Chương 2: Kỳ quái

Chỉ thấy trên đỉnh đầu của ông Vương bên cạnh hiện ra một chuỗi con số. ‘Mười chín tiếng mười lăm phút hai mươi hai giây.’ Đây là thứ gì vậy? Mình hoa mắt rồi à? Ông Chu dụi mắt nhưng con số vẫn đang chậm rãi giảm bớt. Ông vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy trên đỉnh đầu của mình hiện… ‘Ba tiếng hai phút năm mươi mốt giây.’ Ông Chu bỗng nhiên đứng bật dậy, trái tim đập thình thịch, một cảm giác khủng hoảng không tên xuất hiện. … Tiểu khu Thanh Thuỷ là một toà nhà cũ được sửa chữa lại rồi cho thuê. Bởi vì bên cạnh là Đại học Vọng Giang nên số lượng khách trọ vẫn luôn không ít, phần lớn đều là học sinh và sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Phương Vũ ở đây ba năm mà tiền thuê nhà vẫn luôn không tăng lên. Năng lực kiếm tiền của hắn có hạn, dù đi làm thêm cũng chỉ có thể miễn cưỡng trả đủ tiền thuê nhà, thỉnh thoảng còn nợ mấy tháng. Nếu không phải chủ nhà dễ nói chuyện, quan hệ hàng xóm không tệ thì hắn đã lưu lạc đầu đường từ lâu rồi. Phương Vũ ở phòng 1905 toà nhà số 1, cửa thang máy vừa mở ra, hắn đã kéo túi to túi nhỏ đi thẳng tới phòng của mình. Cầm chìa khoá mở cửa ra. Cạch… Một bóng dáng xinh đẹp đã nhào vào trong lòng hắn, mùi thơm ùa vào mũi làm hắn ngây người đứng khựng lại. Cúi đầu nhìn. “Chị, chị Cẩn?” Chị Cẩn là con gái của chủ nhà, người phụ trách thu tiền trong toà nhà của hắn, tuy tuổi gần bằng hắn nhưng Phương Vũ vẫn gọi là chị Cẩn. Lúc này, trên mặt chị Cẩn có nước mắt như vừa mới khóc xong. Đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn rồi đột nhiên dựa đầu vào trong ngực hắn. Hành động này làm Phương Vũ hoảng sợ. “Chị Cẩn… Xảy ra chuyện gì à?” Ôi trời đất ơi! Hắn và chị Cẩn thật sự chỉ là quan hệ chủ nhà và khách thuê trong sáng thôi. Dù thi thoảng co nói chuyện với nhau, nhưng nội dung tất cả cuộc đối thoại đều giới hạn trong vấn đề tiền thuê nhà, hắn cũng không nhớ quan hệ của mình và chị Cẩn tốt như vậy từ bao giờ? Hình như cuộc đối thoại lần trước là xin nợ tiền thuê nhà, chị Cẩn còn tuyên bố muốn đuổi hắn ra ngoài cơ mà. Sao đảo mắt lại đột nhiên… Chuyện gì thế này? Chuyện này là thế nào? Cũng may lúc này chị Cẩn đã dần dần bình tĩnh lại. “… Không sao, vừa mới nhìn thấy con gián trong phòng ngươi nên mới sợ hãi.” Chị Cẩn nhẹ nhàng đẩy Phương Vũ ra, cô rồi lau nước mắt rồi dịu dàng nói. Giọng nói mềm mại này làm Phương Vũ suýt tè ra quần. Không đúng! Cực kỳ không đúng! Chị Cẩn là đại biểu cho sự hung dữ cơ mà! Tuy nói là sợ gián, nhưng ngay cả lúc mình nợ chị Cẩn mười tháng tiền thuê nhà, chị ấy cũng không dùng loại giọng điệu mềm nhẹ này nói chuyện với mình. Mẹ nó, không phải chị ấy muốn giết mình chứ?? Ực. Phương Vũ nuốt nước bọt. “Chị Cẩn, chuyện tiền thuê nhà…” “Không vội! Ngươi cứ ở trước đi, muốn ở bao lâu thì ở!” Chị Cẩn đang nói thì bỗng nhiên chú ý tới hộp đựng mũ trò chơi trên tay Phương Vũ, khuôn mặt cô lập tức thay đổi. “Ngươi vẫn còn muốn vào trò chơi à?” “Hả? À… Đây là mũ trò chơi hôm nay ta vừa mua, trò chơi này đang rất hot đó, lần này chắc chắn ta có thể kiếm được nhiều tiền! Sau khi kiếm được tiền, ta bảo đảm sẽ nộp tiền thuê nhà sớm!” Phương Vũ vỗ ngực bảo đảm. Nhưng ánh mắt của chị Cẩn lại có hơi phức tạp. “Đi vào cũng tốt… Cũng tốt…” Cô ấy như suy nghĩ tới chuyện gì đó, dừng lại một lát rồi nói: “Ngươi làm việc trước đi, lát nữa ta tới tìm ngươi.” Lát nữa tới tìm ta á? Tìm ta làm gì hả? Bây giờ ta không nộp tiền thuê nhà đâu đó! Phương Vũ đồng ý, nhưng chị Cẩn vừa đi, hắn đã lập tức khoá trái cửa phòng lại! Có thể kéo dài được lúc nào thì hay lúc đó, không chừng hôm nay trò chơi vừa mở sever là ta có thể lừa được tiền thuê nhà rồi! Phương Vũ âm thầm suy nghĩ. … Ngoài hành lang, chị Cẩn càng chạy càng nhanh, không tự chủ được cắn ngón tay. Đây là thói quen của cô ấy sau khi tận thế đến. “Quay về… Quay về năm năm trước, ngày trò chơi vừa mới mở sever!” “Tại sao lại như vậy được? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Xuân Đông Thiền Phương Vũ tặng ư?” “Dù thế nào, nếu ta đã trở về thì ta nhất định phải thay đổi những bi kịch sẽ xảy ra!” “Một năm sau, trò chơi sẽ tới hiện thực, mở ra thời đại tận thế!” “Phương Vũ, lần này, ta sẽ không làm ngươi chết trước mặt ta nữa!” “Ta chắc chắn sẽ cứu ngươi! Chắc chắn!” Năm năm làm nàng quên đi rất nhiều ký ức. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ ràng những sự kiện quan trọng! “Tiến vào trò chơi, cướp đoạt cơ duyên, sau đó bảo vệ Phương Vũ, bảo vệ người bên cạnh mình!” “Kiếp trước ta không thể lập tức tiến vào trò chơi.” “Lần này, ta phải đi một con đường khác!” …