Chương 246

Editor: Uyên Đầu năm thứ tư dân quốc, chiến tuyến* dân tộc được thành lập, tình hình trong nước dần căng thẳng. *ranh giới chiến đấu giữa hai lực lượng quân đội trong chiến tranh Người có thể đứng đầu một đội quân không chỉ phải giỏi mà còn phải dùng súng pháo điêu luyện, còn có đầu óc đầy mưu kế. Bọn họ không cần người khác nói nhiều vẫn có thể thấy rõ tình hình và sự thay đổi của đất nước, tổng thống của chính phủ phương Nam cao giọng ra vẻ nhưng thật ra là muốn bảo toàn lực lượng để cho bọn họ phải liều mạng. Lôi kéo bọn họ cũng là sợ bọn họ đầu nhập vào đảng phái và thế lực đối địch với đối phương. Nhưng có lẽ tổng thống phương Nam không ngờ binh lính đánh giặc đều là những thiếu niên nhiệt huyết, sao có thể đặt sự an toàn của đất nước và đồng bào sang một bên vì chút lợi ích của mình? Ông tính toán kĩ thế nào thì cũng bỏ sót một điều đó chính là lòng yêu nước của người dân Trung Quốc, cũng cho rằng chỉ cần mình lấy được lòng dân thì có thể giành được quyền lực cao nhất, Hàn Tri Dao không có hứng thú với mấy chuyện tranh chấp đảng phái giữa bọn họ, hắn chỉ đi làm chuyện mình cảm thấy đúng, hắn chỉ muốn bảo vệ quốc gia và người dân, bảo vệ người quan trọng trong lòng mình. "Tử Ngôn, chờ anh về." Hàn Tri Dao cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, tuyết rơi dày đặc trên vai áo quân phục màu xám, hắn hơi khom lưng nâng tay vuốt ve má Lê Tử Ngôn, gương mặt nghiêm nghị nhưng trong mắt lại đầy vẻ không nỡ. Lê Tử Ngôn ngửa đầu nhìn dáng người người đàn ông trên ngựa, ánh mắt tràn đầy tình yêu, lưu luyến cọ bàn tay hắn rồi hôn lên lòng bàn tay đối phương. Cơn tê dại và nóng bỏng theo bàn tay và cánh tay chạy vào lòng, ánh mắt Hàn Tri Dao càng thêm kiên định, mở miệng, "Chờ anh chiến thắng trở về đến đón em." "Ừm, em chờ anh." Nói xong Hàn Tri Dao vung roi ngựa lên, quân đội phía sau hắn từ từ đi về phía xa, bà cụ từ phía sau cầm ô đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, người hầu Xuân Mai quàng thêm khăn quàng cổ lên người Lê Tử Ngôn. "Đứa nhỏ Tri Dao này sẽ về, chúng ta về thôi, trời đang lạnh hơn rồi." Bà cụ cũng lo lắng nhưng bà biết tình huống không thể để tình cảm làm bận lòng. Lúc trước bà đồng ý cho hai người ở bên nhau nhưng bà cũng chỉ tỏ thái độ thản nhiên với Lê Tử Ngôn. Nhưng càng ở chung bà càng thương đứa nhỏ này, đặc biệt là bây giờ. Lê Tử Ngôn chưa bao giờ được hưởng một cuộc sống thoải mái, sinh ra đã phải luyện hát trong Lê Viên, lớn hơn phải đi hát kịch, có lẽ người khác cho rằng sự nổi tiếng rất tốt nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được. Cậu và Hàn Tri Dao yêu nhau không phải vì mưu đồ quyền lực gì mà chỉ có một trái tim chân thành, chẳng qua ông trời lại trêu người, hai người ở bên nhau chưa được bao lâu chiến tranh đã bùng nổ, ngày nào Hàn Tri Dao cũng bận chuyện chính trị, bây giờ lại phải xuất trận ra chiến trường, lần nào cũng là sống chết khó biết, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể nhận được một tin tức. Lê Tử Ngôn ở nhà vừa chăm sóc bà vừa phải che dấu nỗi lo lắng của mình, sao có thể không vất vả được. "Con biết rồi, chúng ta về thôi bà nội." "Ừm, về thôi." Quản gia và Xuân Mai ở phía sau che ô cho hai người, bốn người cùng nhau trở về dinh thự Đại Soái. Cố tỏ ra bình tĩnh và ôn hòa nhưng bọn họ đều biết trong lòng mỗi người đều tràn đầy lo lắng. Do chính phủ phương Nam bị động nên quân Nhật đã tấn công vào một số cảng và tỉnh thành quan trọng ở phương Nam khiến cho người dân khổ cực vô cùng. Nhưng tổng thống kia lại cố tình không đối mặt chiến đấu, thậm chí còn lùi về tuyến hai chạy trốn đến một tỉnh thành khác. Trong quân đội chính phủ phương Nam không thiếu những người có nhiệt huyết, chịu không được việc bị người ta chèn ép mà còn chạy trốn nên dẫn quân đóng quân canh giữ địa bàn của mình, chẳng qua bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nên bây giờ muốn canh giữ cũng khó có thể giữ được. Tiếng pháo tiếng đạn không ngừng vang lên, còn có tiếng la hét thảm thiết từ đám người lao về chiến trường nhưng không có ai mang theo nét sợ hãi. "Các anh em, Lưu Hổ không có tham vọng cao cả gì, cũng không biết cái gì gọi là ơn nghĩa nhưng tôi chỉ biết là người thì không thể để đất nước của mình bị người ta chà đạp, hôm nay cho dù tôi chết cũng phải chết trên chiến trường." "Sư đoàn trưởng, sư đoàn 4 chúng ta tuyệt đối sẽ không lùi về sau, nhất định sẽ không lùi bước!" Lưu Hổ gật đầu, cha y là tướng cướp thâm nhập, sau khi y lớn lên thì làm lính, cho đến bây giờ không ngờ mình sẽ làm sư đoàn trưởng, năm đầu tiên chiến tranh bùng nổ, y đã xin ra tiền tuyến chẳng qua tổng thống lại không đồng ý. Bây giờ tổng thống lại rút quân, y thực sự không thể chịu được việc lãnh thổ của đất nước mình bị người khác xâm phạm nên dẫn quân của mình đóng quân tại một pháo đài. Cũng may những binh lính dưới tay y đều có nhiệt huyết, không có ai rời đi cũng không có ai đào ngũ. Chỉ có điều tình hình của bọn họ không ổn, pháo đạn bên kia rất ác liệt mà phần lớn vũ khí bên bọn họ đã bị tổng thống mang đi, nay đã cạn đạn và lương thực còn mất rất nhiều người, quả thực đã sắp rơi vào tuyệt vọng. "Lưu Hổ tôi thực xin lỗi mọi người, nếu có kiếp sau, tôi..." "Sư đoàn trưởng đừng nói như vậy, là một quân nhân, bảo vệ quốc gia chính là trách nhiệm của chúng tôi!" "Đúng vậy sư đoàn trưởng!" Tiếng nói của những quân nhân không vì âm thanh pháo đạn của quân địch mà giảm đi ngược lại càng thêm nhiệt huyết, hốc mắt Lưu Hổ ửng đỏ, nghe tiếng súng và tiếng bước chân đối diện càng ngày càng gần, nhắm mắt lại vừa định xông lên đối mặt thì nghe được cách đó không xa xuất hiện tiếng móng ngựa và tiếng súng máy. "A! Có viện binh!" Quân Nhật kêu lên một tiếng, người bên Lưu Hổ không hiểu tiếng Nhật nhưng cũng có thể cảm giác được hình như tình hình đã thay đổi. "Sư đoàn trưởng, hình như có viện binh tới!" Mặt Trần Lan đều là bụi tro, cầm kính viễn vọng quan sát xung quanh chiến trường lập tức nhìn thấy đoàn người mặc áo xám, cô liền vui mừng, "Sư đoàn trưởng, là viện binh, là quân đội của phương bắc!" "Cái gì! Thật không!" Gương mặt của Lưu Hổ vặn vẹo, là hưng phấn, là xúc động, nhiều nhất là một động lực khó tả, y nhận kính viễn vọng quan sát lập tức nhìn thấy một bóng người thẳng tắp trên lưng ngựa, đôi mắt kiên quyết sắc bén, tay không ngừng chuyển động, xoay người xuống ngựa, ngựa lập tức chạy sang một bên. Trong tay hắn cầm súng máy, quân Nhật phía trước lập tức bị bắn hạ, "Các anh em! Viện quân tới, viện quân phương Bắc tới, xông lên!" "Xông lên!" "Gϊếŧ!" Tiếng gầm giận dữ, tiếng ngựa hí, tiếng súng, tiếng pháo nổ, toàn bộ chiến trường bị khói thuốc súng bao trùm, đột nhiên cục diện chuyển biến, quân đội Trung Quốc bao vây quân Nhật không chừa một người nào, trận chiến kéo dài hơn nửa tháng rốt cục cũng kết thúc bằng một câu. Sư đoàn 4 trước khi cạn lương thực đã lấy thân hi sinh cho Tổ quốc, bảo vệ mảnh đất này.