Chương 411: Ngươi Gạt Ta

Ô...Ô...Ô...N...G! Thiên Đế ở trên cao, tản ra linh lực vô tận, giống như ánh mặt trời chiếu toàn bộ Thần vực, ven đường những nơi đi qua, vạn vật thần phục, rất có ý muốn quỳ bái. Với Thần vực mà nói, Thiên Đế chính là Chúa Tể tuyệt đối, dù sao, nơi đây hết thảy đều là do hắn sáng tạo, chỉ cần Thiên Đế nguyện ý, lúc nào cũng có thể cải biến thiên địa pháp tắc của Thần vực. Phong Khê giờ phút này đã bị trấn áp trong tháp luyện hồn của Thiên Đế, chịu đựng thần hỏa ngàn vạn tra tấn, thẳng đến linh hồn triệt để tiêu tán mới thôi, có thể nói sống không bằng chết! Bất quá bởi vì Thần vực vừa sống lại không bao lâu, còn chưa triệt để vững chắc, Thiên Đế phải thường xuyên dùng linh lực ân cần săn sóc, mới có thể duy trì vận chuyển thời gian dài. Đây cũng là nguyên nhân Thiên Đế không có vội vã tuyên bố Thiên Cung xuất thế. Không biết qua bao lâu, Thiên Đế rốt cục đình chỉ phóng thích linh lực, lại đang nghỉ ngơi tại chỗ một lát, thân hình chớp lên, xuất hiện ở bên cạnh Tần Giác. "Tiền bối, người ở chỗ này ở đã quen chưa? " Thiên Đế cười hỏi thăm, phảng phất như bạn cũ nhiều năm chưa gặp. "Rất tốt. " Tần Giác nhấp một ngụm linh tửu, hài lòng nói. "Vậy là tốt rồi. " Thiên Đế nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt nhẹ nhìn, chú ý tới Bạch Nghiệp ở bên cạnh: "Vị này chính là......" "Ah, hắn là sư huynh của ta, Bạch Nghiệp. " Tần Giác thuận miệng giải thích nói. Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Bạch Nghiệp nhìn thấy cường giả Chân Thần cảnh, cho dù Thiên Đế chẳng qua là đứng ở nơi đó cái gì cũng không có làm, lại mang đến cho Bạch Nghiệp áp lực lớn lao. Nếu không có truyền thừa Chân Thần, chỉ sợ Bạch Nghiệp căn bản không cách nào thừa nhận uy năng toát ra trong vô hình này. Dù vậy, vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống. Bên kia, Thiên Đế nội tâm thất kinh. Sư huynh? Ngay cả Tần Giác cũng lợi hại như thế, vậy sư huynh của hắn nên mạnh cỡ bao nhiêu? Thiên Đế không dám tưởng tượng. Chẳng qua là lại để cho Thiên Đế nghi hoặc chính là, vì cái gì nhìn thế nào, Bạch Nghiệp cũng chỉ có Chí Tôn cảnh? Chẳng lẽ là cố ý đã ẩn tàng khí tức? Tựa như Tần Giác. Nghĩ tới đây, Thiên Đế liền vội vàng khom người ôm quyền nói: "Bạch tiền bối, chào người " "Ách......Chào người. " Bạch Nghiệp vẻ mặt ngơ ngác, không nghĩ tới Thiên Đế sẽ cung kính với mình, thậm chí xưng hô tiền bối, quả thực không thể tưởng tượng. Cuối cùng, Bạch Nghiệp cũng chỉ có thể quy kết nguyên nhân ở Tần Giác. "Khục khục, tiền bối, ta còn có việc, ngày khác lại đến bái phỏng. " Thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Thiên Đế thấp giọng nói. "Ừm. " Tần Giác không sao cả nhẹ gật Bá! Sau một khắc, Thiên Đế lập tức biến mất. Bịch! Cùng lúc đó, Bạch Nghiệp đặt mông ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi: "Cái này là Chân Thần thượng vị ư? Thật là khủng khiếp. " "Rốt cục ý thức được mình với người khác chênh lệch cỡ nào à? " Tần Giác trêu ghẹo nói. "Không được, ta phải cố gắng tu luyện! " Hít một hơi thật sâu, Bạch Nghiệp chắc chắn nói: "Còn thư giãn như vậy tiếp, không biết lúc nào mới có thể đặt chân tới Chân Thần cảnh! " Hạ quyết tâm, Bạch Nghiệp lập tức đứng dậy bay đến phòng tu luyện ở nơi xa. "......" Tần Giác không nghĩ tới Bạch Nghiệp lại kích động như vậy, cũng không biết sự kích động này có thể chèo chống được bao lâu. Nhún vai, Tần Giác chẳng muốn đi theo, tiếp tục tựa ở lục thạch uống rượu. So với Huyền Ất Sơn, hoàn cảnh nơi này không thể nghi ngờ càng thêm ưu mỹ, tầm mắt nhìn đến chỗ núi xanh yêu thú chạy qua, hầu như không thua gì tiên cảnh. Quan trọng nhất là, chỗ ở hiện tại của Tần Giác đã không phải là sườn đồi, mà là cả một ngọn núi. Mặt khác, không chỉ là chỗ ở của Tần Giác, toàn bộ 'Huyền Ất Sơn' đều phóng đại gấp mấy lần, dù sao nơi này có nhiều không gian, cho dù lại xây dựng thêm gấp mấy chục lần cũng không có sao. Đúng lúc này, đột nhiên có người từ phía sau đánh Tần Giác, trong chốc lát, linh lực tàn sát bừa bãi, nhấc lên cuồng phong đầy trời. Đáng tiếc, lôi thanh đại vũ chỉ là yếu ớt, không có tạo thành bất cứ thương tổn gì. "Hừ, sư phụ, người gạt ta! " Vân Tịch hai tay chống nạnh, tức giận nói. Hiển nhiên, người công kích Tần Giác vừa rồi là Vân Tịch. "Ách......Ta ở đâu lừa ngươi ? " Sửa sang lại quần áo bị thổi loạn, Tần Giác có chút cạn lời. "Người rõ ràng đáp ứng ta không nói cho Tô Ngạn tỷ tỷ biết, vì sao Tô Ngạn tỷ tỷ biết là ta nói. " Vân Tịch đứng thẳng lôi kéo khuôn mặt nhỏ nhắn, rất là ủy khuất: "Hiện tại được rồi, Tô Ngạn tỷ tỷ về sau không bao giờ nấu cơm cho ta, đều tại người!" Nói xong, Vân Tịch ôm tay Tần Giác, mở miệng nhỏ nhắn ra, hận không thể cắn một miếng thịt xuống. Nhưng mà rất nhanh, Vân Tịch liền hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, quá cứng! Thiếu chút nữa gảy mất răng của nàng. Khó trách sư phụ mỗi lần giao thủ với người khác cũng không né tránh, thì ra căn bản đánh bất động! "Cắn đủ chưa? " Tần Giác cười nói. "Ô ô ô, sư phụ khi dễ ta. " Thấy thế, Vân Tịch dứt khoát buông tha công kích Tần Giác, ngửa mặt lên trời khóc lớn, bộ dáng kia, phảng phất như vợ bé bị vứt bỏ. "Được rồi được rồi, đừng khóc. " Bất đắc dĩ liếc mắt, Tần Giác thở dài: "Nếu như ta không đoán sai, hẳn là ngươi lừa Tô Ngạn trước a? " Nghe vậy, tiếng khóc của Vân Tịch lập tức im bặt, cúi đầu trầm mặc. "Xem ra không sai. " Tần Giác ngôn từ chính nghĩa lừa dối nói: "Ta bất quá là để cho Tô Ngạn biết rõ chân tướng mà thôi. " Dùng 'tin tức' của sư phụ đổi lấy linh tửu, chỉ sợ cũng chỉ có Vân Tịch có thể làm ra. "Thế nhưng là......" Vân Tịch há to miệng, cảm giác, cảm thấy là lạ ở chỗ nào. "Yên tâm đi, Tô Ngạn bây giờ là sư mẫu của ngươi, làm sao có thể không nấu cơm cho ngươi ăn chứ. " Như xem thấu suy nghĩ trong lòng Vân Tịch, Tần Giác an ủi. Huống chi, trong khoảng thời gian này bởi vì Tô Ngạn tu luyện lại lần nữa, phụ trách nấu cơm vẫn luôn là Thí Đạo. "Thật vậy sao? " Vân Tịch hai mắt sáng ngời, tràn ngập chờ mong. "Đương nhiên là thật. " Tần Giác nói chuyện đương nhiên: "Sao có thể để cho Vân Tịch của chúng ta đói được chứ. " Nghe vậy, Vân Tịch lập tức vui trở lại: "Ta biết ngay sư phụ đối với ta tốt nhất rồi! " Tần Giác: "......" Quả nhiên, chỉ cần cầm thẻ bài đồ ăn, Vân Tịch sẽ ném ra hết sạch những thứ khác lên chín từng mây. Có đôi khi Tần Giác thật lo lắng, Vân Tịch có thể ngày nào đó bị người khác dùng đồ ăn hoặc là linh tửu lừa gạt đi hay không. Trước mắt mà xem, không bài trừ khả năng này. "Ồ, chủ nhân, Vân Tịch, các người có ở trong không,có thể ăn cơm rồi. " Xa xa, Thí Đạo nhìn về phía bên này, cao giọng hô. Lời còn chưa dứt, Vân Tịch 'vèo' một tiếng vọt tới: "Thí Đạo tỷ tỷ! " Tần Giác: "......" ...... Từ sau khi ganh tỵ với Tô Ngạn, Thí Đạo liền mê luyến nấu cơm, đồ ăn làm được cũng càng ngày càng ngon, không thua Tô Ngạn chút nào, thậm chí còn hơn lúc trước, thế cho nên ngay cả chuyện mình bế quan tu luyện cũng quên mất không còn một mảnh. "Chủ nhân, đây là ta nghiên cứu mỹ thực mới nhất, người nếm thử xem. " Thí Đạo mang sang một bàn dùng thịt thú cùng các loại thiên tài địa bảo làm thành thức ăn ra. "Nghiên cứu mới nhất? " Tần Giác vẻ mặt cổ quái, hơi có vẻ do dự. Đến bây giờ mới thôi, hắn còn nhớ rõ lúc trước Thí Đạo tự mình nghiên cứu chế tạo nồi đồ ăn gì đó có bao nhiêu đáng sợ, thiếu chút nữa diệt sạch Huyền Ất Sơn! "Ừ, tuyệt đối không có vấn đề. " Thí Đạo tự tin nói. "Được rồi. " Tần Giác cười khổ, vừa muốn cầm lấy chiếc đũa, Vân Tịch đã dẫn đầu gắp lên một miếng nhét vào trong miệng. "A...! " Vân Tịch vẻ mặt khẽ biến, ngửa mặt lên trời ngã xuống.