Chương 431: Phiên ngoại: Kết Thúc

Giết! Võ Anh giống như lưu quang tung hoành trong đại quân dị tộc, tốc độ nhanh vô cùng. bất cứ nơi nào hắn đi qua, gợn sóng năng lượng khuếch tán ra, dễ dàng xé nát những dị tộc này. Ầm ầm! Vì mất đi thủ lĩnh Thần Vương thượng vị, đại quân dị tộc còn lại gần như hoàn toàn không địch lại được Võ Anh. Thay vì nói là chiến đấu, không bằng nói là đơn phương tàn sát. Không đến mười phút, hơn ba mươi vạn đại quân dị tộc đã chết trong tay Võ Anh, và hơn thế nữa. Cùng lúc đó, một vị trưởng lão và nhiều cường giả phân bộ Huyền Ất Sơn không muốn thể hiện sự yếu đuối. Họ phóng ra những dao động linh lực kinh khủng, xuyên tới xuyên lui trong đại quân dị tộc, như thể tiến vào chỗ không người. Về phần những đệ tử thấp hơn Bán Thần cảnh, chỉ có thể quan sát từ đằng xa, căn bản không dám tới gần. Dù sao, với thực lực của bọn hắn, bất cẩn một chút sẽ làm cho Võ Anh và những người chiến đấu khác bị trọng thương, thậm chí có thể bị chết. Thấy đại quân dị tộc sắp bị tiêu diệt, sâu trong hư không bỗng nhiên nhấc lên một trận cuồng phong. Trong nháy mắt vượt qua ức vạn tinh hà, bao phủ phương viên mười vạn dặm! “Tình hình gì thế này?” Sắc mặt Võ Anh hơi biến, hắn vội vàng chống đỡ kết giới, cố gắng ngăn cản. Điều kỳ dị là một trận cuồng phong lại trực tiếp xuyên qua kết giới, thổi lên người hắn! Phốc! Trong phút chốc, miệng Võ Anh phun ra máu tươi, như gặp phải trọng kích, cả người bay ngược ra. Hắn khó khăn lắm dừng lại cho đến khi đụng phải một khối thiên thạch phía sau. Không chỉ có Võ Anh, những thành viên còn lại khác của phân bộ Huyền Ất Sơn đều bay ra ngoài. Một số người tu vi hơi thấp đều bị hôn mê, chỉ có trưởng lão và Công Tôn Kình đi theo Tô Ngạn là không sao cả. Dù vậy, họ cũng bị thương không nhẹ. Trái lại những dị tộc kia, không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, quả thực không thể tưởng tượng nổi. “Tại sao lại vậy?” Công Tôn Kình mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, bởi vì trận cuồng phong thứ hai lại tới! Nếu lại bị đánh trúng một lần nữa, Công Tôn Kình cũng không dám cam đoan mình có thể gánh vác được. Vào thời khắc sinh tử, phong lôi nổi lên đột ngột, hóa thành bức bình phong chắn gió. Phốc! Phong lôi khẽ run lên, sau đó nổ tung, cuồng phong cũng dần dần biến mất, như chưa từng tồn tại. “A?” Đúng lúc này, một giọng nói có chút kinh ngạc truyền đến: “Thật thú vị, vị diện cấp thấp như vậy, lại có Chứng Đạo Thần Vương. Những lời này vừa rơi xuống, một bóng người khoác nhuyễn giáp, hai con ngươi đen nhánh xuất hiện trước mặt mọi người. Không có gì khác biệt với những dị tộc kia, chỉ khác là người này gầy đi rất nhiều. Nhưng khí tức của hắn lại sâu không lường được, giống như vực sâu mênh mông, khiến người ta rùng mình. Bá! Phong lôi lấp lóe, Tô Ngạn và dị tộc triển khai giằng co, biểu lộ cực kì ngưng trọng. “Ngươi có thể gọi ta là Giới Vương.” Dị tộc có chút hăng hái đánh giá Tô Ngạn, có chút kinh ngạc: “Chậc chậc, không nghĩ tới là nữ nhân.” Dừng một chút, lại nói: “ Giết chết thì thật đáng tiếc, nếu như ngươi đồng ý làm thuộc hạ của ta, phụng dưỡng ta. Có lẽ ta sẽ không truy cứu ngươi vừa rồi giết chết đám phế vật kia.” “Thật xin lỗi, không có hứng thú.” Tô Ngạn lạnh lùng nói. Sau khi trải qua sưu hồn, nàng đã biết chuyện gì đang xảy ra, vị Giới Vương trước mặt này là thủ lĩnh của dị tộc. Hắn đến từ Bát Cực đại thế giới, tu vi đã đạt tới Hợp Đạo Thần Vương. Vì hắn muốn đột phá cảnh giới cao hơn, mà tới chỗ này cướp đoạt tài nguyên tu luyện, Thần giới chẳng qua chỉ là một trong số mục tiêu đó thôi. Mặc dù Tô Ngạn chính là Chứng Đạo Thần Vương đỉnh phong, khoảng cách tới Hợp Đạo Thần Vương còn lại nửa bước. Nàng nắm giữ rất nhiều thần khí uy lực lớn, nhưng nàng vẫn không nắm chắc có thể đơn độc chiến thắng Hợp Đạo Thần Vương. Vốn dĩ Tô Ngạn dự định đem chuyện này thông báo cho Tần Giác, nhưng lại không ngờ Giới Vương lại đến sớm như vậy. “Vậy sao? Thật đáng tiếc.” Giới Vương cảm thán, chậm rãi giơ cánh tay lên: “Nếu đã như vậy, thế giới này không cần tồn tại nữa.” Ông! Linh lực kinh khủng ngưng tụ trong lòng bàn tay của Giới Vương, lúc đầu chỉ to bằng nắm tay nhưng nhanh chóng biến lớn. Giống như mặt trời chói chang trên không, óng ánh chói mắt! Hiển nhiên, Giới Vương cũng không phải là hư trương thanh thế, hắn thật sự định hủy đi Thần giới! “Đi thôi.” Bàn tay Giới Vương khẽ vung, linh lực lập tức bắn về phía Tô Ngạn. Đối mặt với lực lượng có thể phá hủy Thần giới, Tô Ngạn căn bản không có cách nào lui. Cũng không thể lui, chỉ có thể lựa chọn tế xuất tất cả thần khí cứng đối cứng! Khi hai nguồn năng lượng va chạm nhau, toàn bộ hư không dường như mất đi sắc thái. Quang mang kéo dài khoảng ba phút, những thần khí được tế xuất của Tô Ngạn từng cái vỡ vụn. Khí tức dồn dập, khóe miệng chảy xuống hai dòng máu, tựa như có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. May mà các công kích của Giới Vương liên tục suy yếu, cuối cùng được hóa giải vào một thời điểm nhất định. Nhưng chỉ với một chiêu, Tô Ngạn đã bị trọng thương và mất đi ý thức. “Tô Ngạn tỷ tỷ, không sao chứ?” Vân Tịch thấy vậy sợ hãi, rốt cuộc không kìm nén được, lao ra ôm lấy Tô Ngạn. “A? Thông Thiên Thần Vương?” Giới Vương càng thêm kinh ngạc: “Nữ nhân nữa sao, thú vị.” “Ngươi nhất định phải chết.” Vân Tịch ôm Tô Ngạn đang hôn mê, cắn răng nói: “Sư phụ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” “Sư phụ? Ngươi có sư phụ sao?” Giới Vương hiếu kì. “Tất nhiên!” Vân Tịch dứt khoác nói. “Càng ngày càng thú vị.” Giới Vương cười nói: “Kêu sư phụ ngươi tới đây, ta chờ.” Hắn cũng muốn nhìn xem, một vị Thông Thiên Thần Vương thì có sư phụ như thế nào. Vân Tịch khẽ giật mình, theo như Tần Tiêu nói. Bây giờ Tần Giác căn bản không ở Huyền Ất Sơn, Vân Tịch lại không biết vị trí cụ thể, gọi thế nào bây giờ? “Ngươi yên tâm, trước khi sư phụ người tới đây, ta sẽ không động thủ.” Giới Vương thấy Vân Tịch trầm mặc, hắn cười tủm tỉm nói: “Hay là, ngươi căn bản không có sư phụ?” “Nực cười!” Vân Tịch giận dữ, nàng đang muốn phản bác, bỗng nhiên có người vỗ bờ vai của nàng: “Tiếp theo cứ giao cho ta.” Vân Tịch nghe vậy, nàng theo bản năng nhìn về chỗ phát ra tiếng nói, vui vẻ nói: “Sư phụ, người đến rồi!” “Ừm.” Tần Giác mặc một bộ trang phục hiện đại nhìn vào không hợp nhau, hắn nhẹ gật đầu, nhìn về phía Giới Vương: “Ngươi đang chờ ta?” “Ngươi chính là sư phụ của nàng?” Giới Vương nhíu mày, hắn có loại dự cảm bất thường. Dưới tình huống bình thường, bất kể là trình độ nào, chỉ cần xuất hiện trong hư không, hẳn là có linh khí linh lực. Nhưng Tần giác không có bất kỳ dao động linh lực nào, mặc cho Giới Vương thi triển đồng thuật như thế nào đi nữa, cũng không thể xem thấu. “Không sai.” Tần Giác lần nữa nhẹ gật đầu. “Sư phụ, chính hắn đả thương Tô Ngạn tỷ tỷ, người phải báo thù cho Tô Ngạn tỷ tỷ!” Vân Tịch cả giận nói. Tần Giác quay đầu nhìn Tô Ngạn đang nằm trong vòng tay của Vân Tịch, ngữ khí lạnh dần: “Ngươi không nên tổn thương đến nàng ấy.” “Ha ha, ngươi có thể làm gì?” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tần Giác búng tay một cái. “Điêu trùng tiểu kỹ…” Giới Vương bĩu môi khinh thường, đáng tiếc một giây sau, vẻ mặt kia liền ngưng trọng. Phốc phốc! Không chút gợn sóng nào, Giới Vương như lá khô bị xé nát, trực tiếp hóa thành huyết vụ... Cho đến khi chết, Giới Vương cũng không phản ứng kịp. Nếu như là mấy trăm năm trước, Tần Giác có lẽ phải mở phong ấn ra mới có thể giết chết một vị Hợp Đạo Thần Vương. Nhưng hiện tại thì hoàn toàn không cần thiết. Một vị Hợp Đạo Thần Vương, trong mắt hắn giống như sâu kiến không có gì khác biệt. “...” Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người nhìn nhau. Nhất là Công Tôn Kình và các cao tầng khác, bọn họ căn bản không biết đến sự tồn tại của Tần Giác. Giờ phút này nhìn thấy ngay cả chưởng môn cũng không chiến thắng được địch nhân, lại bị Tần Giác trong nháy mắt giết chết, có thể tưởng tượng họ sốc đến mức nào Sau khi làm xong, đầu ngón tay Tần Giác bắn ra một tia kim quang, dung nhập vào mi tâm Tô Ngạn. Một lát sau, Tô Ngạn mở mắt ra, không chỉ thương thế nàng khỏi hẳn, ngay cả linh lực cũng khôi phục. “Là huynh sao, Tần Giác.” Tô Ngạn hỏi sau một hồi im lặng. “Ừm.” Tần Giác đưa tay ôm Tô Ngạn vào trong ngực: "Chuyện ở đây không cần quản nữa, chúng ta trở về thôi." Tô Ngạn há to miệng, cuối cùng không nói gì, dùng sức gật đầu nói: “ Được!” Lúc này, bàn tay Tần Giác vồ một cái, Tần Tiêu bị Tô Ngạn giam cầm lập tức bay tới. Mặc dù nàng bị giam cầm, nhưng nàng lại nhìn thấy rõ hình ảnh vừa rồi, lập tức hưng phấn nói: "Cha, thì ra cha lợi hại như vậy!" “...” Tần Giác vuốt đầu Tần Tiêu, hắn mở ra một cánh cửa không gian, mang Tô Ngạn và Tần Tiêu thẳng đến Huyền Ất Sơn. “Chờ đã, sư phụ, còn có ta mà!” Vân Tịch vội vàng đi theo.