Chương 41: Chương 41

Những người còn lại trong phòng cũng đồng thanh nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi muốn gặp đứa nhỏ.”"Dù sao nhà ông cũng gần trường mà, mang tới đây để mọi người gặp mặt một lần đi.”Tô Chí Phong dịu dàng mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn các thầy cô đã quan tâm, nhưng mà con của chúng tôi mấy ngày nay bị cha tôi giữ lại nhà cũ, sẽ mất vài ngày mới đón về được.”…Ở xí nghiệp gang thép trong huyện, Mã Lan vừa mới đến cơ quan, cũng bị những công nhân quen thuộc chặn lại. Huyện Bình An là một nơi rộng lớn như vậy, ngày hôm sau Mã Lan đã đến báo cáo với nhà máy về việc nhận nuôi hai đứa nhỏ, vì vậy bây giờ mọi người trong cơ quan đều biết chuyện này. Vốn dĩ nhận con nuôi không phải chuyện gì to tát, nhưng việc Mã Lan nhận nuôi hai đứa con cùng một lúc quả là chuyện hiếm thấy.Mã Lan cũng không thích đem chuyện trong nhà của mình ra bên ngoài, vì vậy bà phớt lờ những người không quen thân.Thế nhưng, khi những người công nhân tạm thời làm việc hỏi, bà vẫn nói vài lời về tình hình ở nhà.Hồ Vân, người có mối quan hệ tốt với bà cũng hỏi thử: "Sao bà lại nhận nuôi hai đứa nhỏ cùng một lúc thế? Làm sao vậy? Bà cũng tốt bụng quá rồi.”Phùng Hiểu Quyên nói: "Đúng vậy, bà đã nghĩ gì vậy, mau nói cho chúng tôi nghe đi, nhiều người không chừng sẽ có thể giúp được bà.”Mã Lan cười nói: "Tôi rất thích hai đứa nhỏ này, thiếu một đứa cũng không vui, hơn nữa vừa có con trai vừa có con gái là tốt nhất, hiện tại tôi có tất cả, đáng lo chính là sau này thiếu mất một miếng cơm, dù thế nào tôi cũng có thể nuôi dạy các con của mình nên người, với lại hai đứa con của tôi rất tốt, nhất định chúng sẽ rất có triển vọng trong tương lai.”"Ha ha, có tương lai cũng không phải con ruột.” Lâm Lệ Lệ, một người công nhân học nghề nói ra câu này.Mã Lan liếc mắt nhìn sang: “Không phải con ruột thì đã sao, chỉ cần đứa nhỏ ngoan, không ruột thịt thì sau này cũng sẽ hiếu thuận với tôi, còn hơn có người không biết giáo dục con cái, cho dù là con ruột, sau này bọn họ chưa chắc đã chăm sóc cha mẹ mình. Lâm Lệ Lệ, con của bà mấy ngày trước còn mắng bà, tôi đều nghe thấy đấy.”Lâm Lệ Lệ khịt mũi đáp trả: "Đó là con ruột của tôi, tôi tình nguyện đấy.”Phùng Hiểu Quyên và Hồ Vân đều kéo Mã Lan để bà đừng cãi nhau với loại người như Lâm Lệ Lệ.Mã Lan cũng không bận tâm đến bà ta, bà không quan tâm đến loại người nhỏ nhen như này. Dù sao là sống cuộc sống của chính mình, tự biết mình đang sống có tốt hay không là được rồi. Nhưng trong lòng bà đã hạ quyết tâm, nhất định phải nuôi dạy hai đứa con thật tốt, để sau này những người coi thường bà thấy rằng dù không thể sinh con cũng không thể sống kém hơn người khác. Bà vẫn cần phải làm việc chăm chỉ hơn, phấn đấu để có cơ hội trở thành một công nhân chính thức, chu cấp tốt hơn cho con cái trong tương lai.Hai vợ chồng vẫn phải làm việc chăm chỉ vì trong nhà có thêm Tống Sở và Giang Bác sẽ còn nhiều khó khăn hơn.Hiệu trưởng Tô đã nghỉ hưu nhiều năm cuối cùng đã tìm lại được niềm đam mê với giáo dục.Ông cụ thậm chí còn từ chối tất cả những bạn già gần đây đến chơi cờ với mình, quyết định nắm bắt việc học hành của cháu mình. Chuẩn bị bài giảng cho các cháu trước khi các cháu đến trường, để các cháu giành chiến thắng ngay vạch xuất phát..