Chương 426: Phiên ngoại: Các Ngươi Quá Yếu

“Tiên tử nếu không đồng ý, cũng đừng trách chúng ta không khách khí.” Liễu Mục lạnh lùng nói. “A, ngươi có thể làm gì ta?” Vân Tịch quệt miệng, lơ đễnh nói. “Ha ha.” Liễu Mục vung tay lên: “Động thủ!” Ầm ầm! Kèm theo tiếng đinh tai nhức óc, toàn bộ trần nhà cung điện đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ rồi tiêu tán, lộ ra cảnh tượng bên ngoài. Tần Tiêu đưa mắt nhìn lên, phát hiện cung điện bốn phía chẳng biết lúc nào đã bị các cường giả Thái Lôi Tông vây đầy. Từng người vũ trang đầy đủ, trận địa sẵn sàng, đều đạt đến cấp bậc Thánh Cảnh, thậm chí có không ít trưởng lão Thánh Vương cảnh. Vì để khống chế Vân Tịch, Thái Lôi Tông đã phái gần như tất cả các cao tầng. “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Liễu Mục duỗi ngón tay ra, sát ý nghiêm nghị. “Đây chính là át chủ bài của các ngươi sao?” Đối mặt với đầy cường giả Thái Lôi Tông, Vân Tịch nhếch miệng, tràn ngập khinh thường: “Sao ngươi phải tự tìm đường chết chứ?” “Hừ, nhiều lời!” Liễu Mục cả giận nói: “Hôm nay bất luận như thế nào, ngươi cũng đừng hòng đi ra khỏi Thái Lôi Tông!” “Đúng không, các ngươi có biết ta là ai không?” Vân Tịch cười nhạo. “Chẳng cần biết ngươi là ai, chúng ta đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với ngoại giới, không ai có thể cứu được ngươi!” Liễu Mục thâm trầm nói: “Đợi ngươi chết rồi, chúng ta sẽ xóa đi khí tức của ngươi. Đến lúc đó, ai có thể biết các ngươi chết ở đâu?” Liễu Mục không phải đồ ngốc, Vân Tịch đã có thể tuỳ tiện lấy ra Thánh Linh quả cấp chín làm bồi thường, khẳng định không phải người bình thường. Phải biết, Thánh Linh quả cấp chín sớm đã biến mất vài ngàn năm trước. Nói một cách khác, Vân Tịch có thể lấy ra Thánh Linh quả cấp chín chỉ có hai khả năng. Một, từ bên trong di tích thượng cổ lấy được. Hai, Vân Tịch đến từ gia tộc ẩn thế nào đó, mà trong gia tộc ẩn thế kia có trồng Thánh Linh quả cấp chín. Tóm lại, mặc kệ là loại nào, trên người Vân Tịch nhất định còn có rất nhiều Thánh Linh quả cấp chín. Về phần Vân Tịch không thuộc về đại lục này, Liễu Mục chưa từng nghĩ tới. Trong nhận thức của hắn, tạm thời chưa có khái niệm về thế giới khác. Vì vậy để cho an toàn, Liễu Mục đã lập một kế hoạch chắc chắn dưới sự chỉ dẫn của Hứa Huy trước khi thực hiện. Không chỉ trực tiếp khởi động hộ tông đại trận, hắn còn mở ra không gian cấm chế, phòng ngừa Vân Tịch chạy trốn. Cho dù Vân Tịch thực sự đến từ gia tộc ẩn thế nào đó, cũng không ai biết chết ở Thái Lôi Tông. “Ta nghĩ, ngươi có lẽ đã hiểu sai rồi.” Vân Tịch thả bầu rượu trong tay xuống, nàng chậm rãi đứng dậy: “Ý của ta là, các ngươi quá yếu.” “Đã như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí, lên đi!” Lời vừa nói ra, Liễu Mục dẫn đầu lao về phía Vân Tịch, linh lực trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn! Phanh! Thái Lôi Tông chấn động, lập tức lấy cung điện làm trung tâm, hình thành một cỗ linh lực hiển hiện quét ngang, trùng trùng điệp điệp. Khắp nơi trên đường đi, mặt đất từng khúc nổ tung, tạo thành những vết sẹo chằng chịt, nhìn thấy mà giật mình. Không biết qua bao lâu, linh lực dần dần lắng xuống, cung điện lộng lẫy ban đầu biến thành phế tích. Chỉ còn lại những bức tường thành đổ nát, nhưng đỉnh núi không hề bị ảnh hưởng. Theo lý thuyết, Liễu Mục thân là cường giả Thánh Vương cảnh, một kích toàn lực của hắn có thể san bằng toàn bộ ngọn núi chỉ bằng một đòn, sao lại bình yên vô sự chứ? Khi làn khói tan biến, cường giả Thái Lôi Tông bốn phía cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Công kích của Liễu Mục bị đánh trả! “Làm sao có thể?” Mọi người nhìn nhau với vẻ mặt khó tin. Liễu Mục cũng trợn mắt há mồm, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình. Liễu Mục tự nhận hắn không cách nào đơn độc giải quyết Vân Tịch, nếu không cũng sẽ không đem đối phương đưa đến Thái Lôi Tông. Cho nên đã sớm dự liệu được Vân Tịch có thể tiếp được công kích của hắn, chỉ là hắn không thể nghĩ rằng, giờ phút này đón lấy công kích của hắn là một nữ tử chỉ mới bảy tám tuổi! “Hừ, không cho phép ngươi khi dễ Vân di.” Tần tiêu vươn bàn tay nhỏ bé bị dính dầu ăn ra, chặn nắm đấm của Liễu Mục, coi như không có chuyện gì. “Cái này…” Liễu Mục há to miệng, trong lúc nhất thời chấn kinh nói không ra lời. Mặc cho hắn thôi động linh lực như thế nào, nắm đấm của hắn vẫn là khó tiến thêm, thậm chí không cách nào bứt ra lui lại, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ nữ tử này còn mạnh hơn hắn? Đùa gì chứ! Một bên khác, Vân Tịch cũng không nghĩ tới Tần Tiêu sẽ ra tay, lập tức nhịn không được cười khổ nói: “Tiểu Tiêu, lui ra phía sau, còn lại giao cho ta.” Mặc dù lấy thực lực của Liễu Mục, căn bản không thể gây ra thương tổn cho Tần Tiêu, nhưng Vân Tịch làm sao có thể để Tần Tiêu ra mặt được? Huống chi Tần Tiêu chỉ mới tám tuổi, chưa từng giết ai, nếu không Liễu Mục chỉ sợ đã chết. “Nhưng …” Tần Tiêu hơi do dự. “Làm sao, không tin Vân di à?” Vân Tịch cười nói. “Tin chứ.” Tần Tiêu dùng sức nhẹ gật đầu, lúc này mới thu hồi tay nhỏ của nàng lại. Bá! Không chút do dự, Liễu Mục điên cuồng lùi về phía sau, vì sợ bị Tần Tiêu bắt lại, cho dù Tần Tiêu không cao hơn thắt lưng của hắn. “Bày trận!” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, truyền vào trong tai mỗi cường giả Thái Lôi Tông, chính là tông chủ Thái Lôi Tông Hứa Huy. Mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng kết thành các đạo pháp ấn, hòa vào phía trên đội hình hộ vệ.. Đây là bí truyền của Thái Lôi Tông, những cường giả Thánh Cảnh trở lên làm căn cứ đội hình. Cho phép đội hình chính tăng sức mạnh trong thời gian ngắn và tiêu diệt kẻ địch, mà đội hình chính là tông chủ Thái Lôi Tông. Vài ngàn năm trước, Thái Lôi Tông từng dựa vào bộ trận pháp này để đẩy lùi vòng vây của hai thế lực đứng đầu khác. Hô! Thái Lôi Tông càng ngày càng hợp nhất linh lực của mình vào hộ tông, Hứa Huy bước lên không trung. Hắn khoác áo lưu quang ngàn trượng, từ trên cao nhìn xuống Vân Tịch, một chưởng vỗ xuống! Một chưởng này ngưng tụ gần như toàn bộ uy lực của cường giả Thái Lôi Tông, dung hợp với tu vi của Hứa Huy và hộ tông đại trận. Ngay cả cường giả Đại Thánh Cảnh cũng không thể đánh sập. Nhìn thấy bàn tay to lớn che khuất bầu trời sắp rơi xuống, Vân Tịch duỗi lưng một cái sau đó búng tay một cái. Phốc! Một tia quang mang bắn ra, dễ dàng xuyên qua bàn tay linh lực cường đại, rồi xuyên qua hộ tông đại trận xông lên không trung biến mất không thấy gì nữa, tốc độ nhanh đến mức không thể dùng linh thức bắt được. Cho đến khi quang mang biến mất, Hứa Huy và nhiều cường giả Thái Lôi Tông không kịp phản ứng. Lập tức chỉ thấy bàn tay linh lực cường đại khẽ run lên, ầm vang vỡ nát, hộ tông đại trận cũng ầm ầm sụp đổ, không còn sót lại chút gì. Phụt! Chỉ một lúc, tất cả cao tầng Thái Lôi Tông miệng mũi phun ra máu, khí tức dồn dập, một số người có tu vi hơi thấp thì trực tiếp hôn mê. Hứa Huy kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng để lại một vệt máu, dĩ nhiên ngay cả hắn cũng bị thương. Nhưng Hứa Huy không quan tâm đến chuyện phản phệ của bản thân, bởi vì so sánh với một chiêu hóa giải công kích hắn của Vân Tịch thì không trọng yếu. Nữ nhân này quá kinh khủng! Cho đến lúc này, Hứa Huy mới nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào,bọn hắn đã trêu chọc vào loại người gì? "Tiếp theo đến lượt ta." Vân Tịch thản nhiên nói. “Không ổn!” Hứa Huy kinh hãi vừa muốn bỏ chạy, lại phát hiện không gian xung quanh chẳng biết lúc nào đã bị phong tỏa. Sau một khắc, trên bầu trời đột nhiên tách ra vô tận quang mang, như mặt trời chói chang trên không, lấp lánh hàng ngàn dặm sáng như ánh sáng ban ngày. Vân Tịch nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Tiêu, bước đi trong tia sáng chói mắt đó.