Chương 258

Editor: Uyên Chuyện Hàn Tri Dao cầu hôn Lê Tử Ngôn cũng không khiêm tốn nhưng may thay mức độ tiếp nhận đồng tính luyến ái của công chúng đã bao dung hơn trước rất nhiều, phần lớn bọn họ đều nghe thấy lời chúc phúc. Hai người không có ý định trì hoãn hôn lễ quá lâu, những tiếc nuối ở mấy thế giới trước sẽ được thực hiện và bù đắp ở hiện thực. Ba mẹ hai bên cũng không có ý kiến, đối với họ mà nói thì con cái sống hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Căn nhà mà ba mẹ Lê mua được làm nhà mới cho hai người, ba mẹ Hàn thì mua thêm một chiếc xe cho hai đứa nhỏ làm quà cưới. Tuy Lê Tử Hàn cưng em trai nhưng không thể không phủ nhận rằng Hàn Tri Dao chăm sóc cho Lê Tử Ngôn còn cẩn thận hơn anh rất nhiều, huống chi nếu như không có Hàn Tri Dao thì có lẽ anh cũng sẽ không bao giờ được gặp lại em trai mình nữa, cho nên tuy trong lòng cũng ghen tị nhưng nhiều hơn vẫn là chúc phúc. Bản thân anh có một công ty riêng của mình, tuy không lớn mạnh gì nhưng rất có đà phát triển, tương lai cũng ngày càng tốt hơn Khi em trai mình kết hôn, chủ tịch Lê đặc biệt hào phóng lấy 3% cổ phần làm quà mừng. Tuy công ty của anh không bằng bất kỳ công ty nào trong top 500 công ty hàng đầu nhưng lợi nhuận được chia mỗi năm cũng không ít, chưa kể sau này công ty nhất định sẽ phát triển ngày càng tốt, điều đó đã đủ thấy được lòng thương yêu của anh trai Lê dành cho em trai mình. Là hai nhân vật chính quan trọng nhất trong đám cưới nên Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm Hàn Tri Dao muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho Lê Tử Ngôn nên đã đích thân lên kế hoạch và chuẩn bị từng cái một. Từ nhẫn cưới đến quy trình tổ chức hôn lễ rồi cả trang phục của hai người, cái nào Hàn Tri Dao cũng “xoi mói kén chọn”. Nhưng cũng nhờ người nhà ra tay hào phóng nên người phụ trách cũng không quá bất mãn. Lê Tử Ngôn muốn giúp nhưng Hàn Tri Dao lại cực lực phản đối, hơn nữa cơ thể cậu vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn nên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu ở nhà với bé con và Bánh Sữa tận hưởng sự chăm sóc của ba mẹ hai bên. Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, hơn nữa vì không muốn làm chậm trễ tuần trăng mật của hai người nên ngày cưới cách ngày lễ tốt nghiệp không xa. Đứa nhỏ giao cho ba mẹ hai bên trông, thật sự được cưng như một hoàng tử nhỏ, hôm nay được mặc quần áo đáng yêu, hai mắt to ngập nước nhìn ông bà nội ngoại của mình. “Ha ha ha, cục cưng ngoan nha, bà ngoại dẫn con đi tìm ba.” Bà Lê ôm bé con đi vào phòng trang điểm từ phía sau, Lê Tử Ngôn đang ngồi trên ghế để thợ trang điểm vẽ vời trên mặt cậu, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức mở mắt mỉm cười, đôi mắt cong cong cực kỳ dịu dàng. Hôm nay cậu mặc trang phục trang trọng, vẻ tiều tụy lúc trước đã được Hàn Tri Dao chăm đến bừng sức sống, vừa rồi không nói không cười nhưng ánh mắt bây giờ lại tràn ngập dịu dàng càng khiến cậu chói mắt, cho dù thợ trang điểm đã gặp nhiều nghệ sĩ đẹp trai cũng phải đỏ mặt. “Mẹ.” Lê Tử Ngôn chào mẹ sau đó nhìn qua đứa bé, bé con đang vươn hai cánh tay nhỏ bé như hai củ cải trắng về phía cậu đòi ôm, “Bé cưng, để ba ôm nha.” “A, a.” Đứa nhỏ mới mấy tháng tuổi chưa biết nói, chỉ biết kêu vài tiếng đơn giản nhưng lại biết phân biệt ai với ai, mỗi lần nhìn thấy Lê Tử Ngôn và Hàn Tri Dao đều đòi ôm. “Bé ngoan, ba còn phải trang điểm, lát nữa ba ôm được không?” Bà Lê ngồi xuống ghế bên cạnh Lê Tử Ngôn, để đứa nhỏ có thể chạm vào cánh tay Lê Tử Ngôn, bé con cũng thật thông minh nắm lấy ngón tay Lê Tử Ngôn, cũng không khóc không nghịch giống như là biết Lê Tử Ngôn đang bận, bé thật sự rất ngoan. Lê Tử Ngôn nhìn gương mặt có vài phần tương tự Hàn Tri Dao, ý cười ở khoé miệng càng sâu, ánh mắt cũng càng thêm dịu dàng. Bà Lê ở bên cạnh cười cười nhìn Lê Tử Ngôn rồi nhẹ giọng nói, “Tử Ngôn đã lớn rồi, hồi con còn nhỏ như bé cưng mẹ đã nói với ba con không biết sau này con sẽ trưởng thành thế nào, cũng mong đừng giống anh trai con cứ suốt ngày lầm lì, mới chớp mắt mà đứa nhỏ năm nào cũng đã có con rồi.” Dù sao cũng là làm cha mẹ, Lê Tử Ngôn là do bà sinh ra bà nuôi lớn, cho nên vào lúc này bỗng nhiên thấy xúc động, huống chi nói thế nào thì trong lòng bà Lê luôn cảm thấy mình mắc nợ Lê Tử Ngôn nên nước mắt đã trào ở khóe mắt. “Mẹ cũng không có mong muốn gì đặc biệt, không yêu cầu con và anh trai con phải giỏi giang, đóng góp thế nào mà chỉ mong các con có thể bình an, sống hạnh phúc hết đời này.” Bà Lê cười lau nước mắt, thấy Lê Tử Ngôn được Hàn Tri Dao chăm sóc tốt như vậy cũng vui mừng, “Bây giờ tốt rồi, bé cưng nhà mình cũng có người thương, hãy sống hạnh phúc với Tri Dao, nó là một đứa trẻ tốt.” “Cảm ơn mẹ.” Lê Tử Ngôn kìm nén nước mắt cúi người ôm bà Lê, hai người không nói thêm nhưng những nỗi đau trong quá khứ đã không còn nữa. “Ngài Lê, sắp đến giờ rồi, chúng ta ra ngoài đi.” Nhân viên đi tới trước nhìn Lê Tử Ngôn đứng dậy. Trong lòng cảm thán một tiếng rồi dẫn Lê Tử Ngôn đi ra ngoài phòng trang điểm. Trong đại sảnh đã chật kín người, Lê Tử Ngôn đi tới cổng vòm mới nhìn thấy dáng người quen thuộc kia. Hàn Tri Dao mặc một bộ vest đen, dáng người hắn cao lớn kết hợp với bộ trang phục trang trọng càng làm nổi bật tỷ lệ cân đối của hắn. Vừa nhìn thấy người ở cách đó không xa đã không kìm chế được mà mỉm cười. “Tử Ngôn…” Hắn theo bản năng định đi qua nhưng lại bị phù rể bên cạnh ngăn cản. “Nè nè nè, chờ chút đã, gấp làm gì!” Lê Tử Ngôn thấy được sự thất thố của hắn, cúi đầu cười khẽ một tiếng rồi theo tiếng nhạc bước từng bước đi tới. Rõ ràng khoảng cách không xa nhưng lại giống như đưa bọn họ trải qua mười thế giới một lần nữa, mỗi một bước trong đầu Lê Tử Ngôn đều hiện lên một hình bóng khác của Hàn Tri Dao, nụ cười trên mặt cậu càng sâu, mắt cũng dần đỏ hoe. Hàn Tri Dao cũng không khác, một người đàn ông cao lớn bây giờ lại đỏ mắt, tay cầm hoa cũng run rẩy. Vẫn không nhịn được mà đi lên phía trước vài bước nắm tay Lê Tử Ngôn, Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn liếc nhau một cái, đều thấy được tình yêu và say đắm không thể che giấu trong mắt nhau. “Từ nay đến mãi mãi về sau, dù thuận lợi hay khó khăn, giàu sang hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay ưu buồn thì em vẫn sẽ luôn yêu thương và trân trọng anh, trung thành với anh, cho đến mãi mãi không chỉ ở đời này.” Lời nói quen thuộc nhưng tâm trạng của hai người lại càng thêm hạnh phúc, tình yêu trong những nhiệm vụ càng thêm sâu đậm ăn sâu vào toàn bộ linh hồn của họ. Khi tiếng nói run rẩy của Hàn Tri Dao dừng lại, trông đại sảnh phát ra tiếng pháo hoa. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Lê Tử Ngôn từ trung học đến đại học, mỗi một hoạt động, mỗi một lần xuất hiện đều được Hàn Tri Dao ghi nhớ. “Em muốn để lại dấu ấn trong cuộc sống của anh, và hy vọng trong cuộc đời của em là tất cả sự hạnh phúc đến từ anh.” Rốt cuộc nước mắt Lê Tử Ngôn không kìm chế được nữa, cậu được Hàn Tri Dao ôm vào lòng ôm hôn trong tiếng chúc mừng của mọi người.