Chương 404: Quyết Đấu Đỉnh Cao (4)

Ầm ầm! Hư không chấn động, dao động linh lực kịch liệt lấy Tần Giác cùng Lạc Tát làm đầu nguồn, nhanh chóng khuếch tán ra, ven đường những nơi đi qua, cho dù là tinh cầu hay là đại lục, tất cả đều bị xé thành mảnh nhỏ, hóa thành hư vô. Không chỉ có như thế, ngay cả lực lượng pháp tắc của thiên địa cũng vặn vẹo biến hình, tựa hồ lúc nào cũng có thể sẽ sụp đổ. Đáng nhắc tới chính là, bây giờ Thần giới đã không có bất cứ sinh linh gì tồn tại, bởi vậy Tần Giác hoàn toàn không cần cố kỵ hoàn cảnh xung quanh. Rầm rầm rầm! Lại là một tầng gợn sóng năng lượng nở rộ, Tần Giác cùng Lạc Tát lần lượt lui lại, linh lực không ngừng va chạm, trong lúc nhất thời đúng là bất phân cao thấp. "Thú vị, quả nhiên đạt tới cảnh giới Hợp Đạo." Lạc Tát khóe miệng cong lên một vòng, có chút hăng hái mà nói: "Xem ra lần này có thể hoạt động gân cốt cho tốt một lần rồi." Giờ này khắc này, Lạc Tát vui vẻ vô cùng. Vì một trận chiến này, hắn đã đợi mười vạn năm! So với Lạc Tát, Tần Giác không thể nghi ngờ lại bình tĩnh rất nhiều. Không thể không nói, Lạc Tát xác thực rất lợi hại, tuyệt đối là người mạnh nhất mà Tần Giác từng gặp cho tới bây giờ. Nếu như đổi thành những người khác, chỉ sợ sớm đã chết trong giao phong của Tần Giác rồi, nhưng Lạc Tát không chỉ có đón lấy tất cả, thậm chí còn chủ động công kích Tần Giác, không hề rơi xuống hạ phong chút nào. Chỉ cần điểm này, đã nằm ngoài dự đoán của Tần Giác. "Hô, cuối cùng không có khiến ta thất vọng." Nhẹ nhàng thở ra, Tần Giác toàn thân cao thấp lập tức truyền ra tiếng vang 'tạch tạch tạch', như sấm sét đinh tai nhức óc. "Đúng, quên nói cho ngươi." Đúng lúc này, Lạc Tát dường như nhớ tới cái gì, mở miệng nói ra: "Ta cũng không phải là Hợp Đạo bình thường." Không phải Hợp Đạo bình thường? Tần Giác sững sờ, có ý gì? Chẳng lẽ Hợp Đạo cũng có rất nhiều cấp bậc? Mặc dù Tần Giác thực lực vô địch, nhưng lại chưa hề tiếp xúc qua kiến thức ở phương diện này, cho nên cũng không rõ. Sau một khắc, trong người Lạc Tát bỗng nhiên phóng xuất ra tử khí hắc sắc vô biên, hình thành lĩnh vực bao phủ trăm vạn dặm xung quanh, không khác gì A Khắc Tư cho lắm. Khác biệt chính là, những tử khí hắc sắc này cứng cáp hơn, với lại có được công năng ăn mòn linh khí, không ngừng vây quanh Tần Giác, ý muốn thôn phệ nó. Thấy thế, Tần Giác nhíu mày, bàn chân khẽ giậm, kim quang chói mắt sáng lên, cưỡng ép xua tan tử khí hắc sắc, giằng co với Lạc Tát. Nhìn từ đằng xa, toàn bộ hư không phảng phất bị cắt thành hai mảnh, một mảnh là màu đen, một mảnh là màu vàng. "Làm nóng người kết thúc, chiến đấu chính thức bắt đầu." Lạc Tát vẻ mặt ngưng trọng, tu vi thình lình đã tăng lên tới đỉnh phong. "Đang có ý này." Tần Giác cười nói. Bốn mắt nhìn nhau, chiến ý cháy hừng hực. Nghiêm túc nghĩa mà nói, đây cũng là lần đầu tiên Tần Giác gặp được đối thủ . Bạch! Hai người nháy mắt vượt qua vạn mét xa, lần nữa va chạm vào nhau, nhấc gió lốc vô tận, quét ngang mà ra! Cho dù là Chứng Đạo Thần Vương, nếu không cẩn thận bị cuốn vào, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít. Phanh phanh phanh! Liên tục ba quyền cứng đối cứng, không gian rốt cục rốt cuộc không chịu nổi Tần Giác cùng Lạc Tát chiến đấu, vỡ ra lít nha lít nhít đường vân, lập tức lộ ra lỗ hổng khổng lồ, nhìn thấy mà giật mình! Hai người đúng là mạnh mẽ đánh vỡ kết giới giữa hai vị diện! "Đó là cái gì?" Một sinh linh trong vị diện khác phát hiện được động tĩnh, đưa mắt nhìn lại, nghiễm nhiên không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. "Kim quang thật xinh đẹp a." "Còn ánh sáng đen kia cũng nhìn rất đẹp." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thứ phàm là bị hắc quang chạm tới đều là giống như là cây khô héo theo gió tiêu tán, triệt để tiêu diệt. "..." Toàn trường tĩnh mịch! Nửa ngày, rốt cục có người kịp phản ứng, hô lớn: "Chạy mau!" Đáng tiếc đã muộn. Mắt thấy đám người sắp bị hắc quang bao phủ, kim quang đột nhiên phóng đại, dùng tốc độ khó mà tin nổi bao trùm đám người, đưa bọn hắn đến khu vực an toàn ở nơi xa. "Ha ha, trong chiến đấu phân tâm thế nhưng là rất nguy hiểm." Lạc Tát cười lạnh. Đối với việc này, Tần Giác lơ đễnh, nếu như bởi vì chính mình chiến đấu mà dẫn đến nhiều ngươi vô tội mất mạng, Tần Giác tuyệt đối không muốn nhìn thấy . "Có lẽ đây chính là chênh lệch giữa chúng ta đi." Lạc Tát trầm lặng nói: "Các ngươi quá nhiều tình cảm dây dưa, khiến các ngươi căn bản là không có cách chân chính chuyên tâm tu luyện, truy tìm lực lượng,mặc lão cũng là bởi vì điều này mới mấy chục vạn năm đều dừng lại ở Chứng Đạo, không có chút tiến bộ." "Bất quá yên tâm, ta không thích chiếm tiện nghi." Lạc Tát ngạo nghễ nói: "Nếu như gặp phải tình huống tương tự, ta sẽ tận lực tránh đi những sâu kiến kia." Nghe vậy, Tần Giác không nói gì, giơ tay lên, ngoắc ngón tay. Bởi vì cái gọi là nhất lực hàng thập hội, đến cấp bậc này như bọn hắn, bất kỳ thần thông, vũ khí gì cũng đã mất đi tác dụng, chỉ có thể đơn thuần dùng lực lượng đến quyết định thắng bại. Đối mặt với khiêu khích của Tần Giác, đôi mắt Lạc Tát nhắm lại, nháy mắt kéo ra từng đạo tàn ảnh, còn chưa tới gần Tần Giác, liền huyễn hóa ra đến hàng vạn linh thể, vây Tần Giác ở giữa, điên cuồng tiến công. Tần Giác thần sắc tự nhiên, kim quang quanh thân mờ mịt, phòng thủ kín không kẽ hở, mặc cho Lạc Tát công kích kiểu gì, từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích tí nào, ngẫu nhiên trở tay một quyền, liền tuỳ tiện phá hủy mấy trăm linh thể. Không đến nửa phút, liền chỉ còn lại chân thân của Lạc Tát. "Ha ha ha! Thoải mái!" Lạc Tát ngửa mặt lên trời cười to, nhiệt huyết sôi trào. Sau đó, hai người chiến đấu lại lần lượt phá hủy kết giới giới vực của mấy vị diện, đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Lạc Tát đích xác thực hiện hứa hẹn của hắn, tận lực tránh đi những sinh linh ở vị diện kia, không có tạo thành bất cứ thương vong gì. Mà chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, Lạc Tát cũng dần dần ý thức được không đúng. Không biết từ khi nào bắt đầu, Tần Giác lại lựa chọn từ bỏ phòng thủ, dùng phương pháp tổn thương đổi tổn thương để chiến đấu với hắn! Mọi người đều biết, Hợp Đạo Thần Vương mặc dù có được sức mạnh vô cùng vô tận, nhưng sau khi lọt vào công kích, vẫn sẽ bị thương, nhất là công kích của cường giả cùng cảnh giới. Cho nên ở lúc liên tục mấy lần lấy thương đổi thương, công kích của Lạc Tát, tốc độ khó tránh khỏi sẽ bị hạ xuống. Theo lý thuyết, Tần Giác phải cùng hắn không sai biệt lắm, nhưng quỷ dị chính là, Tần Giác giống như chẳng có việc gì! Cứ kéo dài tình huống như thế, hai người chiến đấu cũng rất nhanh từ thế lực ngang nhau biến thành Tần Giác hoàn toàn đè ép Lạc Tát đánh! Hô! Lạc Tát một quyền vung ra, đánh thẳng đến ngực của Tần Giác, vừa rồi mấy lần hắn đều đánh vào cùng một nơi, không tin Tần Giác chẳng có chuyện gì. Nhưng mà Tần Giác thật giống như không thấy nắm đấm của Lạc Tát, cũng trở tay cho một quyền. Ầm! Hai người nhao nhao bay ngược, Lạc Tát lúc này nhịn không được phun ra một ngụm máu, sắc mặt biến thành trắng bệch như tờ giấy. Tần Giác thì ngược lại, vẫn bình yên vô sự, thậm chí ngay cả kiểu tóc cũng không có loạn. "Đáng chết, gia hỏa này thật là Hợp Đạo Thần Vương cảnh sao?" Lạc Tát lắc lắc tay, đau nhếch miệng. Mỗi lần đánh trúng Tần Giác, thật giống như đánh vào thần thiết, không thể phá vỡ. Đến tột cùng là dạng thể chất gì, mới có thể có được lực phòng ngự cường hãn như thế? "Ngươi thua." Tần Giác thản nhiên nói. Nghe được câu này, Lạc Tát hơi sững sờ, giận dữ nói: "Đánh rắm! Còn chưa có phân ra thắng bại đâu!" "..."