Chương 1603

Chương 1603 Ngay sau đó anh cảm thấy sau lưng đau dữ dội. Anh khẽ cử động, máu lập tức chảy ra dữ dội hơn, từng giọt từng giọt rơi xuống. Trên sàn nhà đều là máu. Và anh cũng nhìn thấy rõ con dao găm vào lưng mình qua chiếc gương bên cạnh. Con dao ánh lên tia sáng, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào vô cùng chói mắt. Chỉ có chuôi dao màu đen là lộ ra ngoài. Và mũi dao sắc nhọn lúc này đang đâm vào lưng anh đã cắm rất sâu vào da thịt anh. Nếu như….nếu như anh đoán không nhầm, con dao này đâm vào rất sâu chỉ còn cách tim anh vài centimet. Nếu như lệch đi một chút, mạng sống của anh đã….? Lục Kiến Thành không nói lời nào, mím chặt môi, đứng nguyên tại chỗ. Mẹ Chu chạy ngay tới, ôm lấy Chu Hiểu Minh, lo lắng hỏi: “Hiểu Tinh, con thế nào rồi? Con có sao không?” “Mẹ, con không sao, nhưng mẹ….” Chu Hiểu Tinh nhìn về phía Lục Kiến Thành. Lúc này, máu trên người anh đã nhuộm đỏ cả mảng áo phía sau, tấm lưng sáng lóa đến chói mắt. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mẹ Chu mới thấy sợ hãi. Bà ta run rẩy bước tới, cầu xin sự tha thứ. “Mạc Hàn, xin…..xin lỗi, bác vừa rồi thực sự không cố ý.” “Bác…bác cũng là lo lắng cho sự an nguy của Hiểu Tinh, bác không cố ý làm cháu bị thương đâu.” Chu Hiểu Tinh nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền bắt đầu biện hộ. “Mạc Hàn, em xin anh, tất cả mọi chuyện đều là do một mình em chỉ đạo, nói dối anh hay làm giả thân phận của anh đều là chủ ý của em, mẹ em chỉ là bị ép nghe theo thôi.” “Mẹ em không cố ý, bà ấy chỉ là quá lo lắng, quá căng thẳng, anh rộng lượng tha thứ cho bà ấy, đừng truy cứu được không?” Mẹ Chu cũng hoảng loạn nói: “Xin lỗi Mạc Hàn, bác không cố ý, cháu thế nào rồi? Bác lập tức giúp cháu đi gọi bác sĩ.” Tuy nhiên, bà ta còn chưa đi ra ngoài cửa, giọng nói của Lục Kiến Thành vang lên: “Không cần.” Cầm điện thoại bằng một tay, anh bấm số điện thoại. “Đúng, ở *****.” “Ừ, tôi sẽ ở đây đợi các anh.” Sau đó, anh cúp điện thoại, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía mẹ Chu và Chu Hiểu Tinh: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.” “Cái gì?” Mẹ Chu trố mắt ra vẻ không thể tin được. Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn bà ta: “Hành vi của bà là cố ý đả thương người khác, nếu đã khiến tôi bị thương, thì nhất định phải trả giá đắt.” “Không.” Mẹ Chu ứa nước mắt hét lên.