Chương 1604
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
09:27 - 14/02/2023
Chương 1604
Đồng thời cầu xin thương xót: “Mạc Hàn, có gì từ từ nói, bác sai rồi, bác xin lỗi cháu, bác nhận lỗi với cháu có được không? Còn nữa, chúng ta sẽ lo hết tiền chữa bệnh cho cháu.”
Lục Kiến Thành nhếch mép cười một tiếng, vừa giữ vết thương, vừa mở miệng: “Muộn rồi.”
Thấy anh lạnh lùng như vậy, mẹ Chu hoàn toàn hoảng sợ.
Bà ta xoay người, kéo lấy cánh tay của Chu Hiểu Tinh.
“Con gái, con mau giúp mẹ cầu xin đi. Mẹ sống đến chừng này tuổi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đến đồn cảnh sát.”
“Mẹ đã lớn tuổi như vậy, nếu bị nhốt vào tù làm sao mà mẹ sống nổi!”
Chu Hiểu Tinh lập tức ôm lấy bà ta: “Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ không để mẹ vào đó đâu.”
Ngay sau đó, cô ta chủ động đi tới chỗ Lục Kiến Thành: “Mạc Hàn, không, bây giờ em nên gọi anh là Kiến Thành mới đúng.”
“Nể mặt em, cho mẹ em một cơ hội có được không? Bà ấy chỉ là quá lo lắng cho em thôi. Xin hãy thông cảm cho tâm tư của một người mẹ muốn bảo vệ con mình, đừng so đo với bà ấy, có được không?”
Nghe được những lời này, vẻ mặt của Lục Kiến Thành lạnh lẽo, trong lòng không khỏi có chút thăng trầm.
Nhếch mi lên, anh lãnh đạm nhìn về phía Chu Hiểu Tinh, môi mỏng phun ra mấy chữ: “Đáp án của tôi là, không thể.”
“Nói hay lắm, thông cảm cho một người làm mẹ, một người mẹ muốn bảo vệ con cái. Vậy cô có thông cảm cho Nam Khuê không? Chẳng lẽ cô không biết cô ấy là mẹ của ba đứa trẻ sao?”
“Ngoài Niệm Khanh và Tư Mặc của tôi, trong bụng cô ấy còn mang thai một đứa bé nữa, một mình cô ấy vác bụng lớn, cách xa ngàn dặm đến tìm tôi, nhưng cái mà cô ấy nhận được là tôi bị mất trí nhớ, trở thành vị hôn phu của một người phụ nữ khác.”
“Cô đã không thương xót cho cô ấy, không thấu hiểu cho cô ấy, ngược lại còn đi vu oan cho cô ấy, làm cho mọi người nghĩ cô ấy mới là kẻ chen vào, cô đem tất cả nước bẩn hất lên người cô ấy.”
“Chu Hiểu Tinh, tôi thử hỏi cô, lúc đó sao không nghĩ tới việc làm mẹ, một người phụ nữ mang thai bụng lớn vất vả biết bao nhiêu?”
“Khi đó, các người không bỏ qua cho Nam Khuê, vì thế, tôi cũng không thể bỏ qua cho mẹ cô.”
Có lẽ đã liệu hết được mọi thứ, Chu Hiểu Tinh không hề kích động, mà càng lộ ra vẻ bình tĩnh.
“Niệm Khanh, Tư Mặc, đó là tên hai đứa con sinh đôi của anh sao? Thật là dễ nghe, ắt hẳn do anh đặt tên đúng không?”
Lục Kiến Thành nhếch môi.
Đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Một hồi lâu, anh mới nói: “Cô nhầm rồi, không phải tôi đặt.”
Nụ cười trên mặt Chu Hiểu Tinh thoáng chốc cứng lại.
Nhưng rất nhanh, cô ta liền vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
“Kiến Thành, anh xem, nếu như đứa bé của chúng ta không rời đi, bụng của em bây giờ cũng khá lớn rồi.”
“Nếu anh thích trẻ con, em cũng có thể sinh cho anh, anh thích bao nhiêu thì em sẽ sinh bấy nhiêu.”
“Cô sai rồi.” Lục Kiến Thành không chút khách khí đáp trả: “Trước đây, tôi chưa bao giờ mong đợi hay khát vọng sự xuất hiện của một đứa trẻ trong đời mình. Tôi thích trẻ con, đó là vì cô ấy đã sinh con cho tôi, là kết tinh tình yêu của tôi và cô ấy.”