Chương 39: Ngộ thần

Nghe đến đây, Vương Dư gật đầu, ban đầu bản thân còn có chút tiếc nuối cho con hắc giao tu luyện ngàn năm này, bây giờ nghe thế, xem như hắn trừ hại cho dân! Vương Dư nghiêm túc nhìn Hải nương nương: "Nương nương thật ra không cần lo lắng, không tu đức hành, không tu cảnh giới, thì dù có thành giao, cũng chỉ khiến thiên phạt thêm nặng, nó nhất định không thể hóa thành chân long!" "Không chắc, nếu nó thực sự cắn nuốt quả trứng yêu thú trong túi vải của đạo trưởng, biết đâu lại có thể nghịch thiên mà hành! Đến lúc đó, e rằng ven biển sẽ biến thành nơi sinh linh đồ thán!" Hải nương nương chỉ vào chiếc túi vải mà Vương Dư đeo trên vai. “?" Vương Dư sửng sốt một chút, rồi hắn nheo mắt lại, giọng điệu có chút không tốt: "Cho nên, tại hạ có thể được thương thuyền cứu, cũng nằm trong mưu đồ của nương nương sao?" Mặc dù là trừ hại cho dân, nhưng cảm giác bị tính toán này, trong lòng Vương Dư vẫn có chút không thoải mái. Nghe ra giọng điệu trong lời nói của Vương Dư, Hải nương nương vội vàng lắc đầu: "Ta nào dám tính toán đạo trưởng, ban đầu thấy đạo trưởng rơi xuống nước mà gần đó vừa vặn có tín đồ của thiếp, nên để thương thuyền cứu đạo trưởng một chút, chỉ là thuận tay mà làm. Nếu sớm biết đạo trưởng thần thông quảng đại, thiếp nhất định sẽ không ra tay!" Nghe lời giải thích của Hải nương nương, giọng điệu vốn có chút bất mãn của Vương Dư cũng dịu lại, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt hắn: "Nếu là như vậy, Hải nương nương không cần cảm ơn tại hạ." Chưa đợi Hải nương nương mở miệng, Vương Dư đã tiếp lời: "Nếu không phải nương nương có lòng thiện, thương thuyền cũng sẽ không đi đến bên người tại hạ. Và cũng vì tín đồ của nương nương kiên trì giữ lời hứa với Hải nương nương, nên tại hạ mới được thương thuyền cứu, cho nên mới có chuyện tại hạ chém giao." Mọi việc đều có nhân, tất nhiên kết thành quả như hiện tại! Hành động vô tình của Hải nương nương nhưng lại vừa vặn giải quyết được mối họa lớn trên biển của chính nàng. Vẫn là câu nói nhân quả, chuyện này cũng khiến Vương Dư càng tin tưởng hơn, mọi việc đều có nhân quả tuần hoàn. So với việc nghịch thiên cải mệnh của thế tử Chu Minh của trấn Nam Vương, Vương Dư tin vào việc thuận trời mà hành hơn, gieo nhân nào gặt quả nấy, mọi việc đều có duyên pháp. Nghe Vương Dư nói lời khiêm nhường, Hải nương nương vội vàng mở miệng: "Dù đạo trưởng nói như thế, nhưng thiếp không thể nghĩ như vậy, nếu không có đạo trưởng, e rằng sớm muộn gì thiếp cũng bị con hắc giao đó cắn nuốt. Cho nên nhân đạo trưởng chưa rời khỏi biển lớn, thiếp đặc biệt đến đây để cảm ơn đạo trưởng!" Chưa đợi Vương Dư lên tiếng, Hải nương nương từ từ giơ tay phải lên, một giọt nước màu xanh lam xuất hiện trong tay Hải nương nương, rồi nàng giơ tay lên, giọt nước lơ lửng trước mặt Vương Dư. “!" Hải nương nương nhẹ nhàng nói: "Đây là một giọt nước biển, là bản nguyên của biển cả, hôm nay tặng cho đạo trưởng!" Mặc dù không biết cái gọi là bản nguyên của biển cả này là gì, nhưng Vương Dư có thể nghe ra sự quý giá của vật này, hắn lắc đầu từ chối: "Không công không nhận lộc, tại hạ không thể nhận được." Trước với thái độ kiên quyết của Vương Dư, Hải nương nương đã sớm có cách đối phó, nàng hơi gian xảo nói: "Chẳng phải đạo trưởng tin vào đạo nhân quả tuần hoàn sao? Nếu không nhận món quà này, chẳng phải nói đạo trưởng không muốn giải quyết mối nhân quả này với thiếp hay sao?" "Lúc nương nương cứu tại hạ, đó là nhân, tại hạ chém giao mới là quả! Cho nên món quà này, tại hạ không thể nhận!" Vương Dư kiên định trả lời. Hải nương nương lại nói thẳng thừng rằng: "Đó là đạo trưởng cho rằng đạo trưởng và thiếp đã đoạn tuyệt nhân quả, vậy nếu thiếp cảm thấy vẫn còn nợ đạo trưởng, luôn nghĩ đến việc báo đáp ân tình của đạo trưởng, vậy có thể coi là nhân quả giữa thiếp và đạo trưởng chưa dứt không?" Nhận! Những lời này của Hải nương nương nhiễu đến Vương Dư khá choáng váng, Vương Dư không khỏi cảm thán trong lòng. Đừng nói lý lẽ với nữ nhân, vì chẳng có lý lẽ gì để nói hết. Đời trước bản thân đã biết đạo lý này, không ngờ đến một thế giới như thế này mà vẫn như vậy. Vương Dư nhìn Hải nương nương đang mỉm cười nhìn mình, chắp tay: "Nếu nương nương nghĩ như thế, vậy tại hạ sẽ nhận món quà này!" Không nói lý lẽ được thì chạy nhanh, tránh xa nữ nhân mới là chính đạo! Đúng lúc Vương Dư chuẩn bị tiếp nhận giọt bản nguyên của biển cả thì chiếc trâm gỗ có khắc hai chữ "Cát Nhật" màu xanh trên đầu tự rơi xuống, trực tiếp hút giọt bản nguyên của biển cả đó. "Xem ra giọt bản nguyên của biển cả này chính là quả của đạo trưởng!" Hải nương nương nhìn Vương Tử có chút ngượng ngùng, che miệng cười nhẹ. Vương Dư khá là ngại ngùng mà cất trâm gỗ, hắn cúi người hành lễ cảm ơn Hải nương nương. Theo một trận trời đất quay cuồng, ý thức của Vương Dư một lần nữa trở về cơ thể của mình. Trong sự bần thần, chỉ là một cái chớp mắt, thậm chí chân hắn vừa nhấc lên còn chưa hạ xuống.