Chương 6
Vắt Chanh Nhưng Không Bỏ Anh
03:58 - 22/08/2023
22
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên cái bàn đá bên cạnh chợ đầu mối.
Tôi quay lại tìm Khuynh tâm tiểu quán thì mấy người xung quanh nhìn tôi như thể tôi có bệnh vậy.
“Một cái chợ buôn hoa quả, lấy đâu ra quán rượu?”
Bác bán chanh nói: “Cô nhóc, trí tưởng tượng cũng phong phú quá đấy.”
…
Trên đường về, trong đầu tôi dần hiện lên câu nói cuối cùng của chị chủ quán: “Có những lúc tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.”
Tôi lựa chọn điều thứ hai.
Là hàm ý?
Điều thứ hai là Lâm, Hân, Hà. Cô ta cũng học đại học ở thành phố này.
Rất nhanh tôi đã tìm được cô ta.
Không ngờ cô ta trả lời cũng thẳng thắn phết.
Cô ta đút hai tay vào túi, bình tĩnh nói: “Ồ, cô phát hiện rồi à? Thực ra tôi mới bị sờ vài cái mà thôi… Do cô tự hiểu nhầm đấy.”
Tôi có một cảm xúc không thể diễn tả được.
“Không có việc gì nữa thì tôi vào lớp trước đây.” Lâm Hân Hà xoay đầu rời đi.
Nếu như là tôi của trước đây, chắc chắn tôi sẽ cho cô ta một bạt tai. Còn tôi của bây giờ thì sẽ không làm như vậy.
Hóa ra không quan tâm đến cảm xúc của người khác, chỉ nghĩ cho mình lại sướng như thế. Đúng là khiến cho người ta chán ghét.
Thực ra, tôi nên cảm ơn cô ta.
Bất kể ngày trước xảy ra chuyện gì thì ít nhất, cái gai trong lòng tôi đã biến mất.
23
“Bạn gái mới” của Lục Lương Đình chẳng qua là bạn cùng phòng của cậu ấy, một thằng con trai điệu nhảy nào cũng thực hiện được.
Bỏ lớp trang điểm ra thì cậu ta trông giống một thằng con trai bình thường.
Lúc đó, chúng tôi ngồi trong một quán cà phê, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
Tôi mở lời: “Mẹ tôi sắp cắt sinh hoạt phí của tôi rồi, ép tôi phải đến, chắc cậu cũng vậy nhỉ?”
Trùng hợp quá, cậu ta lại là con trai bạn làm ăn của mẹ tôi. Đây chẳng qua chỉ là một cuộc “xem mắt” trá hình mà thôi.
Có lẽ tác dụng của tôi chỉ là dùng ngoại hình của mình để giúp đỡ bà ấy?
“Ừ.” Cậu ta gật đầu.
“Vậy thì dễ nói rồi, chúng ta ai về nhà nấy nhé?” Tôi cầm túi, đứng dậy.
“Không được.”
“?”
“Tôi, tôi thích…”
Tôi sững lại.
“Tôi thích bạn cùng phòng của cậu.”
May quá, may quá, dọa chết tôi rồi. Ai mà ngờ được người biết nhảy sexy như cậu ta lại là một tên nói lắp.
Tôi bỗng hiểu ra: “Cậu muốn chúng ta hợp tác à? Tôi thích Lục Lương Đình, cậu thích bạn cùng phòng của tôi, chúng ta đổi thông tin chút nhé?”
Cậu ta gật đầu. Chúng tôi bắt tay nhau, chính thức trở thành đồng minh.
Không may, ngay khi bắt tay, Lục Lương Đình bước vào. Chúng tôi không kịp buông tay.
Cậu ấy liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau của chúng tôi với vẻ mặt rất lạnh lùng.
Tên nói lắp đỏ hết cả mặt: “Anh Lục, không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi… chúng tôi…”
Nói lắp nữa à? Nể thật, thà rằng cậu ta đừng giải thích, giải thích kiểu này thành ra chúng tôi thật sự có quan hệ gì đó.
“Dư Âm, Nghiêm Thanh còn là đứa trẻ đơn thuần, đừng đùa nữa.” Giọng của cậu ấy vô cùng lạnh nhạt.
Lòng tôi nghèn nghẹn.
“Lục Lương Đình, cậu nghe tôi giải thích được không?”
Cậu ấy bình tĩnh quay đầu nhìn tôi, nói: “Cậu muốn giải chuyện bây giờ? Hay là quá khứ? Đối với tôi chẳng còn quan trọng nữa rồi. Như thế này cũng tốt, chúng ta chỉ là bạn học.”
Lúc này, một nữ sinh xinh đẹp từ ngoài bước vào: “Lương Đình, mình đợi cậu lâu lắm rồi.”
Cậu ấy dịu dàng cười với cô ta: “Nói với bạn vài câu thôi, chúng ta đi.”
Cậu ấy cầm hai cốc cà phê rồi rời đi.
Nữ sinh đó đúng là xinh đẹp, chuẩn con gái một trăm phần trăm.
Hóa ra bị từ chối thì trong lòng sẽ đau như vậy. Lúc tôi từ chối cậu ấy, có lẽ cậu cũng khó chịu như thế.
Tôi cảm thấy động lực theo đuổi lại cậu ấy bắt đầu lung lay.
“Thực ra... cậu... đợi chút.” Có lẽ Nghiêm Thanh không nhìn nổi bộ mặt ủ rũ của tôi nữa rồi.
“Đợi cái gì?”
“Qua một khoảng thời gian nữa... rồi... sẽ biết thôi.”
24
Tôi đã không gặp Lục Lương Đình trong một thời gian dài. Nghe nói cậu ấy đã đi tỉnh khác để thi đấu rồi.
Có lẽ thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Vào tối nọ, một tài khoản lạ đã kết bạn với tôi trên Wechat, sau đó gửi cho tôi một đoạn video.
Hình ảnh rất tối. Một ông chú nhìn vào video nói: “Tôi không vòng vo nữa, có phải bố mẹ ruột của đứa bé đó đã đưa nó đi không?”
Một giọng nói đã được chỉnh sửa cất lên: “Sao lúc đó ông lại nói thế?”
“Đứa trẻ đó xấu xa lắm. Nó lấy búa bơm hơi đập tôi ngay ở phòng khách nhà nó và nói ở trong phim, những kẻ như tôi đều là dân lừa đảo, lừa tiền nhà bọn họ.”
“Vì vậy ông nói là số nó không tốt?”
“Tôi chỉ nói bừa thôi. Chàng trai trẻ, có thể cho tôi đi được rồi chứ…”
Buồn cười quá, một tên lừa đảo lại lừa được bố mẹ tôi đến thế, con gái ruột mà nói bỏ là bỏ.
Tôi gửi đoạn video đó cho mẹ.
Điện thoạt phát ra một tràng mắc nhiếc: “Con nhãi này, bố mẹ bỏ tiền nuôi con lớn, bây giờ con lại làm trò vớ vẩn, quay linh tinh gì vậy? Số xấu thì chúng ta phải chấp nhận. Con đã khắc ch.ế.t bà con rồi còn bướng. Lớn rồi, có dã tâm rồi rồi chứ gì? Tốt nghiệp rồi về đây lấy chồng…”
“Sau này, mẹ không cần gửi tiền cho con nữa.”
“Con nói cái gì?” Ở đầu bên kia, bà ấy sững lại.
“Con nói sau này, con sẽ không dùng tiền của bố mẹ nữa. Tiền trước đây, con sẽ nghĩ cách kiếm để trả lại bố mẹ.”
Tôi tắt máy.
Nước mắt chảy giàn giụa trên mặt, một người giả ngủ gọi mãi cũng sẽ chẳng dậy.
Sau này tôi làm chủ cuộc sống của mình, muốn ở bên ai thì ở bên người đó.
Tôi hiểu vì sao Nghiêm Thanh lại để tôi đợi rồi.
Giọng nói đó tuy đã được chỉnh sửa kỹ càng nhưng ngữ điệu không đổi.
Tôi nghe ra được, là Lục Lương Đình.
Cậu ấy là "chàng trai trẻ" theo lời trong video kia. Người từng có một mối tình không rõ ràng với tôi, người bị tôi “rời bỏ”, luôn ghi nhớ nỗi đau thầm kín trong lòng tôi.
Có lẽ cậu ấy muốn thông qua video này để “chứng minh” việc phán số mệnh đơn thuần chỉ là chuyện vô căn cứ.
Để gia đình nhận lại tôi ư?
Nhưng điều cậu ấy không biết là, tôi sẽ không bao giờ quay về cái nhà đó nữa. Tình thân chia cách mười mấy năm rồi, bọn họ sớm đã coi tôi là người ngoài, còn tôi sớm đã không quan tâm nữa rồi.
Bây giờ tôi để ý nhất chỉ có cậu ấy.
Khi nhấn nút gọi ở WeChat, ngón tay tôi ươn ướt. Chờ đợi trong lo âu dễ làm cảm xúc dâng trào.
Giây phút nhận cuộc gọi, tôi nghẹn ngào: “Lục Lương Đình, mình…”
“Sao vậy?” Cậu ấy ôn tồn hỏi.
“Mình muốn gặp cậu.”
“Ngày mai…”
“Không, mình không đợi được nữa, ngay bây giờ.”
Cậu ấy ngừng ba giây: “Được.”
Lúc tôi sắp tắt điện thoại, cậu ấy như ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Đem chứng minh thư.”
…
25
Mười phút sau, tôi gặp cậu ấy ở cổng trường.
Cậu ấy đang đứng ở góc cổng, tay đút vào túi quần. Dưới ánh đèn vàng le lói bên đường, bóng dáng cậu ấy hiện lên lạnh lùng mà đẹp đẽ.
“Lục Lương Đình, mình có rất nhiều điều muốn nói với cậu.”
“Không vội, từ từ nói.” Cậu ấy nhìn tôi, dịu dàng nói.
Sau khi chúng tôi gặp lại nhau, đây là lần đầu tiên cậu ấy vui vẻ hòa nhã với tôi đến thế.
Lúc này tôi mới nghĩ đến, chúng tôi phải đi đâu để nói chuyện đây? Đứng mãi ở cổng trường cũng không thích hợp cho lắm.
Cậu ấy yên lặng nhìn tôi một hồi, nhẹ nhàng mở lời: “Vào khách sạn đi.”
“Gì cơ?” Tôi bối rối, cậu ấy thẳng thắn vậy sao? Mới đó đã muốn động phòng rồi?
Người thuộc trường phái cấm dục như Lục Lương Đình đây sắp phá mất giới nghiêm?
Cậu ấy bất lực nhìn tôi, hỏi thẳng: “Trễ vậy rồi, buổi tối cậu định ngủ ở đâu?”
Ban nãy tôi không để ý là đã qua mười hai giờ, đúng lúc ký túc xá đóng cửa. Chúng tôi có bay về thì cũng không kịp nữa rồi. Quả nhiên Lục Lương Đình suy nghĩ rất chu đáo.
Mười phút sau, chúng tôi đứng ở đại sảnh của khách sạn. Lục Lương Đình lại tự ý đặt hai phòng.
Cơ hội hiếm có. Tôi thầm nháy mắt với anh lễ tân. Dùng ngón tay hất tóc mái là quá rõ ràng rồi nhỉ?
Tình tiết này trong phim thần tượng có nhiều lắm. Tôi tin anh ta có thể hiểu được.
“Hôm nay nhiều khách quá, chỉ còn một phòng thôi, có cần không?”
“Cần, cần chứ.” Tôi cướp lời trước khi Lục Lương Đình từ chối, ném hai tờ chứng minh thư cho anh ta, sau đó kéo cậu ấy đi lên phòng.
Anh lễ tân ngơ ngác.
Có lẽ rất hiếm khi thấy một cô gái hào hứng kéo một chàng trai đi “động phòng” như thế.
Sau khi quẹt thẻ phòng, tôi phục luôn. Đây là phòng tiêu chuẩn, có hai giường.
Con trai bây giờ đều ngây thơ vô hại như vậy sao?
Thử hỏi nam nữ độc thân ở chung một phòng khách sạn, ai cần phòng tiêu chuẩn này chứ?
Nhìn vẻ mặt không vui của tôi, khóe miệng Lục Lương Đình khẽ nhếch. Cậu ấy nhướng mày nở nụ cười.
Cậu ấy đưa cho tôi chai nước trong tủ lạnh, đi đến sofa cạnh cửa sổ, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.
“Lục Lương Đình, cậu nghĩ rằng cậu điều chỉnh giọng nói thì mình không nhận ra sao? Cậu định giấu danh tính làm chuyện tốt à?”
Lúc ngồi xuống, Lục Lương Đình vô ý để lộ vết bầm tím trên cánh tay, giống như bị vật cứng đập vào.
“Cậu... bị thương khi quay video à?” Tôi kéo cánh tay của cậu ấy, ánh mắt chua xót.
Cậu ấy bình thản nói: “Ừ, tôi quay video bị phát hiện, lúc tranh chấp bị đánh vài cái thôi.”
Rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hôm nay cậu chỉ hỏi mỗi cái này thôi à?’
Tôi biết chuyện không hề đơn giản như cậu ấy nói, nhưng cậu đã không muốn nói thì tôi cũng không hỏi.
“Lục Lương Đình, sao cậu lại tốt với tớ như thế? Cậu còn thích tớ phải không?” Tôi nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong mắt cậu ấy.
Sống mũi tôi cay cay.
“Thực ra tớ lừa cậu đấy. Xưa nay tớ chưa từng qua lại với người con trai nào cả, đó chỉ là con trai của bảo vệ thôi…”
“Tớ biết.”
Cậu ấy biết?
Cậu ấy thở dài: “Ừ, bởi vì hai người diễn dở quá.”
Tôi nhìn yết hầu đang cử động của cậu ấy, uống hết nửa chai nước khoáng, những giọt nước chảy ra, lăn xuống men theo đường nét hoàn mỹ của cần cổ.
Sau đó, cậu ấy xoay cái cổ hoàn mỹ của mình, nói lớn với tôi: “Dư Âm, tớ giận là vì cậu không tin tưởng tớ.”
Cậu ấy đặt nhẹ tay lên trái tim: “Chỗ này đau lắm.”
Trong mắt cậu ấy ánh lên sự cô đơn.
Ngực tôi đau nhói.
“Xin lỗi, Lục Lương Đình, tớ biết cách làm trước đây của tớ thiếu suy nghĩ.”
Tôi cố nhịn nhưng nước mắt cứ chảy xuống.
“Nhưng cậu không thể tha thứ cho tớ một lần sao? Tớ không còn thời gian nữa, một bên ngực của tớ hình như có khối u…”
Bằng câu từ lộn xộn, tôi kể lại chuyện xảy ra trong quãng thời gian đó.
Trong mắt cậu ấy có chút thảng thốt và… thương xót.
Sợ cậu ấy nghĩ là tôi đang nói dối, tôi liền cởi áo ra. Một vết sẹo xấu xí ngoằn ngoèo nằm trên ngực tôi.
“Đây là vết sẹo lần trước phẫu thuật để lại.”
Cậu ấy quay mặt đi, lấy áo choàng lên người tôi, bình tĩnh cài cúc áo cho tôi, nhưng các khớp ngón tay rõ ràng đang run rẩy.
“Là con gái, đừng tùy tiện cởi đồ trước mặt con trai.”
Tôi ôm chầm lấy cậu ấy. Ban đầu cậu ấy còn hơi phản kháng nhưng cuối cùng lại kéo tôi vào lòng.
Lâu lắm rồi, cái ôm ấm áp này.
Mùi hương dễ chịu của cậu ấy tràn ngập trong mũi tôi.
“Lúc ấy có đau không?” Cậu ấy hỏi về ca phẫu thuật của tôi.
“Không đau.”
“Mình đau nhất là khi cậu không để ý mình nữa. Hơn một năm nay mình rất nhớ cậu, cậu biết không?”
Cậu ấy đẩy tôi ra, ánh mắt đen tối nhìn tôi một hồi.
Cậu ấy cúi đầu xuống, đôi môi mềm lành lạnh khóa chặt lấy môi tôi. Tôi nửa tỉnh nửa mê, chỉ nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của nhau, rồi dần mất đi lý trí.
Sau khi quyến luyến chìm vào triền miên, chúng tôi nằm xuống giường, hơi ấm từng làn từng làn như những hạt mưa tràn trên mặt tôi, đến cổ, rồi đến…
Bỗng Lục Lương Đình dừng lại.
Có một cảm giác kì quái trong tim tôi: “Vết sẹo xấu lắm sao?”
Trong khoảnh khắc môi cậu ấy nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt tôi, cậu ấy ngẩng khuôn mặt đẹp đẽ của mình lên, nói ra một câu dễ nghe: “Không xấu, thật đấy.”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần dâng hiến mọi thứ của mình, nhưng giây sau, cậu ấy lại dừng lại những động tác tiếp theo. Tôi cảm nhận được người cậu ấy khựng lại.
Cậu ấy nhanh chóng giúp tôi chỉnh lại quần áo rồi lập tức đứng dậy, xuống giường, quay về bộ dạng lạnh lùng đứng bên cửa sổ.
Tôi không hiểu.
“Xin lỗi, Dư Âm, tớ không nên như vậy.”
Như này có gì không đúng à?
“Nếu như mai này chúng ta bên nhau, như này đối với cậu không công bằng.”
“Tớ chỉ quan tâm chuyện trước mắt.”
“Nhưng tớ không thể.”
“Cậu sợ một bên ngực của tớ cũng bị u.n.g t.h.ư… sẽ nhanh chết sao?”
“Dư Âm, cậu sẽ sống khỏe mạnh. Khối u cũng chưa chắc là ác tính.”
Rõ ràng tôi có thể cảm nhận được tình cảm của cậu ấy dành cho tôi, nhưng tại sao lại từ chối chứ?
Vậy chỉ còn một khả năng: “Cậu thích người khác rồi à? Là cô gái xinh đẹp ở quán cà phê lần trước sao?”
“Không có người khác. Cô ấy chỉ cùng nhóm với mình, thỉnh thoảng giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Dư Âm, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi. Tớ chỉ biết là hiện tại và tương lai chúng ta không thể ở bên nhau.” Sự kiên định trong mắt cậu ấy khiến trái tim tôi đau nhói.
“Cho tớ một lý do.”
“Không có lý do. Xin lỗi…”
Cậu ấy ngập ngừng: “Về chuyện video, hãy xem như mình cảm ơn cậu đã cung cấp bằng chứng vì bố mình.”
Vậy thì tôi phải cảm ơn sự lương thiện của cậu ấy. Ít nhất cậu ấy đã không nói là không thích tôi để tôi giữ lại lòng tự trọng.
Đêm hôm đó, chúng tôi mỗi người ngủ một giường, không nói một lời nào cho đến tận sáng.
Sáng hôm sau, mắt ai nấy đều thâm đen.
Có lẽ cậu ấy nói với tôi nhiều lời tàn nhẫn như thế, trong lòng chắc cũng thấy tội lỗi nên không ngủ được, mà trong lòng tôi ít nhiều cũng có sự cân bằng.
Cuối tuần, tôi lấy được phân tích bệnh lý của bệnh viện, là lành tính.
Bác sĩ nói, xác suất tái phát là rất thấp.
Lục Lương Đình nói đúng, tôi sẽ sống khỏe mạnh.
Chỉ là, cậu ấy không thích tôi nữa.
Trái tim tôi như trở nên trống rỗng.