Chương 17: Ngự kiếm sĩ (2)

Ánh mắt trêu chọc của giao long cũng nghiêm túc lại, thân hình cuộn tròn xoắn, đuôi giao giống như cá trê hung hăng quất về phía thác kiếm khí này. Cạch! Thác kiếm khí do chín thanh phi kiếm tạo thành va chạm mạnh mẽ với đuôi giao long, hai bên va chạm phát ra tiếng sóng lớn, lấy hai bên làm tâm, dâng lên những con sóng khổng lồ. Con hắc giao dài mấy chục trượng bị lực lượng khổng lồ trực tiếp hất tung vào trong biển, còn thanh niên tâm ý tương thông với phi kiếm thì loạng choạng, trực tiếp ngã xuống khỏi hộp kiếm. Lúc này, con thuyền buôn giống như một chiếc lá trôi nổi giữa đại dương, chìm nổi trong nước biển cuồn cuộn. Hiện tại, cả hai bên đều ngang sức ngang tài, không bên nào chiếm được lợi thế. Trước trận chiến mà người phàm không thể tưởng tượng này, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn số phận của mình bị định đoạt. Thuyền trưởng đang ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt thì cảm giác vai mình nặng trĩu, quay đầu lại thì thấy Vương Dư đang nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc: "A thúc? Còn chờ gì nữa? Có thể đi rồi!" "Có thể đi rồi sao?" Thuyền trưởng giật mình, con thuyền buôn vốn bị nước biển vây khốn tại chỗ, dưới tác động của lực va chạm này, đúng là đã có thể di chuyển! Thuyền trưởng lập tức phản ứng lại, hét lớn với đám thủy thủ dưới quyền: "Giương buồm! Tất cả mọi người đến đáy thuyền chèo thuyền! Chúng ta xông ra ngoài!" Đám thủy thủ dưới quyền lập tức phản ứng lại, hận không thể mọc thêm một đôi chân, ùa đến đáy khoang thuyền, dùng hết sức bình sinh, chèo thuyền đến mức chỉ còn thấy bóng. Không quan tâm đến vị thần tiên ngã xuống từ hộp kiếm, lúc này thuyền trưởng gần như dùng hết những gì mình học được trong đời, hai tay nắm chặt bánh lái, chỉ muốn thoát khỏi nơi này! Trên boong tàu, thanh niên ngã xuống từ hộp kiếm, khiến đám hộ vệ hỗn loạn một phen. Sắc mặt thanh niên hơi tái nhợt, ôm ngực, dưới sự dìu đỡ của đám hộ vệ, đứng dậy, phi kiếm tâm ý tương thông với mình, một kích này, ngũ tạng lục phủ của mình cũng bị thương nhẹ. Nhưng con súc sinh kia chắc chắn cũng không dễ chịu! "Chủ nhân?" Tiền lão dìu thanh niên, quan tâm hỏi. "Không sao, bây giờ hãy nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này!" Thanh niên hơi nhíu mày, ra lệnh. "Vâng!" Tiền lão dìu thanh niên quay người. Thanh niên vừa quay người, ánh mắt liền chạm vào một đôi mắt tò mò. Vương Dư đang khoanh tay trong ống tay áo, tò mò nhìn thanh niên. Thanh niên do dự một chút, sau đó chắp tay về phía Vương Dư nói: "Ta đã múa rìu qua mắt thợ trước mặt đạo trưởng rồi!" Vương Dư hơi cúi người đáp lễ, chân thành nói: "Không phải, ngự kiếm thuật của các hạ đã khiến tại hạ mở rộng tầm mắt!" Ngay khi hai người đang trò chuyện thì ngoài khơi xa lại dậy lên một cơn sóng khổng lồ. Hắc giao cuộn mình bay ra từ trong biển, mà lần này hai mắt nó đỏ ngầu, đã bị kích thích bản tính hung dữ. Vảy ở đuôi vỡ vụn, từng tơ máu đen đỏ hóa thành hỏa diễm cháy quanh người hắc giao. Tuy biết rõ mình chưa gây thương tích trí mạng cho hắc giao nhưng thanh niên cũng không ngờ mới đó mà nó đã nhảy ra khỏi mặt biển lần nữa! Thanh niên cố nén cơn đau nơi ngũ tạng lục phủ, ánh mắt nhìn về phía Vương Dư, do dự hỏi: "Đạo trưởng có thể ra tay không?" Nghe thanh niên cầu xin mình giúp đỡ, Vương Dư ngẩn người, sau đó lên tiếng: "Nếu bỏ thuyền thì đúng là tại hạ có thể đưa chư vị rời đi!" Thanh niên không khỏi cười khổ. Nếu có thể bỏ thuyền thì mình đã rời đi từ lâu. Bây giờ yêu linh bên trong trứng yêu thú còn không biết ở đâu trên con thuyền này. Sao có thể bỏ con thuyền được! Thanh niên khẽ ho khan, thở dài nói: "Còn chưa cần đạo trưởng ra tay, ta vẫn còn cách!" Vương Dư tỏ ra gượng gạo. Dường như mọi người đều mặc định hắn có thủ đoạn thông thiên nhưng hắn lại biết rõ bản lĩnh của mình đến đâu. Nhìn thanh niên đẩy Tiền lão ra chuẩn bị nghênh chiến lần nữa, Vương Dư cảm thấy dù gì mình cũng phải góp chút sức lực. "Tại hạ có lời này, các hạ có thể tự cân nhắc!" Vương Dư nói với theo bóng lưng của thanh niên. Thân hình hắn ta khựng lại nhưng không quay đầu. Vương Dư tiếp tục nói: "Rồng có nghịch lân, chạm vào là chết. Hắc giao này đã đắc đạo, sắp hóa rồng, hẳn là nghịch lân đã thành, các hạ có thể coi đó là nhược điểm!" Thanh niên nghe Vương Dư nói xong, trong lòng hiểu rõ, quay đầu lại cười với Vương Dư, sau đó rảo bước tiến lên, đi về phía hộp kiếm của mình. Tiền lão thì cúi rạp người trước Vương Dư, cảm ơn Vương Dư đã nhắc nhở, rồi mau chóng theo sát thanh niên, đi về phía hộp kiếm. Còn Vương Dư khoanh tay trước ngực, không khỏi ngờ vực nhìn bóng lưng của thanh niên. Chỉ là bỏ thuyền rời đi mà thôi, một con thuyền đáng để đánh đổi tính mạng của nhiều người như vậy sao? Thanh niên đi đến trước hộp kiếm của mình, một tay nâng hộp kiếm, thầm cảm khái.