Chương 53: 53: Chương Cuối
Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản
04:01 - 23/07/2023
An Dương bế Cố Vân Thanh đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.
Cố Vân Thanh lấy tay che mắt lại, dường như còn đang cố nén khóc, xuyên qua kẽ ngón tay có thể thấy khóe mắt cậu hơi ửng đỏ.
An Dương mỉm cười, vươn tay kéo tay cậu xuống, hôn nhẹ lên cổ tay cậu.
Trên cổ tay cậu có có một vết sẹo nhàn nhạn, đó là dấu vết lúc trước cậu bốc đồng tự sát để lại, An Dương chậm rãi vén ống tay áo của cậu lên cứ như thế hôn dọc một đường, trên cánh tay cậu còn có mấy vết xước mờ nhạt, đó là dấu vết mà cậu để lại khi đó.
“An Dương…” Cố Vân Thanh muốn kéo ống tay áo xuống, trong lòng dần hối hận, khi đó cậu thật là ngốc, rõ ràng An Dương ở ngay bên cạnh lại còn làm ra loại chuyện này.
An Dương không nói gì, một tay ngăn cản động tác của cậu, một tay bắt đầu cởi qu.ần áo của cậu ra, hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, trong mắt mang theo ý cười, một nụ hôn sâu mang theo cảm giác hít thở không thông được kết thúc khi Cố Vân Thanh khẽ nức nở.
Đôi mắt cậu mơ hồ kèm theo tiếng thở dố.c, phát hiện quần áo trên người mình chỉ còn lại mỗi chiếc quần l.ót mỏng manh.
“Vân Thanh, trước kia anh chưa từng đặc biệt muốn có một thứ gì đó, cho đến khi gặp được em, anh mới phát hiện ra dụ.c vọng chiếm hữu của mình rất đáng sợ.” An Dương vừa hôn lên xương quai xanh của cậu vừa khàn giọng nói: “Hôm nay khi anh nhận được điện thoại của Giang Kế Cầu, anh thật sự…”
“Em sẽ không đi cùng anh ta nữa, sẽ không bao giờ, a…” Cố Vân Thanh vội vàng cắt ngang An Dương, màu đỏ thẫm trên ngực cậu bị hắn liếm vào trong miệng, trên ngực khác thường khiến Cố Vân Thanh không nhịn được mà ưỡn ngực phát ra một tiếng r.ên rỉ, phản ứng của cậu quá mức đáng yêu làm cho hắn khẽ cười: “Được, anh tin em.” Nói xong, An Dương liền hôn xuống cổ cậu.
D.ục vọng và tình yêu khiến Cố Vân Thanh bật khóc thành tiếng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu vì kiệt sức, Cố Vân Thanh đột nhiên cảm thấy, sự hài hòa giữa thể xác và tinh thần thì ra là điều khiến người ta hướng tới như vậy.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, trong phòng tối đen lại bắt đầu dần sáng lên.
An Dương ngồi trên giường, cong người, cụp mắt, nghịch tóc cậu.
Cố Vân Thanh còn đang ngủ say, tối hôm qua cậu mệt mỏi đến mức không còn sức lực, ngay cả lúc An Dương bế cậu đi tắm rửa, cậu cũng ở trong trạng thái mơ màng.
An Dương lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cậu một lúc, giống như là hạ quyết tâm định làm gì đó, hắn đứng dậy gọi điện thoại: “Cha mẹ, hai người ở nhà chờ con một chút được không? Con có chuyện muốn nói với hai ngươi.”
Khi mẹ An nhận được điện thoại của An Dương, bà đang suy nghĩ xem đêm qua An Dương đã đi đâu, mặc dù nó đã hai mươi bốn tuổi rồi nhưng con trai trong lòng bà mãi mãi là một đứa trẻ, mẹ An đã không còn quản thúc An Dương nữa, nhưng bà vẫn sẽ thắc mắc tại sao cả đêm hắn không về.
Quả nhiên nuôi con lớn như bát nước đổ đi, phỏng chừng mấy ngày nữa nó lại muốn thì thầm bảo bà nó muốn dọn ra ngoài, mẹ An trong lòng lẩm bẩm một hồi, sau đó không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng cuộc điện thoại này lại khiến mẹ An Dương hoảng hốt, An Dương rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, mẹ An cúp điện thoại xong liền xoay người nhào về phía cha An: “Xong rồi, xong rồi, con trai út sẽ không phải là gây ra chuyện gì rồi chứ!”
“Hả?” Cha An đang đọc báo, vẻ mặt đờ đẫn.
Cha An không biết an ủi bà thế nào, mẹ An càng khẩn trương hơn, An Dương vừa vào cửa liền trông thấy hai người ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
An Dương dừng một chút, trong lòng cũng có chút chột dạ, hắn hô một tiếng cha mẹ rồi ngồi xuống đối diện với bọn họ.
“Mẹ, con…” An Dương còn chưa nói hết câu, mẹ An đã đột nhiên nhào tới nện cho hắn một cái: “Con phạm tội à? Sao con có thể phạm tội chứ? Đáng lẽ tối hôm qua ta nên gọi con trở về! Bị kết án bao nhiêu năm? Ở bên trong phải cải tạo thật tốt! Huhu, tự thú có thể giảm án được không, con trai con nhất định phải hối cải triệt để, cải tạo thật tốt, ta và cha con sẽ vào tù thăm con, huhu.”
??? Đợi đã, mẹ, có phải mẹ lại tưởng tượng ra điều gì kỳ lạ rồi không??
“Không phải…Không phải mẹ…” An Dương bị nện gần như không nói nên lời.
“Cái gì! Không phải phán quyết vài năm! Vô thời hạn? Chẳng lẽ là! Con là cái đồ tán tận lương tâm, rốt cuộc con đã phạm tội gì hả! Huhuhu!” Mẹ An trực tiếp hét lên.
“Cha, cha ơi.” An Dương bất đắc dĩ xoay người, cầu cứu.
“Bà xã.” Cha An vội vàng kéo mẹ An trở về: “Bà đừng nóng vội, nghe con trai nói trước đã.”
Mẹ An ầm ĩ một lúc, tôi không nghe, tôi không nghe, anh ném nó ra ngoài đi, sau đó mới bình tĩnh lại chờ An Dương nói.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, An Dương cố gắng sắp xếp ngôn ngữ ở trong lòng, lại trông có vẻ rất nhợt nhạt, hắn mở miệng rồi dừng một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Cha mẹ, con thích con trai.”
Nói xong một câu, lại là một khoảng yên tĩnh.
An Dương cẩn thận ngẩng đầu nhìn phản ứng của cha An và mẹ An, lại thấy bọn họ đang thất thần nhìn nhau, tuy rằng trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có kinh ngạc như trong tưởng tượng.
“Hai người, không kinh ngạc sao?” An Dương trợn mắt há hốc mồm.
“Thật ra…” Cha An dừng một chút: “Thật ra, chúng ta từng hoài nghi con không thích con gái.”
“Cái gì?!” An Dương sợ hãi.
“Con nhìn lại con xem, hai mươi bốn tuổi, không lớn không nhỏ, cũng chưa từng dẫn một cô gái nào về.
Không! Dẫn! Về! Một! Ai! Con lớn lên lại không xấu đúng không?” Mẹ An bỗng nhiên nghĩ linh tinh: “Đứa hàng xóm bên cạnh, lúc học cấp 2, cấp 3 mẹ nó luôn kể với mẹ, ôi giời, nó lại yêu sớm rồi.
Lúc đó mẹ rất đắc ý, chao ôi, An Dương nhà của chúng tôi ngoan lắm, không có yêu sớm.
Sau đó, lúc lên đại học, thằng bé bên cạnh đã dẫn bạn gái về nhà rồi! Mà con!”
Mẹ An nổi giận, đứng dậy lấy ngón tay chọc vào trán An Dương: “Mà anh! Ngay cả con chó anh cũng không mang về! Ta nghĩ thôi được rồi, yêu đương ở thời đại học cũng không đáng tin cậy lắm! Sau đó lúc anh đi làm, người khác đều có một mối tình công sở, OK! Còn anh! Thật hổ thẹn mà, Tiểu Kỳ mỗi ngày đều tìm tới tìm lui, một cô gái ưu tú như thế cũng có hứng thú với anh, nhưng anh thì sao? Ngay cả nhìn anh cũng không thèm liếc mắt nhìn người ta một cái.
Ngay cả! Nhìn! Anh! Cũng! Không thèm! Nhìn! Ta nói anh chứ này căn bản là không phải không hăng hái mà là đồ ngốc đi!”
“Mẹ…con…” An Dương còn chưa nói xong lại bị mẹ An đâm một phát.
“Được rồi, không nhìn em gái đúng không, ta và cha con liền nghi ngờ con có phải không thích con gái hay không, sau đó tìm rất nhiều thông tin trên mạng để phỏng đoán con, nhưng mà, tốt xấu gì con cũng phải xem tạp chí gay gì đó hoặc là tạp chí người mẫu nam chứ, nhưng cũng! Không! Có!”
“Ta thậm chí còn từng hoài nghi con có phải phương diện kia có vấn đề hay không!” Mẹ An hét xong, ngồi trở lại ghế sô pha tức giận.
An Dương che cái trán bị chọc đỏ, nghĩ thầm hắn thật sự là con ruột không chạy được.
“An Dương.” Cha An trấn an mẹ An rồi mới mở miệng: “Bởi vì chúng ta từng tìm tư liệu từ trước nên cũng không phản đối cái vòng này, nhưng mà con tuyệt đối đừng vì cô đơn mà bừa bãi biết chưa?”
“Cha.” An Dương dở khóc dở cười: “Con đã có người mình thích rồi.”
Mẹ An xuýt xoa một chút rồi lại đứng lên: “Vậy còn thằng bé thì sao?”
“Em ấy cũng thích con ạ.” An Dương ngượng ngùng sờ sờ mặt.
Cha An và mẹ An lại liếc nhau một cái, cha An thở dài một hơi nói: “Vậy lúc nào rảnh rỗi, con dẫn thằng bé về nhà cho chúng ta xem thử một chút.”
Lúc Cố Vân Thanh tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy toàn thân vẫn còn nóng rực, phía sau mặc dù không có cảm giác đau đớn nhưng lại mỏi nhừ, cậu cử động thân thể mềm nhũn, hít sâu một chút, rồi chậm rãi đứng dậy.
An Dương đã không còn ở trong phòng, cũng không biết đi đâu, Cố Vân Thanh khó hiểu vươn tay nhặt quần áo vương vãi, chăn đệm trượt xuống, dấu hôn trên thân t.hể tr.ắng nõn của cậu có chút ửng đỏ rất chói mắt, không hiểu sao lại nhớ tới đêm qua mình làm loạn, lắc đầu khóc gọi tên An Dương, trên mặt Cố Vân Thanh đột nhiên lại đỏ lên.
Cậu xoa xoa mặt, thay quần áo xong chậm rãi bò xuống giường, đi từng chút một ra khỏi phòng, vừa đi tới cửa thì cánh cửa đã bị người từ bên ngoài mở ra.
“Sao em lại tự mình đứng dậy.” An Dương lo lắng nói, không nói hai lời liền bế cậu lên đặt người lên giường: “Hôm nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, có đói bụng không? Muốn ăn cái gì anh nấu cho em.”
“An Dương, anh đi đâu vậy?” Cố Vân Thanh giữ hắn lại không cho hắn rời đi.
An Dương cười, hắn ôm lấy cậu nói: “Vân Thanh, lúc nào lại đến nhà anh chơi đi?”
“Hả? Được.” Cố Vân Thanh dựa vào trong ngực hắn, kỳ quái hỏi.
“Không phải dùng thân phận bạn bè, mà là người nhà đi.” An Dương vừa nói xong liền cảm thấy người trong ngực cứng đờ.
“An…An Dương…” Giọng Cố Vân Thanh phát run.
“Anh đã nói với cha mẹ, bọn họ rất muốn gặp em một lần, đừng sợ, có anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây.” An Dương nhẹ giọng an ủi cậu.
Đúng vậy, hắn vẫn luôn ở đây, Cố Vân Thanh ôm chặt lấy An Dương nghĩ thầm.
Không có gì phải lo lắng.
Những ngày khó khăn đó, khoảng thời gian đen tối đó, người đàn ông này luôn âm thầm bảo vệ mình ở phía sau, mà bây giờ những điều hạnh phúc liên tiếp đến, chỉ cần mỉm cười và ôm lấy nó là được.
“Ừm.” Cố Vân Thanh đáp lại, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu ôn nhuận như suối, đó là cảnh sắc mà lần đầu tiên An Dương nhìn thấy Cố Vân Thanh đã mong đợi, cũng làm cho hắn ngày nhớ đêm mong trong những ngày sau đó.
Vì vậy, vào cuối kỳ nghỉ năm mới, Liễu Nhất Trạch và Doãn Tầm vẫn dây dưa không rõ, Mã béo đã đăng ký một phòng tập thể hình để dốc lòng vứt bỏ thịt mỡ trên người mình, Bạch Tuệ tiếp tục giơ cao lá cờ trên con đường tươi sáng kéo lang phối, Lương Kỳ nhào về phía anh An tràn đầy kích động nói cho hắn biết mình đang mang thai.
Mà An Dương cùng Cố Vân Thanh, đan mười ngón tay vào nhau, hắn cười vui vẻ kéo Cố Vân Thanh đến trước mặt cha An và mẹ An, mở miệng nói: “Cha mẹ, con dẫn người tới.”
Tất cả dường như đều có một mặt mới.
Tất cả đều rực rỡ như vậy, lớn tiếng báo tin hạnh phúc sắp tới.
Có lẽ quá trình gian nan và khúc khuỷu, có người lảo đảo kiềm nén thút thít trong bóng đêm, hết lần này đến lần khác mình đầy thương tích.
Nhưng khi mặt trời xua tan bóng tối và tỏa hơi ấm xuống, thì cho dù ngày đó có khó khăn đến đâu cũng sẽ nhẹ như mây gió.
Tương lai sau này, sẽ chỉ hạnh phúc hơn.
Hy vọng tất cả đều có thể vượt qua gian khổ, để đổi lấy một nụ cười tươi như hoa..