Chương 23: Chương 23

Thẩm Điềm nhìn nhìn Giang Hi, ngoan ngoãn ôm mèo bông vào lòng, một tay nâng mèo bông một tay vuốt ve lông mèo, vừa sờ vừa nói: "Không sợ, mẹ và mommy chút nữa sẽ đến đón Điềm Điềm, mèo mèo cũng phải ngoan giống Điềm Điềm ~". Giang Hi bị bộ dáng đáng yêu của Thẩm Điềm tấn công, vội vàng ôm Thẩm Điềm dỗ dành: "Điềm Điềm giỏi quá! Mèo con phải học theo Điềm Điềm mới được". Thẩm Điềm dù sao vẫn chưa quen thuộc với Giang Hi, nghe cô khen bản thân nên khuôn mặt nhỏ hơi hồng hồng, ngại ngùng nhìn Giang Hi: "Cảm ơn dì". "Không cần cảm ơn, Điềm Điềm thật ngoan". Thẩm Điềm nhỏ xíu như cục bông lại không thích quấy rối giống mấy đứa trẻ nghịch ngợm khác, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Giang Hi ôm mèo bông chơi, Giang Hi trông thấy Thẩm Điềm như vậy, thích đến mức cười không ngừng. Đúng lúc này, cha của Giang Hi cũng vừa từ công ty trở về, mới vào cửa liền nhìn thấy một bé gái ngoan ngoãn ngồi trong lòng con gái ông. "Tiểu Hi, bạn nhỏ này là con ai? Thật đáng yêu". Giang Thành Nghiệp năm nay hơn 50 tuổi, hoàn toàn không có sức chống cự với các bạn nhỏ đáng yêu như Thẩm Điềm, đáng tiếc con trai ông lại giống ông, quá cuồng công việc, ngay cả bạn trai bạn gái đều không có chứ đừng nói đến có cháu cho ông bồng. "Ba, về rồi sao, đây là con gái của bạn con, Thẩm Điềm, thật sự ngoan, quá là đáng yêu rồi". Giang Hi cười, giới thiệu Thẩm Điềm với Giang Thành Nghiệp. Giang Thành Nghiệp cũng ngồi xuống sô pha, cười cười nhìn Thẩm Điềm. Thẩm Điềm nghe Giang Hi gọi tên bé, ngước nhìn Giang Hi, lại nhìn nhìn người đàn ông trước mặt vừa được Giang Hi gọi là ba, Thẩm Điềm mở to mắt, ngại ngùng nói: "Con chào ông ~", nói xong còn hơi ngại mà sờ sờ con mèo bông trong lòng. Bộ dáng đáng yêu của Thẩm Điềm khiến Giang Thành Nghiệp vui vẻ ra mặt, cười hỏi Thẩm Điềm: "Điềm Điềm năm nay nhiêu tuổi rồi? Đi học nhà trẻ chưa?". Thẩm Điềm sờ bím tóc nhỏ của mình nói: "Điềm Điềm năm nay ba tuổi rưỡi, con đi nhà trẻ rồi". "Điềm Điềm ngoan quá, hôm nay cứ ở nhà của ông chơi, có thích gì không, ông kêu người mua cho Điềm Điềm". Thẩm Điềm lắc lắc đầu nhỏ nói: "Dạ không được, mẹ nói không thể nhận đồ của người lạ, Điềm Điềm là bé ngoan, phải nghe lời mẹ ~". Giang Thành Nghiệp nghe xong càng thích thú, không phải ông chưa thấy qua trẻ con nhưng con cháu nhà đối tác hay là cấp dưới đều mang theo mục đích của phụ huynh trong nhà mà tiếp cận ông, bọn họ dạy bọn trẻ nói lời hay ý đẹp với ông, như vậy lại không thú vị. Giang Thành Nghiệp cảm thấy đứa trẻ trước mặt đúng thật chỉ là một bé nhỏ đơn giản lại đáng yêu, lời nói cũng ngây thơ, không tự giác liền muốn chọc đứa trẻ này nhiều một chút: "Không sao Điềm Điềm, mẹ con nói là không được nhận đồ của người lạ nhưng ông lại không phải là người lạ, đúng không?". "Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà,..." Thẩm Điềm ngửa đầu nhỏ, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra phải nói như thế nào, chớp chớp đôi mắt, vô tội nhìn Giang Hi. Giang Hi cười nói với Giang Thành Nghiệp: "Ba, không được chọc Điềm Điềm". "Ha ha, được rồi, không chọc Điềm Điềm. Điềm Điềm nhìn xem muốn ăn cái gì?". Trong lúc nói chuyện, dì giúp việc trong nhà đã bưng nước trái cây và đồ ăn lên. Trước mắt Thẩm Điềm bây giờ là một bàn đầy đồ ăn. Thẩm Điềm nhìn một bàn đầy đồ ăn có chút không biết làm sao, cả bàn đầy đồ ăn này thật sự là cho bé sao? Nắm chặt con mèo bông trong ngực, Thẩm Điềm ngửa đầu hỏi Giang Hi: "Tất cả đều cho Điềm Điềm sao? Nhưng mà mẹ nói không thể ăn quá no, ăn quá nó bụng sẽ căng căng ~ dì với ông cũng vậy, ăn no căng bụng là không ngoan ~" Thẩm Điềm dùng giọng nói trẻ con mà nghiêm túc giáo dục hai người. Cái này làm cho Giang Hi và Giang Thành Nghiệp vui vẻ không chịu được, Giang Thành Nghiệp bận rộn gần cả tháng, hôm nay vừa về nhà liền gặp Thẩm Điềm đáng yêu như này, rất vui vẻ mà trả lời Thẩm Điềm: "Được, ông với dì đều nghe lời, không ăn no căng bụng được không? Điềm Điềm nhìn xem muốn ăn món nào?". Thẩm Điềm nhìn một vòng, ngại ngùng cười cười với hai người, tay nhỏ chỉ chỉ một phần đồ ăn trước mặt, "Điềm Điềm ăn cái này, dì đỡ con xuống dưới, Điềm Điềm biết tự mình ăn". "Được, vậy Điềm Điềm ăn cái này trước". Giang Hi đặt Thẩm Điềm ngồi xuống cạnh bản thân, kéo rau câu dừa qua, để trước mặt Thẩm Điềm. "Dạ cảm ơn dì ~". Thẩm Điềm nói, vui vẻ cười với Giang Hi sau đó mới cầm muỗng nhỏ múc một muỗng rau câu dừa, đồ ăn vừa vào miệng đôi mắt Thẩm Điềm liền sáng lên, lắc lắc bím tóc nhỏ trên đầu rồi quay qua nói với Giang Hi: "Dì, cái này ăn ngon!". "Vậy Điềm Điềm ăn nhiều một chút, cũng ăn thêm mấy món khác". Giang Hi vừa nói vừa lấy bánh hoa đào bẻ ra, đặt lên đĩa đưa cho Thẩm Điềm. "Dạ". Thẩm Điềm nhích lên phía trước một chút, tay cầm lấy đĩa bánh, miệng nhỏ vừa cắn một miếng liền giơ ngón tay cái lên, "Cái này cũng ăn ngon! Ông với dì cũng ăn nha, chúng ta cùng nhau ăn!". "Được, ông cũng ăn cùng Điềm Điềm". Giang Thành Nghiệp nói, thuận tay cầm một ít điểm tâm ăn. Bên kia, Thẩm Tiện sau khi lên xe thì hỏi thăm địa chỉ nhà Giang Hi, sau khi Thẩm Tiện cúp điện thoại bên trong taxi im lặng cả đoạn đường, Thẩm Tiện cũng chỉ nghĩ Lâm Thanh Hàn là vì chuyện của Tưởng Phương và Lâm Chí Tân nên tâm tình không tốt, một chút cũng không giải thích quan hệ giữa bản thân và Giang Hi. Sau khoảng hai mươi phút, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đã đến khu biệt thự nhà Giang Hi, Giang Hi đã nhờ bảo vệ trong khu biệt thự chờ ở ngoài nên chỉ trong chốc lát hai người đã đi đến cửa biệt thự. Đập vào mắt Thẩm Tiện là hình ảnh Thẩm Điềm đang ngồi trên sô pha cùng người nhà Giang Hi vừa cười nói vừa ăn, Thẩm Điềm vừa thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn tới liền vui vẻ đứng lên: "Mẹ, mommy! Điềm Điềm có ngoan ngoãn chơi với dì và ông". "Tốt, mommy liền biết Điềm Điềm là giỏi nhất". Thẩm Tiện đầu tiên là trấn an cảm xúc của nhóc con, sau đó xoay người nói với Giang Thành Nghiệp: "Làm phiền bác". "Không có việc gì, nếu là bạn của Tiểu Hi sau này ghé chơi nhiều một chút, nhớ mang theo Điềm Điềm, đứa nhỏ này rất đáng yêu". Giang Thành Nghiệp cười nói, bởi vì thấy Thẩm Điềm đáng yêu nên nhìn Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn cũng có thiện cảm không ít. Trong lúc mọi người nói chuyện, Thẩm Điềm đã dùng đôi chân ngắn lon ton chạy lại ôm Thẩm Tiện một chút, sau đó lại quay qua nhào vào lòng Lâm Thanh Hàn. "Tiểu Hi, hôm nay làm phiền em, hôm nào mời em ăn cơm. Chào bác, tạm biệt Tiểu Hi, chúng tôi về trước". "Chị, không ở lại ăn bữa cơm sao?" Giang Hi cười hỏi, cô cũng rất thích Thẩm Điềm, muốn cùng nhóc con chơi nhiều một chút. "Hôm nay không tiện lắm, hôm nào rảnh chúng tôi lại qua đây". Thẩm Tiện nghĩ mẹ và em trai của Lâm Thanh Hàn vừa bị tạm giam, em ấy làm sao còn tâm tình làm việc khác nên vội vàng từ chối. "Vậy được rồi, em kêu tài xế đưa mọi người, từ đây ra ngoài cũng khá xa". Thẩm Tiện cũng không từ chối ý tốt của Giang Hi: "Vậy làm phiền em, Điềm Điềm chào dì và ông đi con". Thẩm Điềm đang ngồi trong lòng Lâm Thanh Hàn nghe Thẩm Tiện nói thì ngửa mặt lên, cười tươi nói: "Con chào ông, con chào dì, lần sau Điềm Điềm lại đến đây chơi ~". "Được, ông sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon chờ Điềm Điềm". "Dạ, Điềm Điềm phải đi rồi, tạm biệt ông, tạm biệt dì ~" Thẩm Điềm nói, tay nhỏ vẫy vẫy chào tạm biệt hai người. Một nhà ba người ngồi lên xe, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn ngồi hai bên, Thẩm Điềm ngồi giữa hai người, trẻ con làm sao có nhiều phiền não như người lớn, ríu rít kể lại với hai người vừa rồi bản thân có bao nhiêu dũng cảm, dù không có mẹ và mommy cũng ngoan ngoãn. Lâm Thanh Hàn cũng chỉ có lúc nhìn đến con gái tâm tình mới có thể nhẹ nhàng một ít. Buổi tối lúc ăn cơm Lâm Thanh Hàn cũng không ăn bao nhiêu đã buông đũa, Thẩm Điềm đang phồng má ăn cơm thấy vậy thì quan tâm hỏi: "Mẹ, sao mẹ không ăn? Không ăn cơm buổi tối sẽ đói". Lâm Thanh Hàn tận lực cười với Thẩm Điềm, "Mẹ không nói đụng, Điềm Điềm ăn đi". Thẩm Điềm liền ngoan ngoãn gật đầu ăn cơm. Thẩm Điềm chơi một ngày đã sớm mệt mỏi, vừa ăn xong liền buồn ngủ, nhưng mà bình thường đều là Lâm Thanh Hàn dỗ bé ngủ, hôm nay không biết tại sao cứ khăng khăng đòi Thẩm Tiện dỗ đi ngủ. "Hôm nay Điềm Điềm muốn momy dỗ, mommy ôm một cái ~" nói xong liền biến thành vật nhỏ dính trên chân Thẩm Tiện, ôm đùi Thẩm Tiện làm nũng. Thẩm Tiện làm sao có thể không đồng ý? Lập tức bồng nhóc con ôm vào trong ngực, nói với Lâm Thanh Hàn còn đang ngồi trên sô pha phát ngốc: "Thanh Hàn, hôm nay để tôi dỗ Điềm Điềm ngủ đi, vừa lúc em ngồi nghỉ ngơi một chút". Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, gật đầu, chỉ là ánh mắt trống rỗng không có chút ánh sáng. Thẩm Tiện nhẹ thở dài, cô luôn cảm thấy cuộc sống của Lâm Thanh Hàn không nên giống hiện tại, em ấy chỉ mới 28 tuổi nhưng trong ánh mắt đã không có ánh sáng, là bạn, cô nên làm gì để giúp em ấy? Thẩm Tiện vừa nghĩ vừa ôm nhóc con vào phòng ngủ. Mới vừa đặt nhóc con lên giường nhóc con liền thần thần bí bí ôm cổ Thẩm Tiện, nhỏ giọng nói: "Mommy, mẹ giống như không vui làm sao bây giờ, mommy đi dỗ dành mẹ được không? Mỗi lần mẹ của Manh Manh không vui đều là mommy của bạn ấy dỗ dành, Manh Manh kể với con, rất thành công". Thẩm Tiện hiểu được nhóc con đang lo lắng Lâm Thanh Hàn nhưng tình huống của cô và Lâm Thanh Hàn thực phức tạp, không phải một hai câu có thể nói rõ ràng, có thể nói Lâm Thanh Hàn biến thành bộ dáng như bây giờ, nguyên thân cũng là một nguyên nhân trong đó. Làm sao có thể bởi vì cô dỗ dành Lâm Thanh Hàn mà tâm tình của em ấy trở nên tốt hơn? Nhưng mà những lời này Thẩm Tiện đương nhiên không thể nói với nhóc con. Thẩm Tiện đành phải đồng ý với nhóc con: "Được, chút nữa mommy đi dỗ mẹ, Điềm Điềm không cần lo lắng, chúng ta ngủ được không?". Thẩm Điềm gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống tự mình đắp chăn nhỏ, mở to mắt lấp lánh nhìn Thẩm Tiện nói: "Điềm Điềm ngoan ngoãn, mommy cũng phải dỗ mẹ cho tốt". "Ừm". Thẩm Tiện nằm nghiêng xuống, nhẹ nhàng vỗ bụng nhóc con, dỗ nhóc con ngủ. Có thể là vì đã chơi cả ngày nay, nhóc con rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Thẩm Tiện thấy nhóc con ngủ rồi mới nhẹ nhàng đi xuống giường, cẩn thận vặn then cửa đi ra khỏi phòng, trong phòng khách Lâm Thanh Hàn còn ngồi trên sô pha, ánh mắt thoạt nhìn không hề có tiêu điểm, không biết đang suy nghĩ cái gì..