Chương 29: Nhân quả

Đúng lúc này, Vương Dư quay người lại, hai tay sửa lại mái tóc, hắn cắm lại trâm cài lên đỉnh đầu, nhìn mọi người đang ngây người nhìn bản thân, nghi hoặc hỏi: "Mọi người sao lại nhìn tại hạ như vậy?" "Tiểu... không phải... đạo trưởng, con ác giao kia?" Tiền lão cẩn thận mở miệng hỏi. Vương Dư cười khẽ, hai tay chắp trước ngực trả lời: "Tất nhiên là đã không sao rồi!" Nghe Vương Dư trả lời, Tiền lão còn chưa kịp thở phào, thuyền trưởng trong khoang lái trực tiếp ngồi bệt xuống sàn. Một ngày thăng trầm này đã khiến thần kinh của hắn luôn căng thẳng, giờ nghe thần tiên nói đã không sao rồi, hắn lập tức nhũn chân ngồi bệt xuống sàn, đầu óc mất hết khả năng suy nghĩ, chỉ còn một ý nghĩ vang vọng trong đầu: "Trời ơi, Hải nương nương, ta thế mà lại sống sót từ trong miệng Hải Long Vương!" "Ui, ta sống rồi! Ha ha ha, ta sống rồi! Ôi trời, ta sống rồi!" Thuyền trưởng vừa khóc vừa cười. Cảm giác sợ hãi khi suýt nữa mất mạng trong miệng Hải Long Vương, sự vui mừng khôn xiết sau khi thoát nạn khiến tên hán tử đã đi biển hơn hai mươi năm này vừa mừng vừa tủi, nước mắt nước mũi chảy ròng. So với thuyền trưởng, Tiền lão là người luyện võ nên rõ ràng tốt hơn nhiều, nhưng cơ thể vẫn không nhịn được mà run rẩy, hắn run run nói lời cảm ơn với Vương Dư. Lúc này, thuyền trưởng cũng chạy đến, quỳ sụp xuống trước mặt Vương Dư, điên cuồng dập đầu: "Đa tạ thần tiên cứu mạng! Đa tạ thần tiên cứu mạng!" Vương Dư nghiêng người tránh khỏi cái lạy của thuyền trưởng, hắn vội vàng đỡ người dậy, nhẹ giọng nói: "A thúc không cần như vậy, hôm trước thúc cứu ta từ trên biển lên, giờ ta giúp đỡ một chút, hiển nhiên là điều nên làm, thúc không đáng cảm ơn gì, nếu thật sự muốn cảm ơn, thì thật ra thúc nên cảm ơn chính mình mới đúng!" Thuyền trưởng được Vương Dư đỡ dậy, ngơ ngác nhìn Vương Dư, chẳng lẽ vừa nãy mình cũng ra tay? Vương Dư mỉm cười giải thích: "Không phải thúc từng nói, thúc đã thề trước mặt Hải nương nương, chỉ cần là người rơi xuống biển thì nhất định sẽ cứu sao? Thúc đã giữ lời hứa của mình với Hải nương nương, và Hải nương nương tự nhiên sẽ bảo vệ thúc vượt qua kiếp nạn này." Trong tình huống thân phận của Vương Dư chưa rõ ràng, thuyền trưởng vẫn kiên trì giữ lời hứa của mình với Hải nương nương, cứu Vương Dư từ trên biển lên, đây là nhân. Chính vì Vương Dư lên thuyền, nên Vương Dư mới có thể giúp thuyền trưởng và những người khác chém giao, đây chính là quả. Cái gọi là nhân quả, là như vậy. Nói đúng hơn, không phải Vương Dư cứu bọn họ, mà là bọn họ tự cứu mình. Vương Dư giải thích như vậy để giảm nhẹ hiệu quả của hành động chém giao của bản thân, quy công cho thuyền trưởng và Hải nương nương cũng là để trả lại nhân quả được cứu của mình. Là người xuyên không từ hiện đại đến thế giới này, kiếp trước cũng đọc không ít tiểu thuyết tu tiên, cho nên Vương Dư cũng mơ hồ biết một số điều cấm kỵ khi tu hành. Trong rất nhiều tiểu thuyết tu tiên đều nói, người tu đạo kỵ nhất là nhân quả quấn thân. Bản thân cũng từng hỏi sư phụ, sư phụ vốn rất hoạt bát, nhưng lần đó lại đặc biệt im lặng, cũng không trả lời hắn. Vấn đề có thể khiến sư phụ mình cũng phải im lặng đối diện, trong lòng Vương Dư càng thêm khẳng định suy nghĩ của bản thân là đúng. Nhân quả không quấn thân, đạo tâm mới không tì vết, con đường tu hành mới thuận buồm xuôi gió. Nghe Vương Dư nói vậy, thuyền trưởng nghe cũng thấy rất có lý, hắn nghiến răng đập mạnh vào đùi, nói: "Thần tiên cũng đã nói như vậy, đợi xuống thuyền, lần này ta nhất định sẽ dát vàng cho Hải nương nương!" Vương Dư cười khổ, nghe giọng điệu của thuyền trưởng hình như đã hứa với Hải nương nương chuyện dát vàng này không ít lần nhưng hình như chưa từng làm lần nào. "Vậy, thần tiên, ngài xem chúng ta có thể... đi chưa?" Thuyền trưởng cẩn thận cúi người hỏi. Vương Dư vừa định gật đầu, nhưng lại như có cảm giác gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía vị trí nơi hắc giao rơi xuống biển. “Sao... sao vậy? Chẳng lẽ Hải Long Vương lại quay lại sao?" Thuyền trưởng thấy Vương Dư không trả lời mà quay đầu nhìn về phía biển lớn, lập tức lại căng thẳng. Vương Dư quay đầu lại mỉm cười lắc đầu nói: "Không phải vậy, chỉ là cảm ứng được một số thứ, thứ này để trong biển cũng là một phiền phức, mà thôi." Đúng lúc thuyền trưởng muốn mở miệng, Vương Dư giơ tay lên. Từ trong biển lớn, một điểm sáng màu vàng đột nhiên bay lên, rơi vào tay Vương Dư. Đó là một viên cầu tròn màu vàng óng, to bằng nắm tay. Mờ mờ ảo ảo, còn có thể nghe tiếng rên rỉ và tiếng kêu thảm thiết của hắc giao truyền ra từ viên cầu màu vàng óng này. Viên cầu này chính là yêu đan của hắc giao! Dã thú thành yêu, sẽ ngưng tụ yêu đan của riêng mình trong đan điền. Viên yêu đan này gần như tương đương với tính mạng của yêu. Tất cả lực lượng và yêu linh của yêu đều nằm trong viên yêu đan này!