Chương 109

Chuyện về Vượng Tử cũng đã nhận được lời giải thích thỏa đáng và thu xếp ổn thỏa rồi, đám cảnh sát ở đồn cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thời đại này, nếu như quả thật có một đứa bé mất tích mà không tìm thấy, đối với một gia đình mà nói đó là một tin xấu, bọn họ không muốn lại phải nhìn thấy cảnh đau buồn này, nhưng ông Nguyễn và bà Nguyễn lại tự trách bản thân mình trong một khoảng thời gian dài, dường như sau một tối mà họ đã già đi rất nhiều, cũng may là đã tìm được Vượng Tử, nếu như không tìm thấy thì sao đây? Cũng không phải là không có kiểu tin tức như thế, cháu trai mất tích, trong lúc nhất thời bà nội không chịu đựng được nhảy sông tự tử. Bà Nguyễn đang suy nghĩ lại lúc đó, cảm thấy nếu như không tìm thấy Vượng Tử, bà cũng thật sự không thể sống nổi. Còn Nguyễn Hạ lại cảm thấy nghi ngờ với lời giải thích của Vượng Tử và Tống Đình Thâm, cô nói với Tống Đình Thâm: "Bạn bè anh sao lại có kiểu người không đáng tin cậy như vậy, dẫn con người ta mà không nói một tiếng nào, chẳng lẽ không biết chúng ta sẽ rất lo lắng hay sao? Anh nói thử xem, để em biết là người bạn nào thế, em thật sự muốn gọi điện thoại mắng tên đó một trận cho hả giận, đây không phải là cố ý hù dọa người khác sao?" Tống Đình Thâm biết rõ rằng Nguyễn Hạ không dễ bị lừa như vậy, vẻ mặt anh không hề thay đổi nói: "Cậu ta đã gọi điện cho anh, nhưng anh lại không nghe máy, được rồi, sau này anh ít giao lưu với người bạn kia là được." Nguyễn Hạ suy nghĩ, sắc mặt cũng thay đổi: "Nói không chừng người bạn kia của anh đang có ý đồ gì đó, anh đừng nhìn em như vậy, em cảm thấy không có sự đồng ý của phụ huynh mà đã mang con người ta đi, vậy cũng chẳng phải người tốt đẹp gì! Nếu như con trai em xảy ra chuyện gì, em sẽ liều mạng với hắn!" "Được rồi." Tống Đình Thâm dừng một chút rồi nói tiếp: "Chuyện này anh sẽ giải quyết tốt, em đừng bận tâm nữa." Nguyễn Hạ lườm anh một cái, cô cảm thấy Tống Đình Thâm quá dễ tính rồi, đây không phải là một chuyện nhỏ đâu, thế mà anh còn có thể bình tĩnh như vậy, làm sao người này gặp chuyện gì cũng đều có dáng vẻ bình tĩnh như vậy: "Em sao có thể không bận tâm, Vượng Tử còn nhỏ, con nó căn bản không nhận biết được nguy hiểm, Tống Đình Thâm, tự anh đọc tin tức đi, hầu hết những người gây án đều là người quen đó, có người chưa chắc sẽ lừa bán trẻ con, tức chết em rồi, anh mau đọc cho em số điện thoại của người bạn kia đi, không phải là em sẽ gọi cho tên đó mà anh nên nói cho cảnh sát, để cảnh sát mời hắn về đồn rồi dạy dỗ lại, Vượng Tử cũng không phải là con của hắn, dựa vào cái gì mà muốn dẫn nó đi thì dẫn đi luôn! Cho dù là em kiện hắn, hắn cũng chẳng có lý lẽ gì để phản bác cả!" Vượng Tử trốn ở bên cạnh chơi đồ chơi, đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ nổi giận như vậy, cậu không khỏi rụt người lại. Tống Đình Thâm vội vàng ôm cô, dỗ dành: "Em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt, em cũng đừng nổi giận, không phải là tìm được Vượng Tử rồi sao? Bây giờ việc quan trọng trước mắt chẳng phải là dạy con thật tốt hay sao?" Mắt thấy người ba bất lương có dấu hiệu ném củ khoai nóng này sang cho mình, Vượng Tử cũng vội vàng ném đồ sang một bên, đi đến ghế salon: "Mẹ, con buồn ngủ!" Mấy ngày nay, ban đêm Nguyễn Hạ đều sẽ giật mình tỉnh giấc, cho đến khi nhìn thấy Vượng Tử ngủ ở bên cạnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, cô bắt đầu hiểu rõ bộ phim lúc trước mình đã xem kia, sau khi người cha kia cực khổ tìm thấy đứa con của mình bị lừa bán đi, cho dù là đi xuống tầng đổ rác cũng phải cõng cả đứa con đang ngủ say đi cùng. Trải qua sự được mất, thì cuối cùng sẽ không thể nào chịu đựng được nó lại mất đi. Nguyễn Hạ vội vã ôm lấy Vượng Tử, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Ừm, vậy thì đi ngủ." Giọng điệu lúc cô nói với Vượng Tử khác một trời một vực với lúc cô nói với Tống Đình Thâm, anh sờ mũi, lại cảm khái, quả nhiên câu nói đó rất có lý, sau khi phụ nữ có con, chồng cũng chỉ xếp sau con mà thôi, cũng đừng nghĩ có thể tranh giành được, cho dù tranh thế nào cũng không thể thắng được. Vượng Tử nằm ở trong chăn, vốn là không hề buồn ngủ nhưng vừa nhắm mắt, chưa được một lúc thì ngủ luôn rồi. Chuyện Nguyễn Hạ dạy dỗ Tống Đình Thâm vẫn chưa xong đâu, cô đóng cửa phòng ngủ lại, đi đến phòng làm việc, bây giờ anh vừa nhìn thấy cô liền đau đầu. Anh bất đắc dĩ nói: "Còn muốn nói gì với anh sao?" "Đương nhiên em không để yên rồi, việc này em có thể nhớ cả đời, anh cũng thế." Nguyễn Hạ kéo một cái ghế ngồi trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc nói. Tống Đình Thâm sờ mũi nói: "Là bạn anh không đúng." Nguyễn Hạ trừng mắt: "Vậy mà anh vẫn còn coi người đó là bạn mình sao!" Quả thực là không thể tin nổi, đây là lần đầu cô nghe thấy vậy đấy. "Là..." Tống Đình Thâm dừng lại, khó khăn nói ra: "Là tên tiểu nhân kia không đúng." Nguyễn Hạ tạm thời chấp nhận cách xưng hô này. "Anh và hắn sẽ không còn là bạn bè nữa, anh sẽ tìm một cơ hội đánh cho hắn một trận." "Lúc này mới đúng chứ, không được làm bạn với kiểu người này, không phải là em can thiệp vào mối quan hệ bạn bè của anh, mà là bạn bè kiểu vậy không phải là người tốt lành gì, em cảm thấy những người bình thường thì người ta không làm mấy chuyện như vậy đâu." Nguyễn Hạ càng nghĩ càng giận, trút hết sự hoảng sợ trong mấy ngày hôm nay ra ngoài. Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn đâm tên đó: "Người nào mà dẫn con cái nhà người ta đi, thế mà lại không nói tiếng nào, tối thiểu cũng phải chào hỏi người ta một câu chứ. Dù sao em cảm thấy người này khẳng định là có vấn đề, em cũng dám chắc rằng hắn không phải chỉ muốn dẫn Vượng Tử đi chơi thôi đâu, nhất định còn có ý đồ đen tối gì nữa." Tống Đình Thâm liên tục gật đầu: "Vợ nói rất đúng." Đến lúc này mà anh còn có tâm trạng để tán tỉnh, quả thật chính là người đàn ông thối tha mà. Nguyễn Hạ lườm anh, nói: "Em đề nghị anh làm một chuyện." Lập tức, Tống Đình Thâm có một linh cảm không lành, mỗi lần cô nói như vậy, dường như đều không phải là chuyện tốt gì. "Ngày mai anh đến đồn cảnh sát báo một tiếng, để người ta để ý đến người này... Nói không chừng hắn cũng sẽ làm vậy với con của người khác. Tên này là một phần tử nguy hiểm tiềm ẩn." Nguyễn Hạ suy nghĩ rồi nói tiếp: "Nếu anh không có thời gian thì để em đi báo cũng được." Tống Đình Thâm bật cười: "Được rồi, ngày mai anh sẽ đi ngay." Nguyễn Hạ im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn Tống Đình Thâm, nhỏ giọng nói: "Tống Đình Thâm, anh không biết em sợ hãi như thế nào đâu." Tống Đình Thâm đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn một cái: "Được rồi, anh cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, Vượng Tử sẽ an toàn mà lớn lên, cũng sẽ không để em phải lo lắng sợ hãi thêm nữa." Một lúc sau, Nguyễn Hạ mới chậm rãi gật đầu: "Vâng, chúng ta sẽ cùng bảo vệ con." Cuối cùng thì cô cũng hiểu làm cha mẹ khó khăn như thế nào, trách nhiệm trên người nặng bao nhiêu, hơi buông lỏng, không chú ý một cái, cũng có thể tạo nên một bi kịch không thể vãn hồi. Bảo bối nhỏ khỏe mạnh, bình an trưởng thành trong vòng tay của cha mẹ, là một chuyện vô cùng khó khăn, trong lúc đó sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, không chuẩn bị sẵn tâm lý và tinh thần, có ai có thể chịu được chứ? Cô đưa tay ra rồi nghiêng người ôm cổ Tống Đình Thâm, mang giọng buồn bã mà nói: "Làm mẹ thật là khó, quá cực khổ." Tống Đình Thâm ừ một tiếng: "Không phải đưa con đến thế giới này là xong đâu, chúng ta còn có rất nhiều việc cần phải làm, đây có lẽ chỉ mới là bắt đầu, làm cha mẹ cần phải có trách nhiệm, trách nhiệm vô cùng nặng nề, nhưng em cứ yên tâm, anh sẽ cùng em đối mặt." Bên ngoài dù có gian khổ như thế nào đi nữa cũng không còn quan trọng, bên trong ngôi nhà này, có em, có con mới là điều quan trọng nhất với anh. … Những ngày tiếp theo cuộc sống từ từ quay trở lại bình thường. Đối với Nguyễn Hạ mà nói, kiểu cuộc sống bình thản này cô vô cùng thích và quý trọng nó. Tần Ngộ cũng không còn tiếp tục xuất hiện với ý đồ gì nữa, cô nghĩ, chắc là ở sau lưng thì Tống Đình Thâm đã làm gì đó. Ở Wechat cô cũng có trò chuyện với cô lễ tân, cô ấy nói công ty ở đây chuẩn bị giải tán, những nhân viên như cô ấy sẽ được công ty bồi thường hoặc sẽ chuyển lên làm ở tổng công ty, tùy vào sự lựa chọn của mọi người. Mặc dù cô ấy không nói rõ, thế nhưng từ trong lời nói thì Nguyễn Hạ cũng có thể cảm thấy tình trạng của công ty không được tốt lắm, cho nên cô ấy tính lấy tiền bồi thường rồi rời đi, cô ấy còn tiếc cho Nguyễn Hạ là nếu có thể kiên trì thêm mấy tháng thì cô đã lấy được một khoản tiền bồi thường không nhỏ rồi. Mặc dù không biết Tống Đình Thâm đã làm gì, thế nhưng Nguyễn Hạ cũng không có ý định hỏi, chỉ cần Tần Ngộ không còn xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ nữa là đủ rồi. Tống Đình Thâm đã không nói với cô tất nhiên là có lý do của anh, cô cũng không cần phải tra hỏi rõ làm gì. Thời tiết càng ngày càng lạnh, hình như sắp tới mùa đông rồi. Bây giờ Nguyễn Hã đều đặt hết tâm sức của mình vào Vượng Tử và Tống Đình Thâm, có đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt, ở trong thế giới này càng lâu, tình cảm của bọn họ càng sâu đậm hơn, cô càng ngày càng cảm thấy mình từ từ trở thành vợ của Tống Đình Thâm, mẹ của Vượng Tử, việc này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trước đây của cô.