Chương 32: 32: Trách Nhiệm

Doãn Tầm nhìn cô gái mặc váy cưới trắng ren trước mặt, cô không phải là một cô gái xinh đẹp kinh diễm nhưng lại rất thanh tú, khiến người ta không khỏi ngắm nhìn cô thêm vài lần. Doãn Tầm đã từng suy nghĩ vô số lần nên nói thế nào nhưng bây giờ cơ hội bày ra trước mặt, hắn lại không biết nên nói cái gì, bởi nếu hắn nói ra bất luận là hắn có ý tốt hay không đều sẽ làm tổn thương sâu sắc cô gái ngây thơ này. Nhưng hắn không thể không nói, người kia đã ở bên hắn bảy năm, đang từng bước đẩy cô gái này xuống vực sâu, anh ta kết hôn với cô gái này chỉ là do thỏa hiệp dưới sự thúc ép của cha mẹ, vì để thích ứng với xã hội và không bị những lời đồn đại vùi dập. Lương tâm của anh ta với tư cách là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình đã bị chó gặm kể từ khi anh ta quyết định kết hôn trong phút chốc. Doãn Tầm không thể nào không quan tâm vì vậy hắn chỉ có thể nói ra, cho dù là từng câu từng chữ sẽ đâm thẳng vào trái tim cô. “Chị không thể gả cho anh ta.” Doãn Tầm đột nhiên nói. Biểu cảm trên mặt Cao Thu Nhã trì trệ, An Dương nghĩ thầm câu này thật giống tiểu tam gặp chính thất, đây là muốn làm gì, không ngờ những lời tiếp theo của Doãn Tầm lại khiến cho những người có mặt đều ngưng lại. “Anh ta không thích con gái, chị cùng anh ta kết hôn sẽ gặp bất hạnh.” Doãn Tầm nôn nóng giải thích. Cao Thu Nhã dường như không thể tiếp nhận chuyện đột ngột này: “Cậu đang nói gì vậy?” “Tôi hẹn hò với anh ta đã được bảy năm, tôi biết anh ta căn bản là không thích con gái.” Doãn Tầm lấy điện thoại ra, lật ảnh chụp cho cô xem, chứng minh lời mình vừa nói. Sắc mặt Cao Thu Nhã có chút tức giận, cô đập điện thoại của Doãn Tầm, đẩy mọi người ra ngoài: “Anh đi ra ngoài cho tôi, cút, cút đi!” “Chị nghe tôi nói nốt đã.” Doãn Tầm chặn cửa lại, sống chết không chịu đi ra: “Chị phải tìm một người yêu chị và chị cũng yêu anh ấy. Hai người tôn trọng lẫn nhau chứ không phải là hư tình giả ý. Người này không thể là anh ta, anh ta…” Chưa nói xong, Cao Thu Nhã đã tát một cái vào mặt Doãn Tầm. Thật ra cô biết, cô vẫn luôn biết chút ít nhưng cô tự lừa dối bản thân cho rằng chỉ cần hai người kết hôn, trải qua một khoảng thời gian mọi chuyện sẽ thay đổi, nhưng cô ngây thơ không biết rằng đó mới là khởi đầu của cơn ác mộng. Khuôn mặt Doãn Tầm bỗng chốc đỏ lên, năm ngón tay sáng loáng trên mặt, nhìn thấy mà có chút đau lòng. Cao Thu Nhã cố chấp, dường như muốn trút hết cơn giận dồn nén ở trong lòng lên người Doãn Tầm, cô bắt đầu khóc, vừa khóc vừa đánh hắn, hắn không ngăn cản cũng không tránh né chỉ âm thầm chịu đựng. An Dương không chịu nổi muốn tiến lên tách hai người ra lại bị Cố Vân Thanh ngăn lại. “Đừng đi.” Cố Vân Thanh nói: “Thế này, trong lòng Doãn Tầm sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Động tĩnh ở đây nhanh chóng thu hút một đám người gần đó đến xem náo nhiệt, một số người hóng hớt còn giơ điện thoại lên, cô khóc khiến lớp trang điểm bị nhòe đi, Doãn Tầm nghiêng người ngăn cản những kẻ gây rối kia quay chụp, trên tay đã bị cô cào cho mấy phát. An Dương đuổi những người chỉ muốn hóng náo nhiệt đi, ngẩng đầu liền nhìn thấy chú rể vội vàng chạy tới. Chú rể vừa chen qua đám người nhìn thấy tình cảnh trước mắt, bờ vai không tự chủ được run lên: “Tiểu Tầm?” “Tiểu Tầm, sao em lại ở đây? Mặt em sao vậy?” Chú rể bước tới kéo Doãn Tầm, nhưng Doãn Tầm lại lùi lại một bước tránh bàn tay của hắn. Bảy năm yêu nhau, ước chừng đoạn tình cảm vương vấn không dứt này ngay tại đây liền hoàn toàn cắt đứt. Cao Thu Nhã nhìn chú rể không quan tâm mình, cô càng khóc dữ hơn, đánh Doãn Tầm xong lại nhào về phía chú rể kéo tóc và quần áo hắn, vừa khóc vừa mắng hắn lòng lang dạ sói, lừa đảo… Chú rể bị nháo đến phiền khó chịu hét lên: “Em đừng khóc nữa, sao em lại đánh em ấy.” Cao Thu Nhã cũng là một cô gái bình thường, bi thương như thế, cô ngoại trừ khóc lóc bất lực còn có thể làm gì, lẽ nào không khóc không nháo lặng lẽ ở trong góc rơi lệ nhìn hai người chó má thể hiện tình cảm sao, cô phỉ nhổ, đưa tay muốn cào mặt chú rể, cuối cùng chú rể không chịu nổi, giơ tay lên định tát cô một cái. Mà lần này, tiếng vang lanh lảnh vững vàng trên mặt Doãn Tầm. Ai cũng không ngờ tới, Doãn Tầm lại đột nhiên đứng trước mặt Cao Thu Nhã đỡ thay cô cái tát này, khuân mặt hắn vốn đã thê thảm giờ lại sưng phù lên. Chú rể sửng sốt một chút, tay có chút run rẩy: “Tiểu…Tiểu Tầm?” Doãn Tầm ngẩng đầu lên, quay người sang nói với Cao Thu Nhã đang sững sờ: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Hôm nay, tôi mới đến nói cho chị biết chuyện này, là tôi vô dụng. Lẽ ra tôi nên đến tìm chị nói sớm hơn, thật xin lỗi, để chị biết muộn như vậy.” Bên ngoài, bắt đầu hò hét ầm ĩ, cha mẹ hai bên và họ hàng cũng đều kéo tới, An Dương thấy tình thế có chút không ổn, bèn nói với Doãn Tầm: “Chúng ta đi thôi.” Doãn Tầm ừ một tiếng, muốn cùng hai người rời đi, chú rể lại kéo Doãn Tầm lại, giọng điệu có chút đứt quãng: “Tiểu Tầm đừng đi, anh sai rồi, anh không kết hôn nữa, chúng ta làm hòa đi, bảy năm rồi, anh thật là ngốc…” Chưa nói xong, hắn đã nghẹn ngào. Doãn Tầm quay người nhìn chằm chằm người đàn ông này. Đúng vậy, bảy năm, cậu yêu người đàn ông này bảy năm, thật không dễ dàng, bọn họ vượt qua bao khó khăn, cuối cùng vẫn là rơi vào bước đường này. Nhưng ngay tại khoảnh khắc người đàn ông này quyết định kết hôn, Doãn Tầm biết cậu đã chết ở trong lòng rồi. Đây không phải vấn đề của cảm xúc nữa mà là vấn đề trách nhiệm, anh ta vì sự hèn nhát của chính mình, vì áp lực bên ngoài, không thèm để tâm đến tương lai của cô gái này cũng có cuộc sống tự do như mình. Xã hội này không sai, cô gái này cũng không sai. Người sai chỉ có anh ta. Doãn Tầm hất tay chú rể ra, đi theo An Dương và Cố Vân Thanh ra khỏi đám đông ồn ào, bỏ lại tất cả ồn ào náo nhiệt sau lưng. Khuân mặt Doãn Tầm bị đánh sưng húp như đầu heo, quần áo trên người rách rưới đứng bên cạnh An Dương và Cố Vân Thanh, bầu không khí nhất thời có chút trầm mặc. Ngay sau đó, An Dương không nín được cười, Duẫn Tầm ai oán nhìn hắn một cái. “Chúng ta đi bệnh viện trước đi, haha” An Dương cười lớn. Ba người bắt taxi đưa Doãn Tầm đến bệnh viện, nhìn dáng vẻ này của hắn bác sĩ điều trị hoảng sợ, hỏi hắn có phải tham gia ẩu đả của băng đảng xã hội đen hay không. An Dương và Cố Vân Thanh đi cùng hắn đi lấy thuốc, anh trai hắn lúc này vội vàng chạy tới. Cố Vân Thanh trông thấy anh Doãn hơi sững sờ, vội gọi ông chủ. Ông chủ quán bar Blues cảm ơn hai người bọn họ. Thấy đã muộn, An Dương cùng Cố Vân Thanh chuẩn bị về nhà. Bệnh viện cách chỗ Cố Vân Thanh thuê không xa, hai người thương lượng một chút quyết định chậm rãi đi bộ trở về. Đã hơn tám giờ tối, ánh đèn màu cam dịu dàng giăng khắp một góc phố, làn gió mùa thu lành lạnh thổi qua khuôn mặt hai người, những chiếc lá rơi phía sau lay nhẹ đung đưa theo gió, An Dương nghe thấy âm thanh máy móc trong đầu mình vang lên tiếng nhắc nhở. 【Nhiệm vụ lần này, kết hôn với Hạ Yến Thuần, hiện đã hoàn thành 58%.】 Lại thêm một ngày! An Dương nghĩ. Lúc trước, hắn vẫn luôn tự hỏi mình nên làm thế nào, bởi vì đã từng quyết định quá mức dứt khoát nên đã đẩy Cố Vân Thanh vào hố lửa, cho nên lần này hắn do dự mấy lần. Nhưng hôm nay nghe Doãn Tầm nói, An Dương dường như đã đưa ra được một quyết định. Thật ra, quyết định này có sẵn trong lòng hắn, chỉ là hắn không muốn đối mặt, không ngừng trốn tránh mà thôi. An Dương quyết định nói rõ với Hạ Yến Thuần, nhưng hắn sẽ không đề cập đến Cố Vân Thanh, hắn không muốn đặt cậu vào trong bão tố. Hạ Yến Thuần có thể tức giận với hắn tùy ý, mắng chửi cho hắn mất mặt cũng được, hoặc đánh hắn sống dở chết dở cũng không sao, mặc dù thật sự rất có lỗi với cô ấy. An Dương biết một cô gái tốt như vậy, là Giang Kế Cầu không xứng với cô. 【Kí chủ An Dương, tôi phát hiện cậu đang có một suy nghĩ rất nguy hiểm.】 Hả? Cậu nói gì, tôi nghe không hiểu. An Dương giả ngu. 【Mẹ nó, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?? Nhiệm vụ còn muốn làm hay không??】 Không nghe, không nghe. An Dương không để ý đến hệ thống trong đầu gào thét, đi tới nắm lấy tay Cố Vân Thanh. Cố Vân Thanh sửng sốt cụp mắt xuống, khóe miệng lại lộ ra ý cười, tay cậu có chút lạnh, An Dương nắm tay cậu nhét vào túi: “Lạnh không?” “Không lạnh.” Cố Vân Thanh miệng nói không nhưng thân thể lại nhích lại gần An Dương. Có người vui vẻ nhướng mày, có người buồn rầu cong khóe miệng. Hạ Yến Thuần dựa vào lan can trước cửa sổ sát đất trong căn phòng ở khách sạn, gió trên cao thổi tung bay mái tóc cô, cô nghiêm túc nhìn từng bức ảnh trong tay. Trong ảnh là hai người ôm ấp nắm tay nhau, trong đó có một người rất quen thuộc với cô, phải nói là quá quen thuộc, đó là vị hôn phu của cô, Giang Kế Cầu, là người đàn ông mà bạn bè và người thân nói là ông trời tác hợp, kim ngọc lương duyên. Hạ Yến Thuần chỉ giơ lên nhìn một lúc rồi đưa tay xé nát bức ảnh, động tác của cô ngang ngược và dứt khoát, như thể trái tim cô đã trở nên máu lạnh, nhưng khi cô ngước mắt lên, vành mắt lại đỏ hoe, nước mắt rơi xuống bị gió thổi tan vào không trung. Một cuộc gọi đến, Hạ Yến Thuần liếc mắt nhìn rồi trả lời. “Ừm, anh à, mọi người đừng xúc động, chờ em trở về.” “Vâng, chuyến bay của em là vào ngày mai.”.