Chương 38: 38: Thấy Trước Khổ Tận Cam Lai

Lần đầu, Cố Vân Thanh nhìn thấy An Dương, cậu đã nghĩ cứ mở cửa như thế này, đôi mắt mình có thể bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào hay không. Trước đó, cậu kéo rèm cửa sổ thật chặt, ngăn không cho ánh sáng chiếu vào phòng, cậu không muốn bật đèn, không muốn ăn cơm, đói thì uống nước, đói quá thì uống dịch dinh dưỡng glucose, còn nếu đói đến mức đau dạ dày thì uống thuốc. Ngày qua ngày, thật nhàm chán, Cố Vân Thanh nghĩ như vậy. Cho nên, ngày đó lúc có người đến gõ cửa, cậu cho là gõ nhầm. Nhưng tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, thế giới xa lạ bên ngoài đang vẫy tay liên tục với cậu, cậu gắng sức đứng dậy, run rẩy đi về phía cánh cửa. Là ai vậy? Sẽ là ai đây? Quên đi, là ai cũng không còn quan trọng nữa. Cố Vân Thanh mở cửa, bên ngoài ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt cậu, nhưng cũng không có quá chói như trong tưởng tượng, thay vào đó là một chút ấm áp. Người đàn ông đứng ngoài cửa cùng ánh sáng rực rỡ tràn vào trong mắt cậu. Ánh nắng mặt trời giữa trưa mùa đông làm mờ đi các góc cạnh của người trước mặt tạo thành một gam màu vàng rất dễ chịu. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu tím, bên trong là một chiếc áo len cổ tròn màu nâu nhạt, chẳng những không cồng kềnh mà còn tôn lên dáng người thon dài thẳng tắp. Anh ta như tô điểm trong đôi mắt tăm tối của cậu, có một cảm xúc không thể hiểu nổi. Anh ta trông rất vui vẻ. Tại sao lại vui vẻ như vậy? “Cái kia, xin chào, tôi là An Dương.” Cố Vân Thanh nghe thấy người kia nói. An Dương, Cố Vân Thanh đọc thầm cái tên này ở trong lòng một lần. Anh ta là ai? Mình quen anh ta sao? “Xin hỏi, có chuyện gì không?” Giọng Cố Vân Thanh khàn khàn, An Dương nghe mà trong lòng thắt lại. “Cậu còn nhớ một tháng trước cậu cứu một người bị tai nạn xe không?” An Dương cúi đầu nhặt quà lên, cố gắng bảo trì ngữ điệu bình tĩnh. “À…” Cố Vân Thanh suy nghĩ một chút. Là người đó, người đã cứu cô bé kia. “Tôi chỉ giúp cậu gọi xe cấp cứu thôi, cậu không cần để tâm.” Cố Vân Thanh nhẹ giọng nói. Rõ ràng còn cùng hắn đến bệnh viện và ứng trước tiền thuốc men, An Dương cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt gầy gò của cậu nghĩ thầm. “Mẹ tôi nhờ tôi mang tới cho cậu một vài thứ để bày tỏ tâm ý cậu nhận nhé.” An Dương đưa đồ trong tay ra. Còn có tôi! Cũng nhận lấy tôi đi! Cứu tôi một mạng! Lấy thân báo đáp! Em thấy có được không? “Cám ơn.” Cố Vân Thanh cúi đầu nhận đồ rồi sau đó định đóng cửa lại, An Dương nhanh tay nhanh mắt chặn cửa lại. Cố Vân Thanh sửng sốt. “Còn có, đã trưa rồi, cậu đã ăn gì chưa, tôi mời cậu ăn cơm nhé?” An Dương cười nói. Cố Vân Thanh cảm thấy mình không muốn tiếp xúc với người khác nữa, cậu quá mệt mỏi rồi, lúc cậu tràn đầy hy vọng nhưng rồi cậu nhận lại chỉ là mình đầy thương tích nhiều lần. Nhưng mà, nụ cười của người trước mặt lại giống như ánh mặt trời ấm áp sau khi tuyết tan, thế gian đâu đâu cũng lãnh lẽo và băng giá nhưng chỉ có hắn là có thể làm tuyết dày tan thành dòng suối nhỏ. Chỉ có hắn. “Được…được thôi.” Cố Vân Thanh đồng ý, sau đó cậu lại sửng sốt một chút. “Thật sao!” Đôi mắt An Dương sáng lên, giọng nói tràn đầy hưng phấn, ngay sau đó ý thức được mình có chút thất lễ nhanh chóng ho khan hai tiếng che đậy. “Cậu có thể chờ tôi một chút ở ngoài cửa được không, tôi đi thay quần áo.” Giọng Cố Vân có chút trầm. “Được! Tôi chờ cậu!” Khóe mắt An Dương mang theo ý cười. Cố Vân Thanh đóng cửa lại, xoay người đi vào trong phòng, thật ra cậu cũng muốn để An Dương đi vào trong nhà ngồi một lát nhưng trong nhà quá bừa bộn, ngày qua ngày cậu sống trong tuyệt vọng, chán chường và vô dụng, trên bàn toàn là vỏ rỗng dịch dinh dưỡng glucose và hộp thuốc đau dạ dày, cậu không muốn để người ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này một chút nào. An Dương thấy Cố Vân Thanh xoay người đi vào nhà rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên trên hành lang. A, a, a, là em ấy, thật sự là em ấy. Hơn nữa em ấy còn đồng ý đi ăn với mình!! Đây là một khởi đầu tốt. “À, đúng rồi, mình phải gọi điện thoại cho cha mẹ nói buổi trưa không thể về nhà ăn cơm.” An Dương lẩm bẩm rồi lấy điện thoại ra ấn số của mẹ An. “Hả ~~ Con không trở về ăn cơm à ~~” Giọng điệu của mẹ An có chút thất vọng, mới về nhà được có hai ngày giờ lại chạy ra ngoài rồi, đúng là nuôi con lớn như bát nước đổ đi. “Đi ăn cùng ân nhân cứu mạng à, được rồi, vậy con phải chiêu đãi người ta cho thật tốt đấy.” Mẹ An dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, nhìn điện thoại có chút nghi hoặc. “Làm sao vậy?” Bố An ngồi trên ghế sô pha lật báo, nhìn vẻ mặt của mẹ An hỏi. “Đứa con trai út hình như rất vui vẻ.” Mẹ An đặt điện thoại lên bàn trà: “Tỉnh lại sau một tháng đây là lần đầu tiên tôi thấy nó nói chuyện với giọng điệu vui vẻ như vậy.” “Đoán chừng chắc là nó gặp được chuyện tốt gì đó.” Cha An cười nói. Đúng vậy, là chuyện tốt, sau tất cả những khó khăn khúc khuỷu và thăng trầm chập trùng, mọi thứ dường như đã trở lại điểm xuất phát, mặc dù chỉ là mới gặp nhưng lại như thấy trước được khổ tận cam lai. Mặc dù mùa đông mặc nhiều nhưng An Dương vẫn có thể rõ ràng cảm giác được Cố Vân Thanh gầy đi rất nhiều, đôi mắt hắn tràn đầy đau lòng, thân thể cậu vốn đã mảnh khảnh giờ lại càng thêm ốm yếu. Quả nhiên em ấy không có ăn cơm đoàng hoàng! Chuyện trước đó chắc hẳn đã đả kích quá lớn đến em ấy đi… An Dương lắc đầu thoát khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn, hai người một trước một sau đi xuống lầu. Hắn tiến lên mấy bước lấy xe tới, Cố Vân Thanh ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ, hắn ngồi vào ghế lái nghiêng người lại gần thắt dây an toàn cho cậu. Cố Vân Thanh hô hấp ngưng trệ. “Cậu có món gì rất muốn ăn không?” An Dương ngồi thẳng người, hai tay đặt ở trên vô lăng, cười hỏi. Cố Vân Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, lại sợ An Dương không nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Không có.” “Vậy cậu có dị ứng với cái gì không?” An Dương thắt dây an toàn, chậm rãi lái xe ra khỏi tiểu khu. “Không…Không có.” Thật là một người chu đáo, Cố Vân Thanh nghĩ thầm. Mà lúc này đại não An Dương đã nổ tung. Lần trước anh trai và chị dâu dẫn mình đi ăn đồ Tây rất ngon, nhà hàng đó tên là gì nhỉ? Lần đầu tiên đi nhà hàng Tây chắc hẳn sẽ không có gì khó xử đi. Nhưng nếu cậu ấy thích ăn món Trung hơn thì phải làm sao. Quả nhiên vẫn là đến nhà hàng Trung đi. Cảm giác nếu là con gái thì sẽ thích đi nhà hàng Tây hơn nhưng Cố Vân Thanh là con trai. An Dương đần ra, tay cầm vô lăng có chút run rẩy, lần đầu tiên hắn cảm giác được mình có khả năng có chứng sợ hãi lựa chọn. Cuối cùng, họ vẫn là đi tới nhà hàng Trung quen thuộc, nhân viên phục vụ nghênh đón hai người, dẫn bọn họ vào, nở một nụ cười và đưa menu cho bọn họ. “Cậu chọn đi, tôi không kén ăn.” Cố Vân Thanh đưa menu cho An Dương. “Được.” An Dương cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương, cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ở trên bàn ăn ca hát nhảy múa. Mặc dù đã đến giờ ăn trưa nhưng nhà hàng phục vụ khá nhanh, gần như vừa gọi món xong thì không bao lâu đồ ăn cũng được bưng lên từng món một. “Nhiều…Nhiều như vậy sao? Tôi ăn không hết.” Cố Vân Thanh nhìn một bàn đầy đồ ăn, có chút không biết làm sao. “Không sao, hai người đàn ông chắc hẳn có thể ăn hết.” An Dương rất tự tin cười nói. Sau đó, hắn bị hiện thực hung hăng tát cho một cái. Cố Vân Thanh ăn như mèo, một miếng nhỏ mà cậu nhai cũng rất lâu, đến mức nửa tiếng sau, cậu vẫn chưa ăn hết một nửa đĩa. “Không hợp khẩu vị sao?” An Dương có chút mất mát. “Không phải, ăn rất ngon.” Cố Vân Thanh bối rối xua tay. Đồ ăn rất ngon, chỉ là cậu bị đau dạ dày, mỗi lần nuốt xuống đều có cảm giác âm ỉ đau, rõ ràng đồ ăn rất ngon nhưng trong miệng lại đắng ngắt nếm không ra mùi vị gì, mỗi một miếng đều như đang tra tấn cậu vậy. Nhưng nếu cậu không ăn nhiều hơn, người đối diện cậu sẽ không vui, sẽ cảm thấy cậu khắt khe khó tính, sớm biết thì lúc trước cậu đã không hành hạ cơ thể mình như vậy. Cố Vân Thanh không muốn để An Dương thất vọng, cậu cố gắng gắp thêm một miếng, vừa định bỏ vào miệng, lại bị người trước mặt nắm lấy cổ tay ngăn lại, Cố Vân Thanh hơi sửng sốt. “Có phải cậu bị đau dạ dày không?” An Dương nắm lấy cổ tay cậu, trong mắt mang theo sự nghiêm túc: “Không ăn được nữa thì đừng ăn, cậu đừng miễn cưỡng bản thân.” Có thể không cần miễn cưỡng bản thân? Có thể tùy hứng sao? Đôi mắt Cố Vân Thanh khẽ động, cuối cùng cậu nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Xin lỗi.” A a a a, hắn thật muốn xoa đầu cậu, muốn ôm lấy cậu. Phải làm sao đây, hắn không nhịn được. Nhịn xuống, nhịn xuống. An Dương ho khan hai tiếng để giảm bớt xúc động trong lòng: “Không có gì, cậu không cần xin lỗi, tôi đưa cậu về.” “Ừm.” Cố Vân Thanh đứng dậy, trong lòng căng thẳng. Hắn có phải thất vọng rồi không? Trên đường hơi trầm mặc, An Dương tiễn cậu đến trước cửa nhà rồi hỏi: “Cậu còn đau không?” “Không sao, uống chút thuốc là được.” Cố Vân Thanh mở cửa, do dự một chút rồi nói: “Cám ơn cậu.” Nói xong, Cố Vân Thanh quay người muốn đi vào trong nhà. Không còn gì để lưu luyến nữa, ngày cuối gặp một người dịu dàng như vậy, thật tốt. Không ngờ, An Dương đột nhiên lại tiến tới nắm lấy cánh tay Cố Vân Thanh, cậu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vội vàng buông ra rồi lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ bối rối. Chết tiệt, vừa mới thấy vẻ mặt kia của cậu hắn liền không kìm lòng được, cơ thể nhanh hơn đại não, phải làm sao đây, nội tâm hắn đang gào thét. Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Cố Vân Thanh ngược lại nở nụ cười: “Còn có chuyện gì sao?” “Ừm, cái kia…” An Dương hít một hơi thật sâu, ổn định sắc mặt, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Nếu như cậu không thích ăn đồ ở bên ngoài vậy thì trưa mai tôi có thể đến nấu cơm cho cậu được không?” Cố Vân Thanh trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc: “Anh An…” “Gọi tôi là An Dương đi?” An Dương đột nhiên cắt ngang, giọng điệu có chút khẩn cầu. “An…An Dương.” Cố Vân Thanh dừng một chút, cậu không biết tại sao trong lòng lại dâng lên có chút khác thường: “An Dương, cậu không cần phải phiền phức như thế, tôi chỉ là…” Không cần phải báo đáp, tôi chỉ là gọi 120 thôi, nếu tôi không gọi thì cũng sẽ có người khác gọi. “Không phiền phức.” An Dương đột nhiên nói: “Là tôi muốn tới, nếu cậu cho phép thì tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ.” Hắn sẽ rất vui vẻ sao? Cố Vân Thanh ngây người, một thế kỷ dường như dài như vậy lại giống như chỉ mới trôi qua một giây, Cố Vân Thanh chậm rãi gật đầu: “Được rồi.” An Dương thật sự không kìm được, trên mặt hắn nở nụ cười như tia nắng đầu tiên sau mưa tháng ba, xuyên thủng bầu trời, rơi xuống nhân gian. “Vậy ngày mai gặp.” An Dương cười, âm cuối cao giọng ngay sau đó lại bổ sung một câu: “Tôi nhất định sẽ tới.” Tôi đến rồi, mặc dù hơi muộn nhưng cuối cùng vẫn là không bỏ lỡ em. “Ừm…” Cố Vân Thanh cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn: “Ngày, ngày mai gặp.” Nói xong, Cố Vân Thanh quay người đi vào trong nhà cũng đóng cửa lại, bóng tối lại bao trùm lấy cậu như thường lệ. Cố Vân Thanh sờ s.oạng đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, trong phòng sáng sủa lên một chút, sắc mặt cậu có chút lãnh đạm, cậu vòng qua ghế dựa nằm nghiêng trên mặt đất đi vào phòng. Trên tủ đầu giường là một lọ thuốc ngủ, cậu vốn định kết liễu sinh mệnh của mình vào buổi tối hôm nay nhưng sự xuất hiện đột ngột của người kia đã làm gián đoạn mọi kế hoạch của cậu. Cố Vân Thanh cụp mắt cầm lọ thuốc lên, dùng đầu ngón tay vân nhẹ vu.ốt ve thân lọ, trong đầu lại là câu nói kia của của An Dương. Tôi nhất định sẽ tới. Quên đi, lần sau vậy, không thiếu ngày mai một ngày. Cố Vân Thanh nhét lọ thuốc vào tủ đầu giường. Đến lúc nên quét dọn và sửa sang lại nhà cửa rồi, cảm giác thật bận rộn, Cố Vân Thanh có chút bất lực nhìn xung quanh, lại không chút nào để ý đến khóe miệng mình đang nhếch lên..