Chương 19: Phi kiếm và Long tức (2)

Tuy tổn thất rất lớn, thậm chí còn thương đến bản nguyên nhưng dù sao nó vẫn thắng. Đột nhiên, long tức của hắc giao dừng lại, phi kiếm đột nhiên mất đi sức cản định lao tới. Hắc giao ngửa đầu phun ra một ngụm long tức tinh thuần hơn bao bọc lấy phi kiếm, bay về phía thương thuyền. Thanh niên mặt như giấy vàng, miệng phun máu tươi nhưng rồi lại nở nụ cười thảm đạm. Hắn còn một chiêu cuối cùng! Một chiêu không phải là con bài tẩy! Thanh niên nhìn long tức bay ngược lại đây, bình tĩnh giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra. Phi kiếm bị long tức cuốn lấy phát ra một tiếng kiếm minh, chớp mắt thoát khỏi long tức nhớp nháp, xoay tròn tốc độ cao bay về phía thanh niên. "Bộp!" Trường kiếm màu vàng vững vàng rơi vào tay thanh niên. Hắn giơ cao thanh kiếm. Trong sự im lặng, thời gian như dừng trôi. Trong khoảnh khắc phi kiếm vàng rực bại trận, thanh niên lặng lẽ hiểu ra một điều. Khi hắn ra một kiếm này, hắn không tin mình sẽ thắng. Lúc phi kiếm bay ra, hắn lại không tin vào thanh kiếm của mình! Khi một kiếm khách không tin vào thanh kiếm trong tay mình thì thất bại cũng là điều tất nhiên. Bản thân hắn có thực sự xứng đáng là kiếm khách không? Tự hỏi lòng mình, từ khi học được thuật ngự kiếm, đã bao lâu rồi hắn không cầm kiếm? So với khi còn là kiếm khách, quả thật thuật ngự kiếm có uy lực hơn trước đây. Cũng khiến hắn trở nên vô địch, thậm chí còn vững vàng ngồi trên vị trí đứng đầu kiếm đạo Lĩnh Nam Đạo. Nhưng đối với vị trí đứng đầu này, thanh niên chưa bao giờ cho rằng mình xứng đáng. Một kiếm khách không cầm kiếm vẫn có thể được gọi là kiếm khách, cái danh xưng đứng đầu này, với hắn mà nói, ngược lại có vẻ châm chọc không nói lên lời. Hắn từ võ đạo chuyển sang Luyện Khí sĩ nhiều năm như vậy, thanh kiếm từng quan trọng như thể mạng sống, giờ đây lại trở thành một công cụ trong mắt mình. Khi vô địch gặp phải vực thẳm khó vượt qua, trong tuyệt cảnh mới có thể thấy lại được bản tâm của mình. Biết mình thất bại nhưng thanh niên lại nở một nụ cười thản nhiên, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn thanh trường kiếm mà mình vẫn đang giơ cao. Dường như khoảnh khắc này, hắn đã trở về hồi năm tuổi lần đầu cầm kiếm. So với Luyện Khí sĩ, quả nhiên võ đạo vẫn phù hợp với hắn hơn! "Bạn già, có hơi muộn rồi, may mà ngươi vẫn đợi ta, may mà bây giờ ta đã hiểu ra!" Thanh niên khẽ nói xin lỗi với thanh trường kiếm đang giơ cao. Trường kiếm trong tay kêu lên, dường như đang đáp lại hắn. Lúc này, thanh niên như trút bỏ được mọi gánh nặng phức tạp trên vai, cả người trở nên thuần khiết. Vương Dư bên cạnh tỏ ra kinh ngạc. Nếu nói thanh niên sử dụng chiêu phi kiếm vừa rồi là thuật sĩ khí thế hào hùng thì thanh niên đang đứng đó bây giờ lại giống như một thanh bảo kiếm giấu trong vỏ. Rõ ràng yếu hơn không chỉ một bậc so với lúc dẫn động nguyên khí thiên địa vừa rồi nhưng Vương Dư lại cảm thấy thanh niên lúc này chính là cảnh giới mạnh nhất mà hắn có thể đạt tới hiện nay! Chỉ cần cầm thanh trường kiếm, lặng lẽ đứng ở đó, dường như hòa làm một với thanh kiếm trong tay. Ánh mắt khép hờ kiên định mà bình tĩnh, lộ ra sự quyết tâm và ý chí không gì sánh được. Cơ thể thanh niên căng chặt, mỗi thớ cơ dường như đang chuẩn bị bộc phát. Hô hấp đều đặn mà sâu lắng, như hòa làm một với hoàn cảnh xung quanh. Đột nhiên, hắn chuyển động, cầm ngược chuôi kiếm bay lên trời, toàn thân không có kiếm khí, cũng không có kiếm quang rực rỡ, thậm chí trông có vẻ hơi lỗ mãng lao về phía hắc giao. "Chủ nhân!" Tiền lão nhìn thanh niên tự mình lao về phía hắc giao thì không khỏi căng thẳng, khí huyết toàn thân cuộn trào, muốn tiến lên giúp chủ nhân một tay. Khi Tiền lão vừa định xông lên, một bàn tay đã ấn lên vai hắn. Bàn tay này chỉ nhẹ nhàng đặt trên vai Tiền lão nhưng lại nặng nề như một ngọn núi, khiến Tiền lão là một võ giả cũng không thể nhúc nhích. Tiền lão quay đầu lại, vừa vặn đối diện với cặp mắt bình tĩnh của Vương Dư, Tiền lão quát lớn: "Buông ta ra!" "Bây giờ hắn không cần người giúp đỡ! Ngươi đi lại là một gánh nặng!" Vương Dư nhẹ giọng nói. "Ngươi nói chủ nhân sẽ thắng sao?" Tiền lão nhìn Vương Dư kinh ngạc hỏi. Vương Dư lại lắc đầu. Tuy thanh niên đã hiểu rõ bản tâm nhưng đối với hiện tại mà nói thì vẫn hơi muộn. Vương Dư dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng bây giờ hắn đang tìm kiếm bản tâm. Không có gì quan trọng hơn điều này!" "An toàn của chủ nhân nhà ta là quan trọng nhất! Chuyện liên quan đến sống còn, nếu chủ nhân xảy ra chuyện, cả Đại Chu sẽ chấn động!" Tiền lão phẫn nộ quát. Vương Dư bình tĩnh nhìn Tiền lão trước mặt, nhẹ giọng nói: "Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam lòng!" Lời vừa dứt, trên mặt biển vang lên tiếng cười sảng khoái của thanh niên: "Cầm ngược kiếm ba thước, một mình gặp giao long! Thật sảng khoái! Thật sảng khoái!"