Chương 83: HE 1
[Dịch] Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh
09:19 - 19/10/2024
Chương 83: HE 1
Hôn lễ bắt đầu, hàng ghế bên trái và bên phải đều chật cứng người, nam mặc vest và thắt cà vạt, nữ đeo trang sức và quần áo lộng lẫy, cách cư xử của mọi người đầy sang trọng và tao nhã.
Khi âm nhạc thay đổi, cô dâu khoác tay anh trai và bước lên thảm đỏ từ từ đi tới.
Nàng đội một tấm khăn che mặt màu trắng trên đầu, khuôn mặt thấp thoáng không nhìn rõ, chỉ có vòng eo thon thả lộ ra làm xao xuyến lòng người.
Nhất định là một cô gái xinh đẹp, đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.
Người đàn ông bên cạnh nàng khí chất điềm đạm, khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt có chút luyến tiếc, nhưng vẫn cẩn thận từng bước dẫn dắt em gái bước đến bên cạnh chồng tương lai.
Sau ngày hôm nay, Vân Xu không chỉ là em gái của hắn nữa, mà còn là phu nhân của Quý gia, là vợ của Quý Thừa Tu.
Trì Châu thầm nghĩ nếu thảm đỏ này không có điểm dừng thì tốt biết bao, hắn có thể dắt Xu Xu đi mãi như vậy.
Đi đến hết cuộc đời.
Thật tiếc vì suy nghĩ cũng chỉ là nghĩ suy, cuối cùng cũng đã đi đến điểm cuối của tấm thảm đỏ ngắn ngủi.
Khuôn mặt điển trai, thanh tao của Quý Thừa Tu đầy thâm tình và vui sướng, bộ vest trắng càng khiến hắn trở nên lịch lãm và sang trọng, ánh mắt của rất nhiều phụ nữ có mặt đều đổ dồn vào hắn.
Trước khi trao tay của Vân Xu cho bạn mình, Trì Châu đã dừng lại.
Hắn nhìn thẳng vào Quý Thừa Tu, hạ giọng và nghiêm túc nói:
"Hôm nay ta trao lại bảo bối của ta cho ngươi, nếu ngươi dám để nàng chịu chút uất ức nào, ta xin thề ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Vân Xu siết chặt tay, cảm giác ngậm ngùi từ đáy lòng tràn lên khóe mắt, đôi môi nàng khẽ run lên, thậm chí còn muốn nói lời từ chối kết hôn.
Nhưng Trì Châu đã trao lại bàn tay như ngọc như vàng của nàng cho Quý Thừa Tu và chỉ nói với nàng một câu.
"Đừng lo lắng, ta luôn ở phía sau ngươi."
Khách mời dưới sân khấu có chút bất ngờ trước cảnh tượng vừa rồi. Họ không biết Trì Châu đã nói gì với nàng nhưng trong lòng vẫn rất thấu hiểu. Khi con gái hoặc em gái xuất giá, tâm trạng đàn ông trong nhà luôn rất phức tạp.
Đám cưới diễn ra như bình thường cho đến khi chú rể vén khăn che mặt cô dâu.
Hầu hết mọi người đều tò mò và muốn nhìn rõ mặt cô dâu, ai bảo nàng được bảo vệ kỹ càng đến vậy, chỉ có lèo tèo vài người từng nhìn thấy nàng, hơn nữa mỗi lần hỏi những người đã gặp qua nàng, họ ai nấy đều đứng sững sờ không nói nên lời một hồi lâu.
Tấm màn như nước nhẹ nhàng vén lên, tất cả âm thanh trong phút chốc đều biến mất, chỉ còn lại tiếng nhạc chậm rãi du dương.
Mái tóc dài chấm mực của nàng được vén lên nhẹ nhàng, cùng với một sợi tóc xoăn buông xõa bên tai, đôi mắt trong veo hơn cả bầu trời, đó là một vẻ đẹp có thể làm say đắm thiên hạ, chỉ cần một cái nhìn đã đủ khiến trái tim lỡ nhịp.
Tiếng thở ngắt quãng vang lên, những người có mặt cuối cùng cũng biết tại sao Quý gia lại có thái độ như vậy.
Nếu đổi lại là họ, họ chắc chắn cũng sẽ mong muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
“Nàng là người thật sao?”
Ai đó tự thì thầm với chính mình.
Nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần khiến mọi người không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
Bước tiếp theo trong đám cưới là chú rể hôn cô dâu, cảnh tượng này khiến nhiều người phía dưới đều đỏ mắt vì ghen tỵ.
Ánh mắt Quý Thừa Tu nhìn Vân Xu có chút không vui, trái tim hắn như thắt lại, hắn biết nguyên nhân khiến nàng buồn bã như vậy, hắn thầm thở dài.
Hắn không hôn môi mà chỉ chạm nhẹ lên trán nàng, giống như một chiếc lông vũ lướt qua, trân quý và dịu dàng.
Quý Thừa Tu thầm nghĩ một lát nữa hắn sẽ nói với nàng rằng Trì Châu đã chuyển đến bên cạnh ngôi nhà mới của họ.
Dù là hắn hay Trì Châu thì sẽ đều mãi mãi ở bên cạnh nàng.
…
Cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn…
Cửa sổ sát đất gần ban công bị mở ra một khe nhỏ, làn gió thổi qua rèm cửa màu trắng, tạo nên từng gợn sóng.
Người phụ nữ đang ngủ say trên giường cọ mặt vào chiếc gối đầu mềm mại, xoay người lại ngủ tiếp, làn da của nàng còn trắng hơn cả tuyết, phơn phớt màu hồng, làm người khác muốn cắn một cái.
Quý Thừa Tu rửa mặt xong quay lại phòng, Vân Xu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trên khuôn mặt ôn tồn lễ độ hiện ra vẻ bất đắc dĩ, nở nụ cười cưng chiều.
Tuy rằng rất muốn để vợ ngủ thêm một lúc nhưng nếu nàng vẫn tiếp tục không rời giường thì sẽ muộn giờ mất.
Mở đèn nhỏ trên đầu giường lên, ánh đèn mỏng manh chiếu sáng một góc nhỏ.
“Xu Xu, dậy đi thôi.”
Quý Thừa Tu dịu dàng gọi nàng.
Vân Xu vẫn cố chấp ôm chăn, mơ mơ màng màng mà giãy giụa giữa việc dậy và không dậy.
“Ưm… Buồn ngủ quá……Muốn ngủ tiếp……”
Giọng làm nũng suýt nữa khiến người đàn ông phải đầu hàng.
“Đợi lên máy bay rồi chúng ta lại nghỉ tiếp được không, bây giờ dậy rửa mặt, ăn cơm sáng đi.”