ông hiểu rất rõ, tâm tư của con bé không như vẻ ngoài nó hay biểu hiện. Ngày trước có cô gái đến gần Tần Phong, nó liền xử lý trong vòng một ngày khiến cô gái kia sống dở chết dở. Lúc đó con bé nghĩ rằng đã làm rất sạch sẽ nhưng sự thật thì không. Tần Phong lại không có phản ứng gì đối với việc đó nên ông nghĩ rằng Tần Phong cũng chấp thuận. Mà bản thân ông là người trong hắc đạo, ông nghĩ rằng người bên cạnh cháu ông nên tàn nhẫn một chút, vậy về sau mới có thể không làm liên lụy đến Tần Phong. Nhưng hiện tại không giống, vì Tần Phong nhận định vị trí của cô gái đó rồi, nếu Quách Ngọc không tỉnh ngộ thì cháu ông chắc chắn sẽ không nương tay.