Chương 423: Phiên ngoại: Con Đường Quen Thuộc

Ánh nắng ở chân trời bắn ra màu đỏ xán lạn, chiếu sáng cả thành thị, các loại ô tô không ngừng đi qua đi lại, phát ra tạp âm chói tai, hết thảy đều lộ ra đâu vào đấy. Trên đường phố, người đến người đi, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là cúi đầu lướt điện thoại, tóm lại, mỗi người đều đang bận rộn chuyện của chính mình. Đột nhiên, một thân ảnh xuất hiện ở ven đường,khiến của mọi người chú ý. Kia là một cái thanh niên tóc dài, nửa người trên mặc áo thun màu trắng, nửa người dưới thì là quần jean màu đen, nhìn xung quanh, ánh mắt tràn ngập hiếu kì, lộ ra vẻ không hợp với xung quanh. Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thanh niên tay cầm bầu rượu, tuấn mỹ vô cùng, tựa như tiên nhân trong tranh đi ra, vẻn vẹn đứng ở nơi đó liền khiến cho người ta một loại cảm giác thần thánh, thậm chí muốn quỳ xuống cúng bái. "Thật đẹp trai!" Một nữ tử nuốt ngụm nước miếng, nhịn không được nói. "Đúng vậy a, quá tuấn tú!" Một nữ tử khác phụ hoạ theo. Cùng thanh niên so sánh, cái gì thần tượng, minh tinh, quả thực ngay cả xách giày cũng không xứng. Liền ngay cả đàn ông cũng bị chấn nhiếp, không sinh ra chút lòng ghen tị nào. Ngắn ngủi yên tĩnh qua đi, rất nhanh liền có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, nhưng mà quỷ dị chính là, công năng quay chụp thế mà mất đi hiệu lực! "Tại sao có thể như vậy?" Không chờ bọn họ kịp phản ứng, thanh niên thân hình lóe lên, nháy mắt biến mất tại chỗ, phảng phất chưa từng tồn tại. "..." ... ... "Chủ quán, cho tô mì sợi, chén lớn." "Được rồi!" Chủ quán là người trung niên chừng bốn mươi tuổi, đang ngồi ở trong phòng xem tivi, sau khi nghe thấy thanh âm vô ý thức ngẩng đầu, hơi sững sờ. "Làm sao vậy?" "Không có. . . Không có gì." Chủ quán liền vội vàng lắc đầu, lập tức xoay người đi làm mì sợi. Không có cách, thanh niên quá tuấn tú, muốn không chú ý cũng khó. Một lát sau, chủ quán bưng tới một chén lớn mì sợi đặt lên bàn, tản ra nhàn nhạt mùi hương, phía trên có vài miếng thịt, cực kì mê người. "Thơm quá." Thanh niên không kịp chờ đợi dùng đũa gắp lên một đũa, lộ ra nụ cười hài lòng. Mặc dù đã mấy trăm năm chưa từng ăn qua, nhưng hương vị vẫn quen thuộc như vậy. Thanh niên không phải người khác, chính là xuyên qua vạn giới, thật vất vả trở lại Địa Cầu Tần Giác. Bất quá bởi vì đã qua mấy trăm năm, Tần Giác chỉ có thể cố ý mở ra phong ấn, cưỡng ép kích thích tuyến thời gian. Bây giờ Tần Giác, đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy trăm năm trước, hoàn toàn có thể tùy ý điều khiển tuyến thời gian. Nói một cách khác, Địa Cầu hiện tại mà Tần Giác đứng cũng không phải là tuyến thời gian bình thường của Địa Cầu, mà là mấy trăm năm trước, cũng là Địa Cầu Tần Giác vừa xuyên qua Linh Ương giới không bao lâu. Đáng nhắc tới chính là, kiếp trước Tần Giác thường xuyên đến tiệm mì sợi, bất quá bởi vì dung mạo phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, chủ quán cũng không có nhận ra hắn. "Chủ quán, con của chú hẳn là thi lên đại học rồi chứ?" Tần Giác vừa ăn mì sợi, vừa nói. "Đúng vậy a, phát huy vượt xa bình thường, thi đậu đại học Hoa Bắc, a, làm sao cậu biết?" Chủ quán rất cao hứng, lập tức ý thức được không đúng. "A, một người bạn nói cho ta." Tần Giác thuận miệng bịa chuyện nói. "Bạn?" "Ừm, cậu ấy tên Tần Giác." "Tần Giác? Thì ra là thế, khó trách." Chủ quán cười nói: "Tên nhóc kia đã hai tháng rồi không đến, ta còn tưởng rằng cậu ấy đi thành phố khác chứ." "Cậu ấy quả thực đi thành phố khác, về sau cũng sẽ không đến nữa." Ngửa đầu húp một hớp nước mì, Tần Giác trầm lặng nói. "Là vậy a." Chủ quán thở dài: "Vốn đang tính toán đợi lần sau lúc cậu ấy đến lại uống mấy chén, không nghĩ tới ngay cả bắt chuyện cũng không được." Bởi vì Tần Giác thường xuyên đến ăn mì, hai người cơ bản không khác gì bạn bè, lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng sẽ ngồi cùng uống rượu, chém gió, thư giãn thích ý. "Đã như vậy, ta thay người bạn kia uống hai chén với ông, thế nào?" Tần Giác đề nghị. "A?" Chủ quán khẽ giật mình, nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, gật đầu nói: "Được." Thế là một hai ly rượu vượt qua mấy trăm năm thời gian, đụng vào nhau. ... Ăn xong mì sợi, Tần Giác trả tiền đi ra ngoài, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hát quen thuộc: "Nếu như hai chữ kia không có run rẩy, ta sẽ không phát hiện ta buồn." "Nói thế nào lối ra, cũng bất quá là chia tay." "Nếu như đối với ngày mai không có yêu cầu, dắt dắt tay tựa như du lịch." "..." Kiếp trước Tần Giác kỳ thật rất thích bài ' mười năm' này của anh Trần, giờ phút này nghe được, nội tâm có chút cảm khái. Bất quá. . . Thời gian Tần Giác rời khỏi Địa Cầu, đã vượt quá mười năm. Sau đó, Tần Giác đến chỗ mình từng ở, cũng sử dụng linh lực bao phủ mình lại, tiến vào trạng thái ẩn thân, phòng ngừa bị xem như gấu trúc lớn mà vây xem như trước đó. Quảng cáo quen thuộc, cửa hàng quen thuộc, còn có rất nhiều tiếng rao hàng bày quầy bán hàng, khiến cả con đường tràn đầy sinh khí. Nghiêm túc mà nói, thành phố này không tính là phồn hoa, nhiều nhất thuộc về hạng ba, nhưng loại không khí yên bình lại khiến cho người ta thích vô cùng, nếu không Tần Giác cũng sẽ không cố ý vượt qua vạn giới, kích thích tuyến thời gian, chỉ vì trở lại thăm một chút. "Ha ha, hôm nay chơi thật vui vẻ a." "Ngày mai chúng ta đi xem phim a?" Một đôi tình lữ từ bên cạnh đi qua, cười cười nói nói. "Lâm Hoa Chuyên! Lại chạy đi nơi đâu! Mỗi ngày chỉ biết chơi!" Nơi xa, cô gái níu lấy lỗ tai đứa nhỏ, hung thần ác sát quát. "Đau đau đau! Mẹ, con về sau không dám!" Đứa bé tên Lâm Hoa Chuyên liều mạng kêu khóc. . "Uy, ngươi biết không, gần đây rất có thể phải đánh trận!" "Cái gì? Thật giả?" "Không rõ, tối hôm qua báo cáo tin tức, nước Mỹ bên kia ở biển phía Nam thăm dò, lúc nào có khả năng bộc phát chiến tranh." "Hừ, đánh liền đánh, còn sợ đám người kia à!" "Ngươi cho rằng đánh trận dễ như vậy..." Mấy ông già ngồi dưới tàng cây, tay cầm quạt hương bồ, phóng khoáng tự do. "..." Nghe đến đó, Tần Giác như có điều suy nghĩ. Chiến tranh a... Mặc dù Địa Cầu mà Tần Giác hiện đang đứng thuộc về mấy trăm năm trước, nhưng cái này không cản trở hắn làm ra một chút cử động điên cuồng, tỷ như... Sau một khắc, Tần Giác tản ra linh thức, phóng lên tận trời. ... Ánh nắng chiều chiếu rọi trên mặt biển, phủ nước biển thành màu đỏ máu, hình tượng duy mỹ, yên tĩnh hài hòa. Ầm ầm! Cuối tầm mắt, kim quang chói mắt lấp lánh, nhấc lên sóng lớn vạn trượng, nhanh chóng càn quét ra, kinh thiên động địa! Khi sóng biển lặng xuống, hai chiếc hàng không mẫu hạm cùng rất nhiều chiến hạm đã toàn bộ hóa thành bột phấn, theo gió tiêu tán. Không chỉ có như thế, ngắn ngủi năm phút, toàn bộ vũ khí của nước Mỹ bị tiêu hủy, bao gồm súng ống hay trang bị hạng nhẹ, thẳng đến cái gì cũng không còn mới thôi. Kỳ thật Tần Giác vốn định trực tiếp san bằng toàn bộ nước Mỹ, nhưng như vậy khó tránh khỏi làm bị thương tới người vô tội, thế là cuối cùng lựa chọn từ bỏ. Dù sao nước Mỹ mất đi vũ khí, không khác gì thịt cá trên thớt gỗ. Làm xong những này, Tần Giác tiếp tục bắt đầu xem kinh lịch kiếp trước, thuận tiện nhấm nháp mỹ thực. Cho dù những thức ăn này không có bất kỳ linh khí gì, cũng không phải thiên tài địa bảo, nhưng thắng ở khẩu vị tuyệt hảo, mà Tần Giác từ trước đến nay đối với linh khí không có yêu cầu gì.