Chương 81: Bạn Gái Của Ta

Chương 81: Bạn Gái Của Ta Tiếng gõ cửa phòng làm việc khép hờ vang lên hai lần, Vân Xu cẩn thận đẩy cửa đi vào. “Sao còn chưa ngủ?” Trì Châu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, bình thường vào giờ này Vân Xu đã nghỉ ngơi rồi. “Trong lòng có chuyện, ta không ngủ được.” Vân Xu đi tới trước bàn làm việc, hai tay chống lên bàn, nghiêng người hỏi: “Anh cả, ngươi đã giải quyết xong việc công ty chưa?” Dường như khuôn mặt như nữ thần dù ngắm bao lâu vẫn khiến người ta say đắm, lúc này, chủ nhân của vẻ đẹp ngây ngất đó lại có chút buồn bã, nếu để người khác nhìn thấy vẻ mặt này, e là hận không thể lấy trái tim ra để trao cho nàng. Trì Châu định thần lại: "Vừa mới xử lý xong, ngươi đến thật đúng lúc." Nghe vậy, Vân Xu nhanh chóng đi vòng qua bàn kéo Trì Châu ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, Trì Châu mặc cho nàng kéo đi, khuôn mặt tuấn tú lại hiện lên vẻ cưng chiều dịu dàng hiếm khi thể hiện ra trước mặt người ngoài. Người duy nhất có thể khiến đại ma vương Trì tổng nuông chiều như vậy chỉ có thể là đứa em gái mà hắn luôn hết mực yêu thương. Sau khi đến thành phố A, dưới sự thương yêu hết mực của những người xung quanh, Vân Xu đã hoạt bát hơn rất nhiều so với lúc đầu, nàng sẽ cười, sẽ khóc và đôi khi cũng sẽ nổi giận, đương nhiên trong lòng Trì Châu, Vân Xu lúc giận dỗi vẫn vô cùng dễ thương như vậy. Hắn và Quý Thừa Tu đã hợp sức đem đến cho Vân Xu môi trường sống tốt đẹp nhất. Vân Xu dựa vào người anh cả như mọi khi rồi bắt đầu giải bày tâm sự của mình. "Cũng không có gì to tát, chỉ là hai ngày nữa ta phải đi gặp bác trai Quý ở Ma đô, ta có chút lo lắng." Liệu bác Quý có hung dữ không, có khi nào sẽ không thích nàng không. Vân Xu đã nhìn thấy ảnh của bác trai Quý trên điện thoại di động của bác gái Quý, có vẻ là một người rất nghiêm khắc. Trì Châu lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, sự lo lắng của Vân Xu thật quá đáng yêu ... Nghe những lời tâm sự thủ thỉ lo lắng của nàng, sự mệt mỏi trong một ngày bỗng chốc tan biến, khóe môi cũng vô thức mỉm cười. Vân Xu dường như không hiểu rõ bản thân mình, trên đời này làm gì có ai nỡ lòng đối xử lạnh lùng với nàng chứ. Nàng chỉ cần đứng đó thôi, vẻ đẹp của nàng cũng đã dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. “Đừng sợ, bác trai nhất định sẽ thích ngươi.” Giọng Trì Châu trầm thấp và nhẹ nhàng, kiên nhẫn xoa dịu nỗi lo lắng của nàng. “Lúc đến Ma đô ta từng ghé thăm bác ấy, hắn là một bậc trưởng bối rất nhã nhặn, sẽ không làm khó ngươi đâu." "Hơn nữa, Vân Xu của ta đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, mọi người yêu thương ngươi còn không hết nữa là." “Thật sao?” Vân Xu thắc mắc hỏi. “Đương nhiên là thật rồi, em gái là tuyệt nhất.” Trì Châu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu có người không thích ngươi thì chắc chắn là hắn có vấn đề.” Trì Châu rất tự tin với em gái của mình. Vân Xu rất vui khi được dỗ dành, đáy mắt hiện lên nụ cười say đắm lòng người, nghĩ đến việc lần này Trì Châu sẽ đi cùng nàng đến đó, vẻ mặt lo lắng đã hoàn toàn tan biến. "Thế chúng ta nên mang quà gì đển thăm hỏi nhỉ?" "Ta nhớ rằng bác trai Quý rất thích rượu của Yanta. Lúc trước cùng hắn dùng bữa, hắn sẽ..." Trì Châu chậm rãi kể lại những trải nghiệm trong quá khứ cho nàng nghe. Vân Xu ngồi một bên ngoan ngoãn và chăm chú lắng nghe khiến Trì Châu mềm nhũn trái tim. Ngọn đèn bàn cao tỏa ra ánh sáng ấm áp, hai anh em ngồi trên sô pha cùng nhau thì thầm trò chuyện, lông mày lạnh lùng của anh trai thật dịu dàng, ánh mắt chỉ thuộc về một mình em gái, trong mắt em gái thì tràn đầy sự tin tưởng. Sự yên tĩnh và ấm áp từ từ lan khắp phòng sách và kéo dài một hồi lâu. Bác trai Quý không hiểu vì sao sau khi bác gái đến thành phố A, hễ một tí nàng ấy lại nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý, cho đến khi Vân Xu đứng trước mặt, mặc dù bản thân là người hiểu biết sâu rộng, hắn vẫn bị thu hút bởi vẻ đẹp tuyệt trần này. Chẳng trách con trai cứ kiên quyết ở lại đó, thảo nào vợ mình một đi không muốn trở lại. Trước khi gặp Vân Xu, hắn nghĩ rằng gia đình đã có sản nghiệp lớn nên không cần liên hôn, chỉ cần con trai tìm được người ưng ý là được rồi. Nhưng sau khi gặp đươc Vân Xu, bác trai Quý lại cảm thán nói, con trai hắn quả là lợi hại, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy mà con trai hắn vẫn chinh phục được, rất có phong thái của hắn năm đó. “Bố, nàng là bạn gái của ta, Vân Xu.” Quý Thừa Tu nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Xu, khóe mắt và đuôi mày đều ngập tràn nụ cười hạnh phúc. Bác trai mỉm cười nhân hậu, hoàn toàn không chút câu nệ, giống như bác gái vậy, rất giống những bậc trưởng bối khác, vừa dễ gần vừa thân thiện. "Vân Xu, cảm ơn ngươi vì đã luôn chăm sóc cho Quý Thừa Tu, sau này vẫn còn phải làm phiền đến ngươi."